"Tôi không phản bội anh!" Lạc An Khuê khó khăn nói.
Cổ bị bóp chặt, cô cũng không chống cự, cô muốn dùng chân thành xoa dịu hắn, chống cự cũng chỉ khiến tình hình tệ thêm.
Đôi mắt nhìn Nhiếp Thái Ngôn ánh mắt như muốn nói với hắn rằng: Hãy tin tôi đi, tôi có làm gì phải phản bội anh đâu.
Tin tôi đi nha.
Tôi thề đó.
Nước mắt cô chảy dài trên khuôn mặt rồi rơi lên tay hắn.
Nhiếp Thái Ngôn cảm nhận được dòng nước ấm nóng đó, trong lòng có cảm giác khó tả.
Hắn hơi nới lỏng tay ra.
Lạc An Khuê nhân cơ hội hít một chút không khí, giọng cô nghẹn ngào: "Nhiếp Thái Ngôn! Vì mãi chạy theo anh, tôi đến tiền thì cạn túi công việc thì sắp mất đi.
Anh nói xem không có công việc, tiền lại càng không.
Tôi lấy gì để đi tìm anh?"
Đùa cô à? Ở thành phố phía Bắc này lại không thịnh hành xe máy.
Từ đây đến nhà của Nhiếp Thái Ngôn thật sự rất xa, đi xe buýt cũng phải qua mấy trạm, khó nhất là thời gian cô không có để chờ xe buýt đến.
Vậy nên mới đón một chiếc taxi đi cho nhanh bù lại chi phí lại cao.
Thêm việc bây giờ lại còn có nguy cơ mất việc bảo cô còn lo được nhiều sao?
Không có cái gì đáng sợ, cái ăn, cái mặc không có thì quá đáng sợ rồi.
Lạc An Khuê nghĩ đến thôi là rùng mình sợ hãi rồi.
Nhiếp Thái Ngôn hình như hiểu thông cũng không cứng rắn với cô nữa.
Hắn cúi đầu xuống, liếm đi nước mắt trên khuôn mặt cô, khẽ nói: "Không gặp được em.
Anh rất nhớ em!"
Lạc An Khuê dậy sóng trong lòng, Nhiếp Thái Ngôn hôm nay sao lại nghiêm túc thế này vậy.
Tình huống này cô có nên làm chút gì đó ngọt ngào không?
Nghĩ là làm, Lạc An Khuê vòng tay qua cổ hắn, kéo hắn lại gần mình, cô dịu dàng nói: "Nhiếp Thái Ngôn, có phải anh rung động với tôi rồi không?"
Nhiếp Thái Ngôn nở nụ cười nhẹ, giọng nói đầy dịu dàng: "An Khuê..."
"Sao hả?" Lạc An Khuê mê man nhìn Nhiếp Thái Ngôn.
"Đi đánh răng đi!" Nhiếp Thái Ngôn nhẹ nhàng thốt ra bốn chữ.
Đúng là Nhiếp Thái Ngôn.
Chỉ cần thốt ra mấy từ, Lạc An Khuê lại cảm thấy lòng mình tan vỡ.
Cô đanh mặt, tức giận đẩy anh ra, cô đi nhanh xuống phòng tắm, vừa đánh răng vừa nói vọng ra:
"Người ta yêu nhau đến mùi xì hơi người ta ngửi cũng thấy thơm, còn anh lại chê miệng tôi hôi.
Nhiếp Thái Ngôn!! Anh chờ đó.
Tôi nhất định sẽ khiến anh mê chết mê mệt đến mùi xì hơi của tôi cũng phải nghiện.
Anh chờ đi!"
Nhiếp Thái Ngôn đứng đối diện với cửa phòng tắm, hắn cong môi cười.
Tâm trạng cảm thấy rất thoải mái, hưng phấn.
Đêm qua nghe hội bạn của cô rằng cô chưa bao giờ kể về hắn cho họ nghe, trong lòng hắn trở nên nặng nề, tức giận vô cùng.
