100 Ngày Giả Vờ Yêu

chương 20

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bên ngoài nắng gắt, Cố Viêm và Ôn Thiển đang ngồi trong quán cà phê uống nước, gió biển thổi cả buổi chiều. Có rất nhiều người trên bãi biển, mãi đến lúc mặt trời ngã về hướng Tây thì Cố Viêm mới đưa Ôn Thiển đến bãi biển chơi.

Ôn Thiển thay một bộ đồ tắm nhưng cô không thể mặc gợi cảm nên đã chọn một bộ khá nữ tính. Dáng người teo tóp, nhìn từ xa cứ tưởng cô là học sinh tiểu học.

Cố Viêm mặc quần đi biển màu đen, phần trên để trần, vì do thường xuyên đến phòng gym để rèn luyện nên tuy không có đường mỹ nhân ngư như thể hình chuyên nghiệp nhưng anh lại gầy và khỏe khoắn, cơ bụng săn chắc, vóc dáng chuẩn như một minh tinh, cùng với gương mặt điển trai thu hút nhiều ánh nhìn.

Có thể là do dáng người Ôn Thiển tương đối nhỏ, thoạt nhìn vẫn còn trẻ tuổi. Cô ấy đang đồ chơi trên bãi cát, Cố Viêm cảm thấy cô quá ngây thơ nên đứng đó nhìn cô chơi.

Vô số người qua đường cho rằng họ là anh trai đưa em gái nhỏ đi biển chơi.

Nhiều người đẹp phớt lờ sự tồn tại của Ôn Thiển, đến bắt chuyện với Cố Viêm: “Chào anh chàng đẹp trai!”

Một gương mặt lạnh lùng, xua đuổi người khác.

Mấy người đẹp cảm nhận được khí lạnh của anh nên lần lượt rút lui.

Ôn Thiển ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn gương mặt lạnh lùng của Cố Viêm đã đuổi mấy con ruồi phụ nữ kia đi. Mặc dù Cố Viêm trông không giống một người bạn trai chút nào, nhưng anh lại không hái hoa bắt bướm nên cô khá yên tâm về điểm này.

“Này, em chơi đủ chưa?” Cố Viêm nhìn Ôn Thiển lấy xẻng đồ chơi sửa lại căn nhà nhỏ, trời đã muộn rồi nên anh bắt đầu thúc giục cô đi.

“Chơi đủ rồi.” Ôn Thiển đứng lên, đồ chơi trong tay dính đầy cát nên cô chạy ra bờ biển, dùng nước biển rửa sạch đồ chơi trên tay. Hậu quả là cô loạng choạng ngã xuống biển, sau đó bị sóng đánh vào làm ướt cả người.

Không ngờ sóng nhấn chìm cô, khi nước biển rút đi, cô bị sặc nước biển ho liên tục.

Cố Viêm chạy tới chỗ cô, ngồi xổm xuống, đỡ cô ngồi dậy rồi quan tâm hỏi: “Em có sao không?”

Ôn Thiển nhìn có chút chật vật, vừa rồi bị nước biển tràn vào mũi miệng cô ho khan phun nước biển ra, có lẫn nước mũi cùng nước miếng nhầy nhụa, ho khan quá nhiều nên cả đầu đều đỏ.

“Ừ…khó chịu!” Ôn Thiển vừa ho khan vừa nói.

Cố Viêm bế cô rời khỏi bãi biển đi đến tủ đựng đồ, anh đeo trên tay một cái vòng trong vòng có một chìa khoá, anh mở tủ của bọn họ ra, lấy khăn tắm quấn quanh người Ôn Thiển để tránh cho cô bị lạnh, sau đó lấy khăn giấy ra lau sạch vết bẩn trên mặt cô.

“Miệng thật đắng …” Ôn Thiển chua xót nói.

Cố Viêm lại lấy ra một chai nước, vặn nắp rồi đưa cho cô.

Thấy vậy cô uống một ngụm nước, súc miệng nhổ ra rồi uống một ngụm nước khác vào bụng.

