Chương này được dịch bởi Mak1
Tên chương là do tôi chế nhé :)) Eng là What is love
---------------------
—Còn lại 42 ngày.
Một buổi sáng nhiều mây.
“Lelouche! Ta thấy là cô đã an toàn gặp được Nam tước Aljerk rồi. Cô có còn lo lắng về điều gì không?”
“Ổn rồi ạ. Cảm ơn ngài đã giới thiệu tôi với ngài Nam tước. Nhờ phúc của điện hạ mà cha tôi đã tạo thêm cho mình một đồng minh, tôi hoàn toàn yên tâm rồi.”
—41 ngày.
Rồi vào một buổi sáng có mưa.
“Lelouche! Hôm nay không cần ngại ngần chi nữa! Cứ nói điều cô muốn đi!”
“Tôi ổn mà. Chẳng có điều gì làm tôi phiền lòng hôm nay. Dù có thì tôi cũng không nhất thiết phải giải bày. Gì thì gì chứ tôi vẫn phải có sự khiêm nhường.”
—40 ngày.
Một lần nữa vào buổi sáng nắng rợp ngời.
“Lelouche, ra đây! Hãy nói về những điều phiền muộn của cô này! Ta đã dành riêng toàn bộ căng tin cho cô đó!”
“Ổn cả. Thật đáng tiếc thưa Điện hạ, chỉ còn năm phút nữa là vào tiết chủ nhiệm, để lúc khác ta hãy nói chuyện sau.”
—39 ngày.
Dẫu cả trong một sáng se lạnh.
“Lelouche! Chủ nhiệm cô hôm nay nghỉ rồi! Học đủ rồi đó, tới căng tin đi!”
“Tôi vẫn ổn. Nhưng, tôi vẫn phải xin lỗi Điện hạ. Tôi thấy rất phiền khi phải từ chối những lời mời của ngài. Tôi xin phép…”
—38 ngày còn lại.
Lại lần nữa, vào một buổi sáng với những cơn gió thổi mạnh –
“—Chào buổi sáng Lelouche! Buổi sáng hôm nay thật tuyệt vời! Tại sao chúng ta không—"
“—À, ra là Điện hạ. Tôi vẫn ổn. Phải nhỉ, thời tiết hôm nay đẹp thật đó. Một ngày để hướng đến nhiều mục tiêu hơn nữa. Không hiểu sao, giáo viên chủ nhiệm của tôi bị bắt phải dùng những ngày nghỉ hưởng lương của mình suốt cả tuần nay. Có hơi cô đơn chút nên tôi muốn tự giải tỏa bằng cách tự học, xin phép…”
—37 ngày còn lại.
Buổi sáng tôi có thể đi tới học viện mà không bị cái người lập dị đó chặn đường cuối cùng đã đến.
Hơi thô lỗ khi gọi ngài ấy là người lập dị. Người ta cũng là thái tử Sazanjill của vương quốc Lapisenta.
Nhưng mà bị vị hôn phu bội nghĩa của bạn rình trước cổng học viện mỗi sáng, tào lao thật.
Thói quen của ngài, bằng một cách nào đó đã trở thành thói quen của học viện. Ngày qua ngày lại càng thu hút thêm nhiều sự chú ý từ những học sinh. Có vẻ đằng sau lưng tôi, người ta đang cá cược liệu tôi có chối từ những lo lắng của Điện hạ. Những chuyện đó thường được bàn tới như là ‘Lời thả thính hôm nay của Điện hạ.’ Ừ thì, gọi là cá cược nhưng chí lắm thì một ly nước ép là cùng. Cũng không phải ai cũng có thể thắng được vụ cá cược đó trong lần đầu tiên, nên tôi giả vờ ngó lơ.
Tiện nói, có vẻ càng nhiều người hơn đang tham gia vào cuộc cá cược này. Ngoài ra, tôi không biết gì hơn cả, bởi Điện hạ mới nên là người xử lý chuyện này.
…Vậy bao nhiêu người đã lường trước được diễn biến của ngày hôm đó nhỉ?
“Lelouche! Ta sẽ khiến cô phải mở miệng hôm nay!”
…Điện hạ xông thẳng vào lớp tôi. Không ngạc nhiên lắm.
Như đã đoán, ngài đã phải đi đến nước này.
Tôi đã lường trước rằng hẳn ngài sẽ đến cùng với chủ nhiệm lớp.
Trong khi nghe Điện hạ nói, tôi nhìn thẳng về phía trước và trả lời.
“Thưa Điện hạ Sazanjill, hôm nay tôi vẫn ổn. Nhưng phải ngay lúc này ư, tôi đang ở trên lớp học đó? Phải chăng bản thân Điện cũng nên thế? Chẳng phải Điện hạ đang có bài kiểm tra về lịch sử thế giới giờ này sao?”
“Ta đã trả lời mọi câu hỏi! Giáo viên dù rất bất ngờ, nhưng cũng phải cứng họng thôi, bởi vì ta làm đúng hết!”
…Mặc dù lớp học chỉ mới bắt đầu có ba phút thôi đó hả?