Thêm việc đã mấy ngày rồi Lạc An Khuê như mất tăm mất tích không đến chổ hắn.
Hắn rất tức giận nghĩ rằng cô tìm được đối tượng mới nên không để tâm đến mình.
Giây phút đó hắn rất kiềm chế để mình không giết cô.
Hiện tại ý định đó dường như đã bốc hơi ra khỏi đầu hắn rồi.
Hắn chỉ thấy vui vẻ không thôi.
Đợi đến khi cô ra ngoài liền bắt gặp Nhiếp Thái Ngôn đã đợi sẵn trước cửa, hắn chu môi nói: "Tôi đói rồi, làm bữa sáng đi!"
"Càng ngày anh lại nói chuyện với tôi cứ như ra lệnh ấy!"
Cô đi đến cái tủ gần đó mở ra nhìn nhìn một chút rồi giơ lên gói mì trước mặt hắn, nói: "Ăn mì gói được không?"
"Miễn là tiểu thư làm, tôi hân hạnh được thưởng thức!"
Lạc An Khuê nhếch mép: "Dù anh không đồng ý thì ngoài mì gói ra chẳng có gì để ăn cả!"
Cô rất thích ăn ngon vậy nên dù là mì gói cũng phải nấu cho thật ngon.
Nhìn hắn lúc ăn mì gói mà cũng ăn ngon như thế cô cũng biết tài năng của mình ở mức đại thần rồi.
"Tiểu thư đừng kiêu ngạo như thế.
Chẳng qua có người tự nói mình nấu ăn rất ngon, nhất định nấu ngon cho tôi ăn chết thì thôi!" Nhiếp Thái Ngôn mỉm cười với cô.
Lạc An Khuê trợn tròn mắt: "Là ai? Ai lại có đủ can đảm như thế nhỉ?"
Nhiếp Thái Ngôn không nói hắn chỉ chú tâm ăn phần ăn của mình.
Đến gần trưa Lạc An Khuê chuẩn bị đi làm.
"Tôi đưa cô đi!"
Có câu nói của hắn, Lạc An Khuê không khách sáo liền lên xe ngồi.
Chưa được bao lâu trong đầu cô liền hiện lên hình ảnh.
Cô say rượu đến không biết kiểm soát hành vi của mình, trong chiếc xe này cô ngồi lên người hắn, cả hai mắt đối mắt với nhau.
Hai tay cô xoa nắn nắn khuôn mặt hắn, chu chu môi nói: "Anh thấy đồ ăn tôi nấu cho anh rất ngon đúng không? Anh im lặng là ngon rồi, vậy tôi sẽ nấu tiếp cho anh nhé!"
"Nhưng mà...!Nếu như không ngon tôi sẽ tiếp tục nấu cho anh ăn, đến khi ngon thì thôi.
Nấu cho anh ăn chết luôn!"
Cô còn hôn lên môi hắn chụt chụt rồi xoa mặt hắn, làm mình làm mẩy: "Tiểu thái này sao lại đẹp trai như thế chứ.
Bực mình chết đi được.
Thật muốn đem về nhà quá đi!"
"Tiểu thư thật sự có hứng thú với tôi như thế sao?" Nhiếp Thái Ngôn cười nói.
Lạc An Khuê đặt ngón tay lên môi hắn, cô chậm rãi nói: "Không phải hứng thú, mà là yêu.
Tình yêu một phía!"
Nói xong cả người cô không còn chút sức nào, dựa hẳn vào người hắn, đầu tựa vào vai hắn, giọng nói thủ thỉ: "Tiểu thái ngủ ngon!"
Lạc An Khuê không thể tin được đoạn ký ức đó.
Cô ôm đầu, thầm tự an ủi bản thân, không phải cô, không phải cô.
Lúc cô còn đang xấu hổ với đống suy nghĩ của mình.
"Chồng làm vợ con hưởng!"
Câu nói của hắn làm cô tò mò, ánh mắt nhìn theo hướng của hắn đang nhìn.
