Lạc An Khuê lờ mờ tỉnh lại, cô vừa động đậy nhẹ một chút cơn đau truyền đến: "A…"
"An Khuê… "Nhiếp Thái Ngôn luôn túc trực bên cạnh nghe thấy động tĩnh liền vội nói.
Cô nắm lấy hắn, giọng cô khàn khàn nói: "Anh không sao chứ! Anh cảm thấy trong người thế nào? Có đau nhức, có khó chịu chỗ nào không? Độc đã được giải hết chưa?"
Lạc An Khuê vừa tỉnh lại việc đầu tiên là lo lắng cho vết thương của Nhiếp Thái Ngôn, còn mình có đau thế nào cũng mặc kệ.
Hắn vuốt vuốt tóc cô rồi nói: "Anh không sao."
"Vậy em yên tâm rồi.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Hắn không sao là được rồi.
"An Khuê đau lắm sao?" Nhiếp Thái Ngôn cất giọng nói.
"Anh hỏi có thừa quá không?" Lạc An Khuê thở hắt một hơi.
"Thái Ngôn à…"
Lạc An Khuê còn chưa nói hết thì đã bị Nhiếp Thái Ngôn lấy tay giữ miệng cô lại: "Suỵt! Có tiếng động?"
Lạc An Khuê gật đầu, cô lấy lại tinh thần rất nhanh như thể cô có thể đánh nhau bất cứ lúc nào để bảo vệ Nhiếp Thái Ngôn, hắn nói nhỏ: "Em đứng lên được không?"
"Được."
Nói rồi Nhiếp Thái Ngôn đỡ cô đứng lên, Lạc An Khuê cắn chặt môi nén cơn đau ở bên dưới truyền đến.
Tiếng động càng lúc càng gần, Nhiếp Thái Ngôn đứng phía trước, tay hắn nắm chặt tay cô.
Không gian trở nên im lặng, chỉ có tiếng bước chân càng lúc càng gần họ hơn.
Giọng nói vang lên: "Chị gái…"
"Ư…"
Nhiếp Thái Ngôn hành động rất nhanh đến mức người khác không trở tay kịp, một tay hắn bóp chặt cổ của người đó, nâng lên không trung.
Người đó không thở được, liên tục cào cào vào tay Nhiếp Thái Ngôn.
Lạc An Khuê một lúc sau mới nhận ra, cô hốt hoảng nói: "Thái Ngôn, dừng tay lại.
Dừng tay lại đi.
Có lẽ em biết người này!!"
Nhiếp Thái Ngôn nghe cô nói thì không chút nhẹ nhàng quăng người đó xuống đất.
Tiếng ho hộc hộc vang lên, người đó khó khăn hít lấy hít để không khí.
"Cậu bé ăn thịt? Là cậu sao?"
"Hỏi thừa!" Giọng cậu bé khàn khàn khó khăn nói.
Lạc An Khuê ngạc nhiên nói: "Sao nhóc lại có thể vào đây được?"
"Có lối nhỏ vừa đủ cho trẻ con đi vào nên người bên ngoài bảo tôi vào đây xác nhận vị trí sau đó cứu hai người ra.
Nhưng lại làm ơn mắc oán, xém bị chết." Cậu bé đứng lên vừa nói vừa phủi phủi vết bẩn trên người mình.
Cô quay sang Nhiếp Thái Ngôn: "Người bên ngoài có phải là Phượng Uyển và Hào Kiện không?"
"Hào Kiện, Phượng Uyển? Thì ra là tên bọn họ sao? Một tên da trắng như bạch tạng, một tên đen như lọ nồi, chẳng khác gì Hắc Bạch Vô Thường." Cậu bé cười nhếch miệng nói.
Nhiếp Thái Ngôn cất giọng: "Làm việc được giao đi."
Với thái độ của hắn cậu bé có chết cũng không nghe hắn sai bảo định.
Nhưng nghĩ đến mình còn một việc cần phải nhờ hắn nên nén cơn giận lại.
"Nhóc con đó làm gì?" Lạc An Khuê nghi hoặc nói.
Nhiếp Thái Ngôn nói: "Rồi An Khuê sẽ biết thôi." -tay hắn nâng lên bịt hai tai cô lại- "Bịt tay lại cẩn thận nào."
Cô không biết chuyện gì nhưng hắn bịt tai cô như thế thì sao bịt tai hắn.
Lạc An Khuê cũng nhanh tay bịt chặt hai tai hắn, cô nói: "Anh bảo vệ em, em bảo vệ anh."
Khi chúng ta gặp được người luôn mặc kệ tất cả mọi thứ để bảo vệ mình và bản thân mình cũng muốn bảo vệ người đó như vậy.
*Bùm…
Một tiếng nổ vang lên, sau đó cậu bé la lên: "Mau đi thôi!"
Mặt đất trở nên rung chuyển, hang động như sắp đổ xuống.
Ánh sáng bên ngoài chiếu vào trong, ở trong tối lâu như vậy Lạc An Khuê không thích nghi được với ánh sáng bên ngoài, cô nhắm chặt mắt lại, Nhiếp Thái Ngôn bên cạnh trực tiếp bế cô lên, cùng cậu bé kia chạy thật nhanh ra ngoài.