“Khá hơn chưa?”

Ôn Thiển gật đầu.

Cố Viêm lấy quần áo ra đưa cho cô, nói: “Em đi thay quần áo đi, bị lạnh không tốt.”

Hai người thay quần áo rồi tìm một nhà hàng đẹp ở gần đó để ăn tối, lại gặp được đôi tình nhân Từ Hạo Kiệt nên tất cả cùng ngồi ăn tối và trò chuyện.

Giang Tâm Dữ ngồi cạnh Ôn Thiển, Ôn Thiển thuận miệng hỏi: “Chiều nay mọi người đi đâu chơi thế?”

Giang Tâm Dữ trả lời: “Cũng không chơi cái gì, chỉ đến biển bơi, phơi mình dưới nắng rồi sau đó đi dạo phố thương mại gần đó, mua một số đặc sản về tặng cho đồng nghiệp.”

Vừa rồi Ôn Thiển và Cố Viêm đã đi mua sắm trước, nhưng có quá nhiều khách du lịch, Cố Viêm lại không thích chỗ đông người nên dành cả một buổi chiều để ngồi trong quán cà phê trước khi đi biển. Ôn Thiển còn muốn mua một ít đặc sản để về tăng cho hai nhân viên trong tiệm hoa, cô hỏi: “Chị mua cái gì vậy?”

Dưới bàn có hai cái túi lớn, đều là hàng đặc sản Giang Tâm Dữ mua, cô cầm túi lên giới thiệu: “Đều là hải sản và hoa quả khô, rất rẻ, chị cho em xem một chút!”

Giang Tâm Dữ mở túi đồ ra, trong đó có rất nhiều hải sản và hoa quả khô, nhưng có một hộp đồ dùng màu đỏ đặc biệt bắt mắt, Giang Tâm Dữ nhanh chóng cất đi, bỏ vào trong túi xách, xấu hổ nói: “Tên kia thật đúng là mua rồi nhét lộn xộn, đợi cần lại tìm không thấy!”

Ôn Thiển lúng túng cười, đổi chủ đề: “Con mực khô này nhìn ngon lắm, chị mua ở đâu vậy? Ngày mai ta đi mua một ít.”

Cuối cùng đồ ăn cũng được mang lên, hai người phụ nữ không ngừng tán gẫu đủ thứ chuyện với nhau, thậm chí không thèm để ý đến việc ăn uống.

Từ Hào Kiệt gắp một con tôm rồi bóc vỏ, cho vào bát Giang Tâm Dữ, nhẹ giọng nói: “Bé con, đừng nói nữa, anh bóc tôm cho em, em ăn thử xem có ngon không.”

Cố Viêm giống như một vị thầy giáo uy nghiêm và nghiêm nghị thời cổ đại, xụ mặt nói với cô: “Ăn xong rồi lại nói.”

Cái này … cái sự tương phản này thật rõ ràng, bạn trai nhà tôi vs bạn trai nhà người ta, thua rồi.

Có so sánh thì sẽ thấy những thiếu sót, còn Ôn Thiển bắt đầu tỏ ra chán ghét.

Từ Hạo Kiệt lo lắng nhìn cả hai người, duỗi chân dưới bàn đá vào chân Cố Viêm, nháy mắt ra hiệu với người đàn ông sắt thép kia.

Sao?

Cố Viêm nhìn sang Từ Hạo Kiệt mấp máy môi.

Từ Hạo Kiệt nhìn các món ăn trên bàn, sau đó nhìn về phía Ôn Thiển, ý muốn Cố Viêm gắp thức ăn cho Ôn Thiển.

Dường như Cố Viêm hiểu ý anh, trên bàn ăn có một nồi chân giò om đậu phộng, anh gắp miếng chân giò to và béo nhất bên trong cho vào chén của Ôn Thiển, nói: “Ăn thịt nhiều một chút!

