"Chủ nhân, Nhiếp Thái Ngôn có vẻ chú tâm đến cô gái kia.
Chúng ta có cần lợi dụng đến cô ta không?"
Tề Phượng Thiên ngắm nhìn bầu trời bên ngoài cửa kính, cô khẽ cười: "Không cần.
Như thế thật quá bỉ ổi!"
Đánh chủ ý lên một cô gái yếu đuối không có sức chống trả, chiến thắng thì vinh quang gì chứ.
Bỉ ổi mới làm thế, Tề Phượng Thiên không thích bỉ ổi.
"Hai con người đó ở cùng nhau không biết là xui xẻo hay may mắn?"
Nhiếp Thái Ngôn may mắn có người con gái yêu hắn đổi lại đó cũng là vũ khí mà kẻ thù của hắn nhắm vào để đối phó hắn.
Lạc An Khuê may mắn vì có người vừa đẹp trai, nhiều tiền và xem cô như mạng, dưới một người trên cả vạn người, những ánh mắt ngưỡng mộ, đố kỵ sẽ hướng về phía cô.
Xui xẻo chính là nguy hiểm cận kề không biết lúc nào phải chết.
Nụ cười trên môi Tề Phượng Thiên càng đậm, nghĩ đến dáng vẻ chật vật của đôi uyên ương đó cô không khỏi cảm thấy phấn khích.
Lạc An Khuê an toàn trở về nhà trọ.
Cánh cửa khóa, nghĩa là Doanh Ninh vẫn chưa về.
Cô thở dài một hơi an tâm bước vào nhà.
Lạc An Khuê nằm dài trên gác, cô chìm vào suy nghĩ của bản thân.
Nhớ đến câu nói của hắn lúc ở trên trực thăng.
"Đây là thế giới của tôi.
Kẻ thắng làm vua kẻ thua phải chết.
Em có chấp nhận bước vào thế giới của tôi không?
Lạc An Khuê cứ đắn đo lo lắng, cho an nguy của hắn.
Chẳng lẽ Nhiếp Thái Ngôn cũng sẽ có một ngày giống như gia tộc kia, hoàn toàn bị xóa sổ.
Vậy không phải từ trước đến giờ hắn đều sống trong cảnh giác ở mức cao nhất, mỗi giây đều đề phòng người khác.
Khó khăn như thế còn là cuộc sống sao?
Không được, không được, Nhiếp Thái Ngôn từ nhỏ có lẽ gặp nhiều bất hạnh như thế mình nhất định phải yêu thương bù đắp cho anh ấy nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Lạc An Khuê bị suy nghĩ trong đầu làm cho phấn khích cô nói to: "Đúng vậy, đúng vậy!"
"Lạc An Khuê, chị mau mở cửa cho em! Lạc An Khuê! Lạc An Khuê nghe thấy không? Mau mở cửa cho em!"
Doanh Ninh vừa hung hăng đập cửa vừa la hét.
Khiến Lạc An Khuê giật mình, cô sợ hãi nuốt nước bọt xuống rồi kìm chế nỗi sợ bước xuống mở cửa cho Doanh Ninh.
Doanh Ninh vừa gặp cô đã nổi đóa, cô nàng bước nhanh vào nhà, nhanh tay đóng cửa khóa chốt lại.
Lớn tiếng hét: "Lạc An Khuê, suốt mấy ngày này chị đi đâu hả! Em gọi điện cũng không gọi được! Chị đi đâu hả!"
"Doanh Ninh, chẳng phải chị nói là chị đến Kế Đô sửa hàng cho công ty sao?" Lạc An Khuê nhẹ giọng nói.
"Đừng hòng lừa em.
Em biết hết đấy.
Chị bị đuổi việc ở công ty rồi thì đi đâu ở Kế Đô sửa hàng hả!" Doanh Ninh lập tức vạch mặt chị mình.
Hôm trước vô tình gặp đồng nghiệp Nhã Quyên của Lạc An Khuê, cô ấy nói cho Doanh Ninh biết chuyện.
"Chị sợ em lo lắng thôi!"
"Vậy chị nói xem bây giờ em không lo hay sao chứ! Lòng như lửa đốt không yên chị nghĩ em thấy thoải mái sao?" Doanh Ninh vừa buồn vừa giận nói.