Bọn họ vừa chạy ra ngoài cách xa một đoạn an toàn, Lạc An Khuê quay đầu nhìn phía sau, cô nhìn thấy những cục đá lớn từ trên cao rơi xuống, nơi đó bị sập một nửa.
Không còn thấy cái hang động đó nữa.
*Mấy tiếng trước.
Phượng Uyển đã làm xong việc anh và nhóm Hào Kiện gặp nhau.
Hào Kiện hấp tấp nói: "Anh Phượng Uyển không tìm thấy đại ca và chị Lạc."
"Lúc nãy tôi nghe tiếng súng, cả tiếng bom nữa, cậu có bị thương không?" Phượng Uyển bình tĩnh nói.
Hào Kiện lắc đầu, Phượng Uyển gật đầu, vươn tay xoa đầu Hào Kiện: "Giỏi lắm."
"Nhưng mà em không tìm thấy đại ca và chị Lạc.
Anh Phượng Uyển phải làm sao đây?"
Phượng Uyển trấn an Hào Kiện: "Sẽ không sao đâu.
Cậu đừng quá lo lắng, anh ấy thân thủ còn giỏi hơn chúng ta rất nhiều sẽ không có chuyện gì đâu."
Nói rồi Phượng Uyển quay người về phía sau dặn dò: "Mấy người các cậu đưa Cường Tịch và số hàng về trước đi.
Những người còn lại cùng tôi đi tìm đại ca."
"Vâng ạ." Đám thuộc hạ cùng đồng thanh nói.
Hào Kiện dẫn Phượng Uyển đi đến chỗ cậu ta bị mất dấu Nhiếp Thái Ngôn.
"Chia nhau ra tìm." Phượng Uyển cất giọng nói.
Bọn họ chia nhau ra tìm, Phượng Uyển và Hào Kiện đi cùng nhau.
Mất một lúc sau, Hào Kiện cảm thấy phía sau có thứ đó đang đến, cậu ta không chút chần chừ lao đến tấn công, với thân thủ của Hào Kiện chớp mắt đã bắt được kẻ khả nghi đó thô bạo quăng trước mặt Phượng Uyển.
"Anh Phượng Uyển, thằng nhóc này từ nãy giờ cứ đi theo chúng ta."
Phượng Uyển liếc nhìn thằng nhóc đó liền nhận ra có điều không đúng, anh nhanh tay kéo Hào Kiện về phía mình: "Cẩn thận trong người nó có Xuân Hương."
"Xuân Hương?" Hào Kiện ngạc nhiên nói.
"Xuân Hương là loại độc kích thích chẳng khác gì đạn Dược Xuân thậm chí độc tính hơn cả loại đạn đó rất nhiều.
Mà trong cái túi mà nó đang đeo có Xuân Hương." Phượng Uyển nheo mắt nhìn chằm chằm, cậu nhóc đó nói.
Cậu nhóc cười khịt mũi: "Cũng hiểu biết đấy! Mũi thính thật!" -Cậu nhóc đứng lên thở dài nói- "Nếu không vì muốn cứu bà chị kia.
Tôi sẽ không ngại cho các người thử mùi vị của Xuân Hương."
"Cậu biết Lạc An Khuê?" Phượng Uyển nhíu mày nói.
Cậu nhóc không chút sợ sệt nói: "Thì ra là tên bà chị đó à! Nhưng mà mặc kệ là bà chị đó tên gì? Chị ta cứu tôi một mạng, tôi giúp các người cứu chị ta xem như là báo đáp."
"Dẫn đường." Phượng Uyển nói.
Cậu nhóc khó chịu, trừng mắt, hung hăng nói: "Đừng có mà ra lệnh cho tôi, tôi không phải thuộc hạ của mấy người."
"Thằng nhóc láo toét nhỉ?" Hào Kiện vừa đi vừa nói.
"Là thiếu chủ của xuân tặc, có thể không hống hách sao?" Phượng Uyển nhẹ nhàng nói.
"Cậu ta là Tuyền Cẩn?" Hào Kiện nhíu mày nói.
Phượng Uyển nhướng mày.
Hào Kiện liền cảm thấy không biết thế nào, nghe nói thiếu chủ của xuân tặc là một cá thể độc lập luôn chống đối với chủ nhân của xuân tặc nhưng còn độc ác tàn nhẫn hơn thậm chí thường hay lật mặt, khó đoán.
Hôm nay gặp được hóa ra chỉ là một đứa nhóc con.
Được người này giúp đỡ là may mắn hay xui xẻo đây?
Tuyền Cẩn dẫn họ đến dốc núi, nơi mà Nhiếp Thái Ngôn và Lạc An Khuê rơi xuống.
Cậu ta nói: "Tôi thấy họ rơi xuống dưới đó.
Con dốc cũng không cao lắm, không chết được."
Phượng Uyển tiến lên phía trước xem xét rồi anh cùng nhóm thuộc hạ đi xuống theo Tuyền Cẩn.