Từ Hạo Kiệt nhìn thấy cảnh này liền muốn phát điên, cho người ta ăn thịt nhiều một chút thì không phải cho bạn gái ăn thịt béo như vậy! Chẳng lẽ cậu ta không biết rằng phụ nữ yêu cái đẹp và tránh ăn đồ béo sao? Trong một khoảnh khắc, Từ Hạo Kiệt đã muốn từ bỏ việc giúp đỡ Cố Viêm, để anh ta tự sinh tự diệt, anh thầm thương tiếc cho Ôn Thiển mấy phút, thật sự rất xui xẻo khi cô có một người bạn trai như vậy.

Từ Hạo Kiệt nghĩ rằng từ đại học năm nhất Ôn Thiển đã theo Cố Viêm làm việc, cô đều bôn ba cho công ty nên không có thời gian để yêu. Ngoại trừ chuyện nghiệp vụ, có mấy người khác phái nhưng người cô tiếp xúc nhiều nhất vẫn là Cố Viêm, Ôn Thiển cũng không nghĩ nhiều, cứ như vậy bị Cố Viêm tuỳ tiện dụ dỗ rồi làm bạn gái cậu ta, ngày nào cậu ta cũng làm cho tức giận.

Nói chung, Ôn Thiển quen biết quá ít đàn ông. Từ Hạo Kiệt thấy Ôn Thiển quá đáng thương, nên anh quyết định về sau sẽ giới thiệu một số đàn ông chất lượng cho cô mở rộng tầm mắt và đá bay Cố Viêm.

Nhưng dù sao đã làm việc với nhau nhiều năm, Từ Hạo Kiệt xem Ôn Thiển như một phần em gái của mình, anh cảm thấy việc Ôn Thiển ở bên Cố Viêm thật sự rất ấm ức cho cô.

“Cảm ơn!” Ôn Thiển cười có chút cứng ngắc, hiếm khi Cố Viêm lại chủ động gắp thức ăn cho cô rồi lại còn tỏ ra quan tâm, kết quả là một miếng thịt mỡ to béo ngậy. Vừa nhìn thấy đã rợn cả người, chưa kể đến cảnh chất nhờn chảy ra khi cắn vào. Miếng thịt mỡ chiếm hết nửa bát, nếu ăn hết chắc sẽ buồn nôn mấy ngày.

Sau đó, Ôn Thiển đã ăn rất nhiều thứ, ngoại trừ miếng thịt to béo Cố Viêm gắp cho cô. Cố Viêm nghĩ Ôn Thiển không thích những gì anh đưa cho nên sau đó anh cũng không gắp thức ăn cho cô nữa.

Sau khi ăn xong, Ôn Thiển và Cố đi dạo ở nơi ít người, mặc dù Cố Viêm ít nói nhưng Ôn Thiển không ngại, có thể ở bên anh cô rất vui vẻ. Tình cờ bọn họ đi ngang qua một cửa hàng hoa, chủ cửa hàng đã bắt đầu thu dọn hoa đặt bên ngoài cửa hàng rồi chuẩn bị đóng cửa.

“Em đợi anh một chút!” Cố Viêm chạy đến cửa hàng hoa nói chuyện với ông chủ đồng thời đưa một ít tiền mặt.

Ông chủ bước vào cửa hàng, ước chừng mười mấy phút sau mới trở ra, trên tay cầm một bó hoa hồng đưa cho Cố Viêm.

Bó hoa hồng gói không đẹp như ở cửa hàng Ôn Thiển, thoạt nhìn như một bó hoa cực kỳ rẻ. Cố Viêm có chút không hài lòng với bó hoa, thế nhưng không dễ thấy được một cửa hàng hoa ở chỗ du lịch này nên anh cũng không còn cách nào khác.

Cố Viêm cầm lấy bó hoa rồi quay lại chỗ Ôn Thiển, anh nói: “Tay nghề ông chủ này còn kém hơn cả anh! Em cầm nó trước đi, ngày mai anh tặng em một cái đẹp hơn.”

Cố Viêm vẫn luôn nhớ lời anh nói, mỗi ngày đều tặng một bó hoa cho Ôn Thiển, sau giờ làm việc anh sẽ đến cửa hàng hoa của Ôn Thiển để tự tay gói hoa. Hôm nay ở bên ngoài, không có vật liệu nên đành phải mua một bó cho cô.