Lạc An Khuê tiến đến ôm lấy Doanh Ninh, cô cất giọng nhẹ nhàng an ủi: "Xin lỗi em, xin lỗi đã làm em lo lắng.
Sao này chị sẽ không để chuyện xảy ra như thế nữa."
"Lạc An Khuê sao này chị có xảy ra chuyện gì có thể chia sẻ với em được không? Chị còn có người thân gia đình mà, sao lại trốn tránh như không người thân vậy chứ! Em đau lòng lắm!" Doanh Ninh nói như sắp khóc đến nơi.
Lạc An Khuê vì muốn dỗ Doanh Ninh, muốn làm cô nàng yên tâm nên đã vài hôm không đến chỗ Nhiếp Thái Ngôn.
Cô chỉ có thể nhắn tin, gọi điện trò chuyện với hắn.
Còn chuyện may mắn, cô được khách sạn nhận làm nhân viên chính thức, không cần phải đi làm phụ vào cuối tuần.
Lạc An Khuê vừa mất việc lại có ngay một công việc ổn định khác, đúng là ông trời rất thương người khó khăn mà.
"Nhiếp Thái Ngôn!!"
Lạc An Khuê tung tăng từ khách sạn chạy ra ngoài, cô ôm chầm lấy hắn.
Mỗi ngày khi tan làm Nhiếp Thái Ngôn luôn đứng trước cổng đợi cô và đưa cô về nhà chỉ cần cô vừa bước ra đã thấy hắn chờ sẵn bên ngoài.
Lạc An Khuê không giấu được cảm xúc vui mừng ra mặt.
"Vui đến vậy à?" Đôi mắt Nhiếp Thái Ngôn đầy ý cười nhìn cô, hắn dịu dàng nói.
"Đương nhiên, chỉ cần ở bên cạnh anh là tôi vui như phát điên vậy!" Lạc An Khuê nịnh nọt nói.
Nhiếp Thái Ngôn yêu chiều xoa xoa đầu cô.
Lạc An Khuê như con mèo nhỏ hưởng thụ cảm giác được yêu thương.
Cả hai cùng nhau lên xe rồi rời đi.
Phía xa, ánh mắt phẫn nộ, tràn ngập sự ghen tị dõi theo bọn họ.
"Chị Trang, chị sao thế?"
Lạc An Khuê đang cùng Trang Hi Lập dọn phòng của một vị khách, đột nhiên cô ta đột nhiên ngã xuống sàn.
Lạc An Khuê hoảng hốt chạy đến đỡ cô ta lên.
Cô ta ôm đầu, vẻ mặt mệt mỏi: "Tiểu An Khuê, đột nhiên chị thấy đau đầu quá!"
"Vậy chị nghỉ ngơi đi.
Để nơi này em dọn là được!" Lạc An Khuê cười nói.
"Vậy thì sao được chứ! Việc của chị sao lại có thể giao cho em.
Quản lý biết được nhất định sẽ mắng đấy!"
"Không sao đâu! Em không nói chị không nói thì sẽ không bị được chị cứ nghỉ ngơi đi!"
Trang Hi Lập chần chừ một chút, dịu dàng nói: "Vậy được! Tiểu An Khuê, em thật tốt.
Cảm ơn em!"
Lạc An Khuê cười hề hề, rồi tiếp tục làm việc.
Trang Hi Lập bước ra khỏi phòng liền thay đổi sắc mặt, vẻ chán ghét, miệng còn lẩm bẩm mắng: "Ngu ngốc!"
Buổi trưa, mọi người tranh thủ lúc chưa có khách hàng vào liền ăn bữa trưa của mình.
Lạc An Khuê đang ngồi một mình ăn cơm.
Đột nhiên cô cảm nhận được cơn đau từ da đầu truyền đến tiếp đó liền bị giật ngã xuống đất.
Cái bàn do bị tác động mạnh, khay cơm ở trên bàn rơi thẳng xuống đất.
"Lại dám ăn cắp đồ của bà đây!"
"Hôm nay tao phải dạy dỗ đứa trộm vặt như mày!"
"Dạy dỗ mà không tốt tao không phải là Tuyên Cát Như!"
