Đào Tuyết Y rất muốn nói có, nhưng cô ta biết nói dối cũng không giải quyết được vấn đề, hơi khó chịu trả lời: “Không có.”
Nếu cô ta có thể bợ đỡ được Bùi Dục còn cần phải lăn lộn như ngày hôm nay sao?
Không có…
Trong lòng Tổng Giám đốc Đỗ rất mơ hồ, thậm chí còn không biết Đào Tuyết Y nói thật hay nói dối, nếu hai người thật sự không quen nhau, thì vì sao Bùi Dục không lập tức chặn tin tức lại, cho dù là đăng ra rồi, bây giờ anh lại không cho bọn họ phủ nhận, cũng không được bày tỏ lập trường?
Tổng Giám đốc Đỗ hiểu rất rõ làm như thế sẽ dẫn tới hậu quả gì, sẽ khiến truyền thông càng hưng phấn hơn, hơn nữa thái độ mờ ám như thế cũng rất dễ đồn ra gì đó.
Không phủ nhận chẳng khác nào thừa nhận cả.
Bây giờ Tổng Giám đốc Bùi đưa ra kết luận như thế, không biết lời đồn sẽ càng nghiêm trọng như thế nào nữa sao?
Không, anh biết rõ.
Nhưng anh lại dặn vậy.
Tổng Giám đốc Đỗ suy nghĩ rất lâu vẫn không nghĩ ra lý do, dứt khoát không suy đoán bừa bãi nữa. Cho dù tình hình trước mắt thế nào, Đào Tuyết Y cũng đã được đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, bọn họ nhất định phải lợi dụng cơ hội này nâng cô ta lên, nói không chừng có thể trở mình, trở thành một cây rụng tiền mới.
“Trần Quyên, đợi sau khi trở về, cô bảo thương vụ bên kia trao đổi với truyền thông, cả bộ phận tuyên truyền nữa cũng phải tuyên truyền vấn đề này luôn. Nếu bên Bùi Dục đã không bày tỏ lập trường, thì chúng ta cứ khiến nó trở nên bí ẩn một chút, để nhiệt độ tăng lên, nhưng chú ý là đừng làm quá, một vừa hai phải thôi.” Tổng Giám đốc Đỗ nhanh chóng dặn dò, đây là chuyện ông ta am hiểu nhất, bây giờ những ngôi sao dưới tay ông ta năm đó đều đã trở thành siêu sao hết rồi.
Cho nên trên chuyện này, ông ta biết bây giờ Đào Tuyết Y cần gì nhất, có quyền nói chuyện tuyệt đối.
Chị Trần coi như là người đại diện khá lâu năm, chẳng mấy chốc đã hiểu ra, ai không muốn tự dẫn dắt ra mấy ngôi sao lớn chứ, chuyện như thiên thời địa lợi nhân hoà thế này đều không thể thiếu, cơ hội đến rồi, đương nhiên chị ta phải bắt lấy.
Vì thế, tin tức của Đào Tuyết Y cứ thế treo gần một tuần trên các trang báo lớn mới dần ít đi.
Dân mạng đều vui vẻ hóng chuyện, nhưng bọn họ phát hiện thông tin của nam chính cực kỳ ít, chỉ có thể cố sức đào chuyện của Đào Tuyết Y, cũng may lịch sử cô ta cũng không tồi tệ lắm, chỉ một năm gần đây mới bắt đầu xã giao và nịnh bợ nhân vật lớn trong giới, vì vậy cũng không tạo ra làn sóng quá lớn.
Rất nhiều lời mời chương trình ùn ùn kéo đến, chị Trần chọn vài cái cho cô ta, cuối cùng quyết định là chương trình ăn uống kiểu phỏng vấn của một ngôi sao, nếu đã đủ nhiệt độ rồi, chị ta quyết định tạo ra hình tượng cô gái nhà bên thân thiết gần gũi, như vậy sẽ có lợi với việc cô ta tẩy trắng.
Đến ngày quyết định chương trình, bên phía Bùi Dục vẫn luôn im lặng đột nhiên có tin tức, nói là bảo cô ta đến khách sạn S.
Đối phương chỉ để lại một câu này, không gian có thể tưởng tượng thật sự quá nhiều, nhưng với chị Trần, đây là một cơ hội tốt nghìn năm có một.
May mắn Bùi Dục mang đến cho Đào Tuyết Y thật sự quá tốt, người đàn ông kia có thân phận gì, thật ra chị ta cũng không đoán ra được, chỉ biết là nhân vật của Tổng Giám đốc Đỗ cũng phải kiêng dè, nếu có một đại gia như thế ở phía sau chống lưng, bọn họ còn cần lo lắng vấn đề tài nguyên sao?
Không cần nói đến cái khác, ít nhất tài nguyên của JM sẽ chia cho bọn họ một bát canh.
Rõ ràng Đào Tuyết Y cũng hiểu đạo lý này, tuy cô ta không phải người quá đa cảm và kiên trì, nhưng cũng may còn nghe lời và hiểu chuyện, Trần Hy cũng khá hài lòng.
Vì thế, đêm hôm đó, sau khi xe bảo mẫu chạy đến khách sạn S thì đi thẳng vào trong ga ra, để tránh bị paparazzi chụp lần nữa.
Trần Hy thả người xuống bên ngoài thang máy, không có xuống xe, chỉ dặn dò cô ta một câu: “Biểu hiện cho tốt.”