Ôn Thiển nhận lấy bó hoa, mặc dù giấy gói không đẹp nhưng hoa hồng rất tươi tốt, tinh tế và thơm.

“Anh đưa, em đều thích!” Ôn Thiển ngẩng đầu cười với Cố Viêm: “Cảm ơn anh!

Ôn Thiển không phải là người cực kỳ đẹp nhưng nụ cười của cô rất thoải mái. Thỉnh thoảng Cố Viêm quay đầu lại, nhìn thấy nụ cười của cô, như một loại gió xuân, trong lòng bỗng có cảm giác ấm áp không thể giải thích được.

“Anh muốn hôn!”

Cố Viêm đột nhiên nói lời này làm Ôn Thiển sửng sốt.

Hai người hôn nhau đã nhiều lần, lần đầu tiên là vào ngày đầu tiên họ xác nhận mối quan hệ, là do Ôn Thiển chủ động.

Lần thứ hai là đêm tiệc từ thiện, anh say khướt và cực kỳ mất bình tĩnh, hai người hôn lấy hôn để, mài bờ môi nhau đến muốn rách.

Bình thường Ôn Thiển hôn anh không ít nhưng anh không có phản ứng gì khác. Ôn Thiển tự hỏi liệu có phải hương vị phụ nữ của cô không đủ hay là anh thực sự không có cảm giác gì với cô.

Thấy cô không trả lời, Cố Viêm hỏi: “Có được không?”

Con gái rất thích người mình yêu hôn mình, có chút gì đó giống như Gu Yan, có người trực tiếp nói Anh muốn hôn” hoặc “Có thể không?”. Nếu cô gái này quá nhút nhát, cô ấy nhất định sẽ nói không!

Tuy nhiên, Ôn Thiển hiếm khi thấy Cố Viêm xúc động như vậy, cô sợ sau khi anh tỉnh táo trở lại sẽ trở nên lạnh lùng, như vậy cô sẽ bị lỗ.

Cô ngại ngùng gật đầu đồng ý hôn.

Sau khi được cô cho phép, Cố Viêm giơ tay ôm mặt Ôn Thiển. Lúc chiều bọn họ tắm biển nên lúc này Ôn Thiển không trang điểm, có lẽ vì còn trẻ và không có áp lực công việc nên da cô căng đầy, có độ co dãn tốt. Cô nhắm mắt lại chờ đợi Cố Viêm hôn, đôi môi anh đào ửng đỏ, có chút run rẩy, đặc biệt hấp dẫn.

Anh cúi đầu xuống, môi anh phủ lên môi cô, ấm áp, mềm mại…

Anh vươn đầu lưỡi chạm vào môi cô, liếm láp, nếm mùi vị của cô. Vừa nãy Ôn Thiển mới ăn bánh sô cô la nên môi cô vẫn còn sót lại chút ngọt ngào.

Anh luồn lưỡi vào trong, Ôn Thiểnn khẽ mở hàm răng để anh thuận tiện chạm vào lưỡi cô.

Hai chiếc lưỡi quấn chặt vào nhau, hơi thở đều loạn nhịp…

Quá đắm chìm trong cảm giác hư ảo này nên Ôn Thiển đứng có chút không vững, Cố Viêm đưa tay ôm eo nhỏ của cô, hai tay cô ôm lấy cổ anh như tìm một thứ để tựa vào, cũng không làm gián đoạn cuộc “giao lưu” tốt đẹp này.

Mãi cho đến khi Ôn Thiển cảm thấy đầu mình sắp hết oxi, mềm nhũn ghé lên người Cố Viêm thì người kia mới dừng lại.

Hai người đỏ tai đỏ mặt nhìn nhau, cảm thấy ngại ngùng nên ôm nhau, cho đến lúc tâm trạng được hồi phục.

Cố Viêm hỏi, “Về thôi?”

“Được!”

Truyện Chữ Hay