Lạc An Khuê bị đánh mơ màng đầu óc, cô lại không biết tại sao mình lại bị đánh đến tơi tả như thế này.
Mọi người đều đứng xung quanh hóng chuyện, không một ai có chút động thái là muốn giúp đỡ cô.
Chỉ có quản lý ra sức ngăn cản người phụ nữ kia đánh cô.
Quản lý không ngăn được cậu ta bực tức hét với xung quanh: "Các người còn đứng đó làm gì! Mau ngăn cản họ lại!"
Bọn họ bị quản lý quát, liền sợ hãi chạy tới ngăn cản.
Người phụ nữ đó hung hăng vùng vẫy, miệng mắng chửi cô.
Ngược lại Lạc An Khuê lại bình tĩnh đến lạ thường, cô không hề tỏ ra tức giận mà nở nụ cười nhẹ, giọng nói ôn hòa, lễ phép: "Xin hỏi, tôi đã làm khiến quý cô phải tức giận đến như vậy?"
"Còn làm bộ tịch! Mày đừng có mà đóng kịch!" Tuyên Cát Như quát.
"Từ đầu đến cuối cô đều bảo tôi lấy đồ của cô.
Xin hỏi cô có bằng chứng không?" Lạc An Khuê nhẹ nhàng nói.
"Mày muốn bằng chứng chứ gì.
Là camera quay lại được từ lúc tao ra ngoài thì chỉ có mày dọn dẹp khu nếu không phải mày còn là ai?" Tuyên Cát Như vênh mặt nói.
Ả đẩy Trang Hi Lập ra: "Còn có người này làm chứng! Cô còn muốn chối sao?"
"Có quay được cảnh chính tay tôi đã lấy không? Có chính mắt của quý cô thấy tôi lấy đồ của cô không? Hay chỉ được vài hình ảnh đã phỏng đoán bắt tội của tôi?" Lạc An Khuê liếc nhìn Trang Hi Lập, cô ta liền tránh né không dám nhìn cô rồi cứng rắn nói.
"Lại còn già mồm, lại còn tỏ ra thanh cao.
Thấp hèn vẫn là thấp hèn, chính vì thấp hèn nên nhìn thấy món vật quý giá liền muốn lấy trộm.
Được bắt tại trận lại cố thanh minh.
Loại người như mày mãi cũng không thể ngóc đầu lên được!" Tuyên Cát Như nhếch mép khinh thường.
Lạc An Khuê siết nắm chặt tay, cô không thể tức giận được.
Cô đứng thẳng người, nụ cười nhẹ nhàng nở trên khuôn mặt: "Xin lỗi, đã làm cô phiền lòng.
Một kẻ thấp hèn như tôi làm sao dám để một cao thượng như quý cô bận tâm.
Dù có thèm khát thế nào tôi cũng không bao giờ cướp món đồ không thuộc về mình.
Như thế chẳng khác nào vừa thấp hèn, bẩn thỉu."
Trong khách sạn này, ai ai cũng biết Tuyên Cát Như cô ả này là tình nhân của Giám đốc ở đây, cô ả quá hung hăng còn ngang nhiên cướp đoạt chồng người ta ở trước mặt vợ chính thức.
Mà người vợ cũng nhu nhược không dám làm gì nên cô ả mới được đà lấn tới, hống hách vô cùng.
Lạc An Khuê nói như thế không có ý ám chỉ ai.
Nhưng người có tật giật mình thì làm sao có thể đứng yên được.
Tuyên Cát Như bước đến gần cô, vung tay tát mạnh vào mặt cô một cái: "Nghe nói cô vì muốn vào được đây đã dùng thân mình.
Tôi cũng muốn xem vị đại gia nào đã bao nuôi thứ con gái như cô!"
Lạc An Khuê cảm thấy mặt mình bị đánh đến tê dại, còn cảm nhận được vị mặn mặn, tanh tanh trong miệng, mũi ngửi thấy mùi máu thoang thoảng.
"Có dùng thân mình để đánh đổi hay không cũng chỉ có bản thân tôi biết được.
Vào được đây làm việc lâu như vậy còn được trọng dụng cũng chứng minh tôi có thực lực.
Không phải sao?" Lạc An Khuê tiếp tục cười nói.