Đào Tuyết Y cho chị ta một nụ cười trấn an: “Yên tâm đi, em sẽ biểu hiện tốt.”
Năm đó sau khi tốt nghiệp học viện điện ảnh cô ta đã ký hợp đồng với JM, lúc đó trẻ tuổi kiêu căng không hiểu biết gì, chỉ mỗi ngày mơ mộng cảm thấy mình có thể nổi tiếng.
Kết quả bộ phim đầu tiên cũng thành công nổi tiếng, cô ta là nữ phụ năm trong phim, sau khi nổi tiếng được chút chút, con đường phía sau cũng không được thuận lợi lắm, quay hai tác phẩm làm nữ phụ cũng không tạo ra sức ảnh hưởng, chẳng mấy chốc đã trở nên vắng lặng trong thời đại thay đổi nhanh chóng này.
Bây giờ ông trời lại cho cô ta một cơ hội tốt như thế, cô ta đã không còn sự sắc bén nữa, chỉ muốn làm cho Bùi Dục vui vẻ, mình lấy được nhiều tài nguyên hơn, khiến những người xem thường cô ta hai năm nay phải hối hận.
Huống hồ đối phương cũng không phải một ông chú béo mập, Bùi Dục đẹp trai, tuy chưa từng thấy cũng biết dáng người dưới quần áo tốt đến mức nào, quan trọng hơn là anh còn độc thân, vẫn chưa kết hôn.
Nam chưa cưới nữ chưa gả, cho dù có nhiều tin đồn thì sao chứ?
Nghĩ thế, Đào Tuyết Y đi thẳng vào thang máy, phòng của Bùi Dục ở tầng hai mươi ba, cô ta bấm số, thang máy nhanh chóng chạy lên.
Sau khi ra ngoài, cô ta nhìn theo số phòng trên hành lang tìm đến căn phòng kia, đứng bên ngoài cửa hít một hơi thật sâu, sau khi điều chỉnh nét mặt của mình mới cầm lấy thẻ phòng Trần Hy đã chuẩn bị trước đó, quẹt mở cửa.
Một tiếng vang nhỏ khiến trái tim Đào Tuyết Y nhảy lên tận cổ họng, cô ta đẩy cửa đi vào, trên mặt mang theo nụ cười ngượng ngùng lại chờ mong: “Cậu Bùi, đã lâu không gặp…”
Vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy bóng dáng người đàn ông, vào phòng mới phát hiện hoàn toàn không có ai.
Người đâu?
Đào Tuyết Y nhíu mày, cẩn thận tìm một lượt đến cả phòng vệ sinh vẫn không có ai.
Cô ta lập tức kéo màn cửa sổ xuống, lấy điện thoại ra gọi cho Trần Quyên: “Chị Trần, chị rời khỏi khách sạn chưa?”
“Vừa quẹo ra đường lớn bên này, sao thế?” Trần Hy vừa nhìn thấy điện thoại của cô ta đã cảm thấy chuyện không hay, bây giờ cô ta vẫn còn thời gian gọi điện thoại cho mình đã chứng minh chuyện này không được thuận lợi…
Quả nhiên, một giây sau đã nghe thấy giọng nói mờ mịt của Đào Tuyết Y: “Tổng Giám đốc Bùi không có ở đây, trong phòng không có ai cả.”
“Không có ai cả?” Bây giờ ngay cả chị Trần có kinh nghiệm cũng không nhịn được ngạc nhiên: “Sao có thể…”
“Em không biết, em mới vào phòng kết quả không thấy ai cả, em cũng không có cách liên lạc với Tổng Giám đốc Bùi.” Tổng cộng Đào Tuyết Y chỉ từng gặp Bùi Dục một lần, đừng nói là cách liên lạc cá nhân, ngay cả số điện thoại của thư ký anh cũng không có.
Nghĩ đến lại thấy buồn cười, scandal bay đầy trời, bọn họ lại hoàn toàn không thân thiết.
Trần Hy lập tức trấn an cô ta: “Em đừng sốt ruột, chị gọi điện thoại hỏi Tổng Giám đốc Đỗ thử, em đợi trong phòng đi.
“Được.”
Sau khi cúp máy, Trần Hy lập tức gọi điện thoại cho Tổng Giám đốc Đỗ, sau khi nó rõ tình huống, ông ta cũng hơi khó xử: “Cô bảo cô ta đợi xem sao, bên Bùi Dục tôi cũng không tiện nói chuyện, chuyện như vậy các cô tự giải quyết đi, đừng dính dáng đến công ty và cá nhân tôi.”
Trần Hy không còn cách nào, đành phải thôi, quay lại trấn an Đào Tuyết Y bên kia.
Chị ta không nhịn được lấy làm lạ, cuối cùng Tổng Giám đốc Bùi này có ý gì? Một bên không phủ nhận scandal, một bên khác lại không thấy đâu, nhưng nếu đã không gặp, vì sao lại kêu bọn họ tới đây?
Chẳng lẽ là muốn tạo scandal?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu đã lập tức bị chị ta dập tắt, có lẽ đổi thành một người khác thì được, nhưng đối phương là Bùi Dục, hoàn toàn không cần tạo scandal như vậy.
Trần Hy không nhịn được thở dài, cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.
Truyện convert hay : Bỏ Thiếu Trở Về