Học giỏi thiệt đó, rất xứng với một vị vua kế nhiệm—Nhưng không phải cũng rất phí sao?
Tôi nói toẹt ra khi nhìn thẳng về phía trước.
“Ngài thấy đấy, tôi đang trong giờ học. Xin thứ lỗi, ta bàn sau đi.”
“Nhưng cô đâu có rảnh vào buổi sáng.”
“Bởi tôi phải tới trường.”
“Cô cũng không có thời gian giờ nghỉ trưa.”
“Đó là khoảng thời gian quý giá để Điện hạ Zafield dạy tôi kiếm pháp.”
“—Cả sau giờ học!”
“Tôi có những buổi học với Lumiere.”
“Vậy ngày nghỉ sau của chúng ta thì sao?! Ta sẽ đón cô tại tư gia của gia đình Elcage!”
“Tôi làm việc trên các cánh đồng từ sáng sớm. Sau khi ăn bữa sáng được đặc biệt mẹ tôi chuẩn bị, tôi dự định luyện kiếm pháp. Sau bữa trưa, tôi sẽ vào thị trấn với cha để tìm hạt giống. Tôi cũng đang định sang nhà của ngài Nam tước Alban để nói chuyện với Tiểu thư Lumiere, sau đó lại về nhà để thưởng thức bữa tối tuyệt hảo của mẹ. Tôi không có thời gian tiếp chuyện với Điện hạ.”
Tôi nghe thấy một giọng nói từ hành lang trong khi đang nói chuyện.
Sao thế nhỉ, chẳng phải là Lumiere đó ư.
Cô ấy rời khỏi lớp để hóng à?
‘Giọng nói’ tôi nghe được cũng không phải là một tiếng hét mà một thứ âm thanh rất kì quái.
…Dẫu cô ta là một nữ quý tộc mà lại.
Rồi tôi sẽ nói chuyện này với cô ấy sau.
Tiếng bước chân rầm rập tới gần. Điện hạ Sazanjill cuối cùng tới chỗ tôi ngồi, đập thật mạnh xuống bàn.
Tôi vẫn nhìn thẳng và nói.
“Thưa Điện hạ, ngài làm tôi sợ đó. Sao ngài lại có thể tạo ra một thứ âm thanh lớn như thế ở gần thế này vậy?”
“Cô trông đâu có vẻ gì là sợ cả?”
“Đâu có. Tôi đang khóc trong sự sợ hãi ở bên trong đó?”
“Vậy sao mặt lại lì vậy hả?”
“Được giáo dục làm một quý cô, tôi không cần phải thể hiện cảm xúc ra mặt nếu không cần thiết.”
“Nghe ta nói đi!”
“Tôi sẽ giả vờ như không nghe thấy những lời đó.”
“Đi với ta!”
Hết kiên nhẫn, Điện hạ kéo tay tôi thật mạnh. Điện hạ Sazanjill dù được cho là yếu hơn em trai mình, suy cho cùng vẫn là một người đàn ông. Kể có được huấn luyện, tôi cũng không thể rũ bỏ ngài vì vốn đã yếu hơn.
Tôi băn khoăn liệu đây có phải lúc nên tức giận hay không.
Tuy vậy, ngay lúc tôi định bật ra—
“—Kìa anh trai, trông khó coi quá.”
Điện hạ Zafield, người khỏe hơn Thái tử đã gỡ chúng tôi ra. Theo tự nhiên, Thái tử Zafield lườm Điện hạ Zafield.
“Không phải chuyện của em! Đừng có mà ngáng đường!”
“Là chuyện của em đó chứ, anh cản trở buổi học của bọn em mà.”
“Ta không nhớ là có một đứa em thích học thế này.”
“Hừm, thế, là một ông anh trai, anh có nên cho thằng em ruột của mình thấy một chuyện lạ đời như vậy không? Ông anh không thể thuyết phục hôn thê của mình một cách thông minh hơn sao?”
“Đó là do Lelouche đang—!
“Đổ vấy đổ vá cho cô ấy— Đây là điều tốt nhất anh làm được ư?”
Điện hạ Zafield nói một cách lạnh băng và hướng về phía hành lang. Lumiere thì đang cố gắng kiềm chế cảm xúc. Phải tán dương cho sự dũng cảm của cô ấy vì vẫn đứng ở đó dù đã rơm rớm.
Tuy vậy, dũng cảm ở đây cũng bằng thừa.
Đương nhiên, sự thiếu trung thực của Điện hạ Sazanjill đều được mọi người biết tới. Ngượng, Người đảo mắt ra chỗ khác.
“...Được thôi, hãy để ta nói chuyện vào dịp khác. Ta thật lòng xin lỗi đã làm phiền khoảng thời gian học quý giá của cô.”
Tỏ vẻ hối hận, Điện hạ Sazanjill quay về. Bờ vai rộng của ngài chưa bao giờ thấy cô độc đến như vậy… Trước khi nhận ra, cảm giác tỗi lỗi đã len lỏi ở bên trong tôi. Tôi chỉ biết cúi đầu.