Căn biệt thự đối diện có rất nhiều người quay quanh bên ngoài, có cả xe cấp cứu, bên trong lần lượt đem ra hai thi thể một lớn một nhỏ.
Lạc An Khuê lúc đó cũng không biết chuyện gì nên chẳng thèm quan tâm lắm.
Lúc chiếc xe dừng lại, Nhiếp Thái Ngôn đột nhiên nói: "Cô có thể không làm nữa.
Chuyên tâm lấy lòng tôi, chẳng phải cô sẽ có nhiều hơn sao?"
Cô cười nhạt: "Tôi không thích thế, tôi thích tiêu tiền của chính bản thân mình làm ra hơn! Nhiếp Thái Ngôn, nếu thật sự tôi yêu vì anh vì núi tiền thì khi anh không còn núi tiền tôi sẽ không yêu anh nữa.
Anh sẽ cảm thấy thế nào?"
Nhiếp Thái Ngôn im lặng không nói gì.
Chỉ cần đối diện với cô, hắn đôi khi cảm thấy mình thật vô dụng đến lời lẽ cũng không biết nói thế nào.
Chỉ im lặng nhìn cô.
"Tình yêu một phía.
Đó là dành cho tôi.
Anh vẫn chưa chấp nhận chính thức làm bạn trai của tôi.
Thì tôi lấy tư cách gì dùng tiền của anh? Tình nhân hay sủng vật được bao nuôi?" Lạc An Khuê giọng nói cứng rắn nhưng trong lòng lại vô cùng buồn bã.
Cô nói xong mở cửa bước ra ngoài, một mạch đi thẳng vào công ty.
"Đại ca, tại sao anh lại dây dưa với người phụ nữ đó vậy?" Một tên thuộc hạ cất giọng hỏi.
Nhiếp Thái Ngôn cong môi cười nhẹ: "Vậy chúng ta dây dưa với nhau đi!"
Câu nói của Nhiếp Thái Ngôn khiến cho tên thuộc hạ có cảm giác ớn lạnh: "Xin lỗi đại ca, em sai rồi!"
Lạc An Khuê đến công ty làm thì cũng là lúc mọi người nghỉ trưa rồi.
Nhìn thấy Lạc An Khuê hội chị em bắt đầu réo gọi cô: "Khuê! Khuê! Khuê! Lại đây, lại đây!"
"Có chuyện gì vậy!" Lạc An Khuê mờ mịt nói.
"Người đàn ông đêm trước gây chuyện với chúng ta là Ngô Tố!" A Ly nói.
"Thì sao?" Cô nghiêng đầu nói.
"Xem đi!" Nhã Quyên đưa điện thoại cho cô xem bài báo sáng nay.
A Ly cười khẩy: "Ác quả ác báo, đáng đời làm bao nhiêu chuyện xấu xa như thế không chết đúng là mối họa lớn!"
Thằng nhóc nhớ lại chuyện tối qua, cả người nổi hết da gà: "Có phải những nơi xa hoa như thế đều nguy hiểm không? Đặc biệt là người đàn ông kia, anh ta luôn nở nụ cười nhưng tao thấy ớn lạnh thế nào đấy! Tao sợ quá đời này tao cũng không dám đến nhưng mà bao thì tao đi."
Cả đám nghe đến câu cuối thì sốc toàn tập, thằng quỷ khốn nạn có phát ngôn này tên là Thiện Lương, Đương Thiện Lương đấy.
Lương thiện thì không thấy chỉ thấy khốn nạn, quá khốn nạn rồi!
"Nhưng mà...!Cả vợ và con của ông ta đều chết luôn.
Nghe đâu là tự vẫn tại nhà riêng!" Nhã Quyên thương tâm nói.
Suy cho cùng người gây ra tội lỗi cũng chỉ có Ngô Tố nhưng vợ con lại cũng phải chịu hậu quả cùng hắn.
Đúng là có chút đáng thương.
"Không tự vẫn thì sao mà được.
Miệng đời độc ác không chừa một ai, cả mẹ lẫn con đối diện xóm giềng, trường học bạn bè, xã hội.
