Trans+Edit: Pinoneverdie
Nguồn: wattpad.com/pinoneverdie
-----------------
"Cậu...cậu...rốt cục muốn làm gì?"
Ngô Ẩn bị cưỡng ép, lúc này ánh mắt hoảng hoạn, dùng hai tay che ngực lại kiểu như sắp bị người khác xâm phạm, miệng liên tục hoạt động.
"Tôi...tôi nói cho cậu biết Lạc Phong! Cậu đừng có mà giống lão Xiễm...đừng để tôi ghét cậu."
Lạc Phong vẫn hiên ngang đứng đó, cố tình đem tấm thân trần truồng áp sát vào người Ngô Ẩn, sau đó dùng bàn tay tự chà chà vào dương vt của mình, rồi bất ngờ úp vào mũi của cậu ta.
"Ặc ặc...cậu làm cái...._@[email protected]"&!?."
Bị "bàn tay đầy mùi" bịt mồm bịt mũi, Ngô Ẩn ứ hự mấy tiếng không rõ ràng, tay chân vẫn còn ra sức vùng vẫy cố đẩy cái tay của Lạc Phong ra trong vô vọng.
Sau khi trét đầy "hương vị" lên mặt Ngô Ẩn, Lạc Phong đứng đó nở một nụ cười thật tươi, hí hửng nói.
"Sao chứ? Thơm đúng không?"
Ngô Ẩn cố hít thở không khí, nhào tới đấm Lạc Phong mấy cái tức giận, mắng chửi.
"Biến thái! Bệnh hoạn! Thơm cái rắm!"
Lạc Phong giơ tay ra đỡ đòn, miệng liên tục giải thích.
"Khoan đã! Đừng đánh nữa...nghe tôi nói.... A ui "
"Bốp bốp" âm thanh đánh đấm quả nhiên không dừng lại. Bị một người trét cái mùi ngay "bộ phận kia" vào mặt thì ai lại có thể không giận?
Rốt cục cảm thấy không ổn, Lạc Phong siết chặt khống chế Ngô Ẩn, đè cậu ta xuống sàn gỗ, nói.
"Tiểu Ẩn anh bình tĩnh đã, tôi chỉ là muốn chứng minh mùi của tôi rất thơm."
"Mẹ kiếp, mùi của cậu thơm thì mặc cậu, tôi có nói là muốn hửi sao?" Ngô Ẩn tức giận mắng lại.
Lạc Phong nghe thế tiếp tục giải thích.
"Không phải đâu! Anh phải tin tôi! Anh là người đầu tiên tôi nói ra bí mật này đấy."
Ánh mắt của Ngô Ẩn đột nhiên có chút ngờ vực, nhìn thẳng vào Lạc Phong, nói.
"Bí mật ???"
"Phải! Là bí mật!" Lạc Phong đáp lại, ánh mắt lóng lánh hớn hở.
Một phút sau, hai người ngồi xếp bằng đối diện nhau ở trên sàn gỗ, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn nhau giống như thủ tướng của hai quốc gia đang bàn đại sự. Ngô Ẩn ánh mắt sát thủ, lên tiếng trước.
"Chuyện là như thế nào?"
Lạc Phong hai mắt thu liễm, nghe thấy câu hỏi liền giở giọng thần bí.
"Chuyện này nếu kể ra, phải quay lại lúc tôi mười tuổi, khi đó tôi đang dậy thì..."
"CÁI GÌ???" Ngô Ẩn nghe được liền thất kinh hoảng hồn, đập hai bàn tay xuống sàn, nói tiếp."Mới mười tuổi đã dậy thì?"
Lạc Phong tỏ vẻ đắc ý, vừa cười vừa nói.
"Nói ra thật xấu hổ quá, tôi lúc mười tuổi đã 'có lần đầu' (ý chỉ mộng tinh)."
Ngô Ẩn nghe xong thật không thể tin vào lỗ tai. Cậu ta dậy thì sớm như vậy, thảo nào gương mặt thì trông bợm trợn, tính tình hành vi thì biến thái, cậu là một gã "trẻ động dục."
Lạc Phong nói tiếp, gương mặt rất chăm chú "nghiêm nghiêm thật thật".
"...lúc tôi mười tuổi, tôi nhận ra cơ thể của mình luôn có mùi thơm thoang thoảng. Lúc đầu tôi rất ngại, nhưng đến khi mười lăm tuổi, các thằng bạn trong lớp đồng loạt vỡ giọng và có 'mùi hôi nách', lúc ấytôi lại cảm thấy mình rất may mắn khi không giống chúng nó..."