Cậu ta dừng lại nói: "Tôi chạy xuống theo nhưng khi đến đây thì tôi không thấy họ đâu cả.
Chỉ nghe tiếng ầm ầm rồi không có gì nữa."
"Các cậu tìm thử xung quanh xem có hang động nào bị đá lấp lại không?" Phượng Uyển suy nghĩ một chút rồi nói với những những thuộc hạ phía sau.
Hào Kiện bên cạnh hỏi: "Anh Phượng Uyển, sao phải tìm hang động?"
"Tiếng ầm ầm cậu ta nghe, rất có thể là tiếng đá rơi xuống, làm lấp cửa hang động." -Phượng Uyển giải thích cho Hào Kiện nghe.
Sau đó anh trở nên trầm tư- "Đại ca và Lạc An Khuê rơi xuống, tác động đến hang động dẫn đến cửa hang bị lấp lại.
Có thể bị thương cũng không nhẹ."
Anh ta quay người kêu một thuộc hạ ở gần đó: "Cậu trở về trực thăng gọi lấy hộp cứu thương đến đây.
Sau khi đại ca ra ngoài tôi sẽ sơ cứu cho anh ấy."
"Vâng ạ." Thuộc hạ nhanh chân rời đi.
Một lát sau, Hào Kiện vui mừng chạy đến: "Anh Phượng Uyển tìm thấy rồi."
Phượng Uyển lập tức đi theo Hào Kiện.
"Anh Phượng Uyển phải làm thế nào?"
Tuyền Cẩn bên cạnh vội nói: "Còn làm gì nữa, cho nổ đi."
Lời vừa dứt, Tuyền Cẩn nhận được những ánh mắt nhìn đầy hiền lành của mọi người.
Hào Kiện nói: "Giữ miệng của cậu đi.
Nếu không, mặc kệ cậu có thân phận gì, tôi ngại lấy mạng cậu đâu."
Tuyền Cẩn nhúng vai nói: "Không làm thế thì các người tính khiêng từng tảng đá ra à?"
Phượng Uyển nhìn Tuyền Cẩn một chút rồi nhếch môi cười: "Ý kiến của cậu không tồi nhỉ? Vậy nên phải nhờ vào cậu rồi?"
"Gì? Tôi á?" Tuyền Cẩn trợn tròn mắt nói.
"Anh Phượng Uyển, sao lại là cậu ta?" Hào Kiện bất ngờ thốt lên.
Tuyền Cẩn này không lẽ đáng tin hơn Hào Kiện mình sao? Anh Phượng Uyển sao không giao cho mình?
Phượng Uyển chậm rãi nói: "Hang động này có thể rất dễ sụp đổ.
Hơn nữa không xác nhận được vị trí của đại ca bên trong, tùy tiện đặc thuốc nổ rất nguy hiểm.
Tình huống tệ nhất khi hang động sụp đổ, người bên trong không ra được có thể bị các tảng đá đè chết."
"Vậy thì liên quan gì đến tôi?" Tuyền Cẩn liếc nhìn Phượng Uyển.
"Khi nãy tôi phát hiện một cái lỗ nhỏ, vừa với một đứa trẻ đi vào.
Tôi sẽ đưa cho cậu thuốc nổ có tính cô phá nhẹ.
Cậu vào trong đó xác nhận vị trí của họ, dùng số thuốc nổ đó mở một con đường thật nhanh để đưa họ ra ngoài." Phượng Uyển nghiêm túc nói.
Tuyền Cẩn nhếch mép cười gian xảo: "Anh không sợ, tôi sẽ dùng số thuốc nổ đó chết đại ca của anh à? Đại ca đó của anh tính đến bây giờ bị thương cũng không nhẹ đâu.
Tôi giết đại ca của anh dễ như trở bàn tay."
"Cậu đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa.
Dù đại ca có bị thương nặng đến cỡ nào cậu cũng không phải đối thủ của anh ấy.
Hơn nữa chị Lạc còn ở đó cậu nhất định sẽ không động đến được anh ấy đâu." Hào Kiện đứng ở đó không chịu nổi lập tức nói.
Phượng Uyển có chút bất ngờ, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Hào Kiện đấu võ mồm với người khác, bình thường cũng chỉ im như hến.
Lạc An Khuê thật sự ảnh hưởng đến cậu ta thế sao? Cả cách lo lắng khác thường của cậu ta dành cho Lạc An Khuê.
Phượng Uyển nghĩ đến cảm thấy trong chi chít không thoải mái.
Tuyền Cẩn tự tin nói: "Tiếng tăm của tôi không phải lời người khác nói cho vui."
"Tôi tin cậu không làm vậy đâu.
Làm vậy thì cậu cũng sẽ chết." Phượng Uyển lên tiếng cất ngang.
"Con người sớm muộn gì cũng chết, chết sớm một chút thì đã sao? Nói chuyện sống chết quan trọng với người không tha thiết sống há chẳng phải là chuyện cười sao?" Tuyền Cẩn nói rồi đi đến cầm túi thuốc nổ mà Phượng Uyển chuẩn bị sẵn đi thẳng vào trong..