Mỗi người một câu cũng đủ chết họ rồi!" Đương Thiện Lương lắc đầu nói.
"Chồng làm vợ con hưởng!"
Câu nói của A Ly, làm cho Lạc An Khuê giật mình hình như cô đã nghe nó ở đâu rồi.
Lạc An Khuê chuyển sang bài báo tiếp theo hình ảnh hai thi thể được người khác đưa ra ngoài.
Cô nhớ ra rồi, chẳng phải trước khi đến đây Nhiếp Thái Ngôn đưa cô đi qua nơi này sao? Là hắn cố ý muốn cô nhìn thấy.
Mọi chuyện là hắn đứng đằng sau.
Điện thoại trong túi quần rung lên, Lạc An Khuê nhíu mày nhìn thấy số lạ, chần chờ một chút cũng nhấc máy: "Alo!"
"Lạc An Khuê đúng không? Trong tay tôi có thứ khiến Nhiếp Thái Ngôn thân bại danh liệt thậm chí có thể là tử hình nếu như đưa nó cho cảnh sát!" Giọng nói đàn ông khàn khàn cực khó nghe từ đầu dây bên kia.
"Cút.
Ông đây không rảnh!" Lạc An Khuê bực mình tắt máy ngang.
Dễ bị người khác nắm sơ hở như thế e rằng Nhiếp Thái Ngôn chết mười cái mạng cũng không đủ.
Tên này hâm dọa còn không biết lựa người.
Điện thoại lại một lần nữa rung lên mấy lần.
Nhưng Lạc An Khuê vẫn không để ý.
"Có chuyện gì thế tao thấy điện thoại mày cứ rung suốt!" Nhã Quyên lo lắng hỏi.
"Là tên điên nào đó gọi lộn số thôi!" Lạc An Khuê đau đầu nói.
"Có tin nhắn kìa!"
Lạc An Khuê liếc mắt nhìn điện thoại độc nội dung tin nhắn được hiển thị.
[Làm người lúc nào cũng phải có sơ hở.
Nếu Ngô Tố không có sơ hở thì làm sao Nhiếp Thái Ngôn có thể ra tay với anh ta! Lạc An Khuê chuẩn bị 100 triệu đổi lấy chứng cứ tại căn biệt thự của Ngô Tố! Thời hạn là qua tối đêm nay!]
Lạc An Khuê bất giác nhếch mép.
Tên này đúng là biết lựa người uy hiếp đấy chứ.
100 triệu ư? Cô đâu có giàu như vậy, trong túi bây giờ còn chưa đến 500 ngàn.
Lấy đâu ra 100 triệu.
Lạc An Khuê rơi vào trầm tư suy nghĩ.
Muốn biết thật hay giả đi là biết được ngay.
Cô nhìn đồng hồ thời gian của cô cũng không còn nhiều.
Ngay lập tức liền đứng lên chạy ra ngoài.
Cô phải đi cướp vậy.
"Khuê mày chạy đi đâu đó!" Nhã Quyên giật mình hét lên.
Chỉ nhận được câu trả lời của Lạc An Khuê.
"Đi giải cứu tình yêu!"
Cô bị trực giác lôi kéo đến biệt thự của Ngô Tố.
Khác biệt với khung cảnh chen chúc người như lúc nãy.
Hiện tại lại hoang vắng, âm u đến đáng sợ.
Lạc An Khuê đứng ở cổng cô hít sâu một hơi rồi mở cửa đi vào.
Lạc An Khuê bắt đầu tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách trong đại sảnh.
Cũng không có thứ gì nghi ngờ được.
Cô từ từ chuyển hướng lên tầng trên, cô tìm khắp các phòng trên tầng cũng chẳng thấy.
Vẻ mệt mỏi, đầy bất lực của cô khi đứng trước căn phòng cuối cùng, nó là căn phòng cao nhất trong biệt thự này.
Lạc An Khuê mở cửa bước vào.
*Phụt
Lạc An Khuê chết đứng nhìn những hình ảnh trên màn lớn.
Thật sự quá khủng khiếp..