Tuyên Cát Như tức điên người, nhìn khuôn mặt làm bộ làm tịch của cô.
Cô ả lại không chịu được đánh Lạc An Khuê điên cuồng hơn lúc nãy.
"Trời ơi, trời!"
Lúc này giám đốc hớt hải chạy xuống trên khuôn mặt lấm tấm mồ hôi.
Nhìn thấy cảnh này ông ta liền sợ xanh mặt.
Ông ta ôm lấy Tuyên Cát Như lớn tiếng nói: "Có chuyện gì từ nói mà em yêu!"
"Là con nhỏ này ăn cắp đồng hồ kim cương quý giá mà anh tặng cho em.
Là quà anh tặng em có chết cũng đòi lại!" Cô ả vùng vẫy trong vòng tay của giám đốc.
Giám đốc liền nói: "Đồng hồ em để ở chỗ anh, em quên rồi sao? Sao lại làm lớn chuyện như thế!"
"Có thật không? " Tuyên Cát Như nữa tin nữa ngờ nhìn giám đốc rồi liếc qua Trang Hi Lập.
Trang Hi Lập bị ánh nhìn dọa sợ liền nói: "Rõ ràng là tôi nhìn thấy cái đồng hồ đó ở trong phòng! Cô Tuyên cô phải tin tôi.
Tôi không nói dối!"
Giám đốc trừng mắt với Trang Hi Lập, ông ta nhẹ giọng khuyên nhủ: "Có thể là cô ta nhìn nhầm.
Chuyện không có gì to tát chỉ là một cái đồng hồ.
Anh mua cho em cái khác là được rồi.
Làm lớn chuyện như thế không hay chút nào cả!"
"Anh bên vực cho ả? Tại sao? Anh và ả ngủ với nhau rồi đúng không? Hai người ngủ với nhau rồi đúng không?" Tuyên Cát Như tức giận quát.
"Hàm hồ!" Giám đốc không nhịn được tát Tuyên Cát Như một cái rõ đau.
Khiến cô ta chao đảo đến mức ngã xuống sàn.
Giám đốc tức tối quát: "Cô làm chuyện gì tôi cũng không quản, nhưng phải biết giữ cái miệng của mình.
Lời nói ghê tởm như thế cũng nói ra được.
Cô cút ra khỏi đây! Mau cút ra khỏi đây cho tôi!"
Tuyên Cát Như đứng hình, ngơ ngác nhìn giám đốc tức giận tím mặt.
Tại sao người đàn ông chức cao trọng vọng lại vì một nhân viên thấp kém mà đánh mình, ông ta rất yêu thương, nuông chiều mình kia mà.
"Anh dám đánh tôi.
Tên già thối tha anh dám đánh tôi? Cả đời này tôi không tha cho anh!"
Mặc kệ cô ả thế nào.
Giám đốc lạnh lùng ra lệnh cho bảo vệ: "Các cậu mau ném con đàn bà ngu ngốc này ra ngoài cho tôi!"
Cô ả không cam tâm la hét, vùng vẫy nhưng cũng vẫn bị bảo vệ đem ra bên ngoài không cho vào.
Giám đốc quay sang nhìn xung quát: "Đi làm việc đi."
Đợi mọi người tản đi hết, Giám đốc mới nhẹ giọng nói với cô: "Cô Lạc có sao không? Có cần đi bác sĩ không?"
"Không cần.
Giám đốc tôi xin phép vào nhà vệ sinh chỉnh trang phục lại!" Lạc An Khuê cúi đầu lễ phép nói.
"Được, được!" Giám đốc nhìn cô rời đi rồi gấp rút trở về phòng làm việc.
Phen này ông ta biết ăn nói với vị kia như thế nào đây.
Lạc An Khuê ngồi trong toilet, cô bật khóc.
Làm gì có người con gái nào mạnh mẽ bị người khác sỉ nhục, bị đánh không đánh trả cũng không có biểu hiện gì như không.
Cô càng khóc càng không thể dừng lại được.
Bao uất ức, tức giận cô đều trút ra bên ngoài.
Còn ở nơi đó một chút nữa chắc cô sẽ không chịu nổi mà khóc trước mặt bọn họ như thế bọn họ càng có cơ hội cười nhạo cô thêm một chút nữa..