Ngô Ẩn bắt đầu thích thú, ngồi xích lại gần Lạc Phong hơn một chút, bàn tay xoa xoa vào cằm, nhìn thẳng vào mắt hắn, nói.
"Sau đó thì sao?"
Lạc Phong khoái chí, vỗ đùi một cái "chát", hai mắt sáng rực kể tiếp bí mật của bản thân.
"Sau đó ? Sau đó tôi luôn không có mùi hôi trên cơ thể. Mặc dù mồ hôi vẫn luôn gây kích ứng da, nhưng tuyệt nhiên tôi chưa từng bị ai than phiền về việc 'có mùi'. Tôi chính là ăn loại thực vật nào thì mồ hôi sẽ có mùi đó."
Ngô Ẩn nghe xong liền nhảy dựng lên, hai mắt sáng rỡ, nhanh nhảu nói.
"Cậu gần đây là ăn cải bó xôi đúng chứ?"
"Ây da! Sao anh biết được ???" Lạc Phong trợn hai mắt ngạc nhiên.
"Hồi nãy trong xe hơi tôi ngửi được mùi cải bó xôi hoà lẫn trong mùi khai á." Ngô Ẩn vô tư nói.
Đến khi nói xong, mới biết mình nói lố, mặt gượng đỏ không thu lại được.
Lạc Phong ôm bụng sặc cười một cái trêu đùa.
"Hắc! Anh quả thực nhếch mũi lên ngửi mùi nước tiểu của tôi sao? Hâhhaa."
Ngô Ẩn đá một cái vào chân hắn ta cho bỏ ghét nhưng sau đó vẫn tiếp tục nghe Lạc Phong kể chuyện.
"Anh biết không? Kể từ lúc đó cho tới bây giờ tôi vẫn không cần dùng loại sản phẩm khử mùi nào, mấy cô gái lần trước tôi quen đều luôn thắc mắc tôi dùng loại gì mà mùi hương tự nhiên như vậy....hâhhahaah..."
Đột nhiên ánh mắt của Ngô Ẩn có chút chệch hướng.
"Khoan đã!" Ngô Ẩn cắt lời.
Lạc Phong đang kể thì dừng lại, nói.
"Sao? Sao vậy?"
"Cậu có thể...có thể....mặc quần vào rồi nói tiếp không?"
Lạc Phong một thân trần truồng chưa chịu mặc đồ, lại ngồi xếp bằng, khiến toàn hộ "hàng hoá" của hắn đập thẳng vào mắt Ngô Ẩn. "Tiểu Ma Đầu" liên tục chuyển động theo nhịp kể của Lạc Phong, làm cậu ta khó lòng rời mắt. Có một "thứ to hơn" cái của mình cứ dửng dưng hiện ra, hỏi ai không chăm chú ngắm nhìn? Lúc này cậu ta đột dưng nhớ lại.
- Lần trước mình "tuốt súng" cho hắn, hắn đã cương dài lên bao nhiêu nhỉ? hay cm? Mẹ kiếp! Sao chiều ngang lẫn chiều dọc hắn đều hơn mình? Không phải! Chắc lúc đó mình nhìn nhầm, nếu được một lần thử lại thì...- Lạc Phong thấy Ngô Ẩn thất thần, nhìn theo ánh mắt của cậu ta thì phát hiện cậu ta đang nhìn "thằng nhỏ" của mình. Lúc này bắt đầu ma mãnh, dùng hai tay và hai đầu gối bò chầm chậm tới chỗ cậu ta, miệng nhếch lên đểu cán, nói.
"Sao vậy? Anh chịu không nổi rồi hả?"
Ngô Ẩn liền lớn tiếng phủ nhận, lập tức đứng dậy muốn đi về, rốt cục lại bị Lạc Phong kéo ngã xuống, nằm gọn trong cánh tay của hắn.
Bị Lạc Phong đè lên người, Ngô Ẩn phải cố nhắm chặt mắt để né tránh, vì cậu ta biết, cứ mỗi lần "dâng sóng" như thế này, nhìn vào mắt Lạc Phong là bản thân sẽ mất tự chủ.
- Nhất định phải cự tuyệt! -
"Ngô Ẩn! Mở mắt ra." Lạc Phong thì thầm thổi hơi thở vào lỗ tai của cậu ta.
"Mở mắt ra nào."
Giọng nói như có ma thuật của loại pháp sư cổ xưa, Ngô Ẩn nghe xong liền "vô phương vô năng" chống đỡ, khe mắt dần dần mở ra, ánh đèn chầm chậm rọi vào tấm thuỷ tinh thể.
"Đúng vậy...anh mở mắt ra đi nào..."
Bùa mê đã phát huy tác dụng, Ngô Ẩn đã mềm nhũn người ra, ánh mắt câu trực cắm vào hai con ngươi màu đen huyền của Lạc Phong.
Lạc Phong biết rõ cơ hội đã tới, liền hạ môi xuống khoả lấp làn môi của Ngô Ẩn. Những tiếng "chụt chụt" bắt đầu vang lên, Ngô Ẩn mất dần tính tự chủ, dùng lưỡi quấn chặt của Lạc Phong không cho hắn rút ra.
Cả hai gã dâm tính này đều đã lâu rồi không được thoả mãn. Không phải là không thoả mãn được mà là do chưa có dịp để gần gũi người mà mình mong muốn.
Ngô Ẩn biết rõ mình đang rơi vào bẫy nhưng vẫn không vùng vẫy, chấp nhận chìm đắm với tên này. Cái gì mà "chúng ta nên tách xa nhau ra", cái gì mà "như vậy sẽ tốt cho đôi bên, rằng đây chỉ là tình cảm thoáng qua", tất cả đều đã bị nụ hôn nồng nhiệt của Lạc Phong đốt cháy, bây giờ chỉ còn biết đôi môi của người này là tất cả.
Lạc Phong cố gắng một hồi cuối cùng cũng thoát ra được cái lưỡi "quái chiêu" của Ngô Ẩn, dừng lại thở dốc lấy hơi. Ngô Ẩn lúc này ngứa ngáy trong lòng, ngửa mặt lên vặn vẹo, cái miệng chảy đầy nước miếng, giọng nói đê mê.
"Cậu...cậu làm cái gì....mau cúi đầu xuống đây, mau cúi xuống đây..."
Lạc Phong cúi xuống liếm một đường thật dài từ lỗ tai dọc xuống cổ của cậu ta rồi thì thầm nói.
"Tôi có cái này thú vị hơn cái lưỡi của tôi."
Lạc Phong nham hiểm đứng dậy, ngồi chồm hổm lên người Ngô Ẩn, đưa "hạ bộ" tới sát vào mặt cậu ta. Mùi của bộ phận sinh dục xộc thẳng vào mũi Ngô Ẩn khiến cậu ta ngạt thở.
Toàn bộ vẻ "nguyên sơ" bộ phận nối dõi tông đường của Lạc Phong hiện lên rõ ràng trước mắt Ngô Ẩn. Quả thực Lạc Phong nói đúng, mùi cải bó xôi liền thoang thoảng bốc lên sau mùi khai đặc trưng. Nhìn dáng vẻ khoẻ khoắn của "tiểu ma đầu", Ngô Ẩn mau chóng bị cuốn hút, lúc này cậu ta liền lắp bắp trong miệng, giọng nói thiếu kiểm soát."Lạc Phong, tôi muốn..."
Chưa kịp nói hết lời, Lạc Phong đã banh miệng của Ngô Ẩn ra và nhét "tiểu ma đầu" vào trong. Lần đầu tiên trong cuộc đời của một người đàn ông được người khác ngậm dương vt vào miệng, Lạc Phong không tránh khỏi tê tái toàn thân. Hắn ta lúc này đang ngửa cổ lên trời gầm gừ trong miệng. Ngô Ẩn thì đang thưởng thức một "cây kẹo dẻo mùi cải bó xôi" thơm ngon.
Từng cái đầu mút nhỏ như hạt muối trên lưỡi Ngô Ẩn quấn lấy "của quý" của hắn, từng chút từng chút một, từ một "cọng thịt mềm mập mạp" nhanh chóng nở thành một "cây côn tht" cứng hơn kim loại sắt thép.
Bị một vật to dài nhét vào họng, Ngô Ẩn có chút sặc. Cũng là lần đầu ngậm dương vt cho người khác, cậu ta thực sự cảm thấy rất lạ. Bản năng của một thằng đàn ông không cho phép mình "mút" cho một thằng khác, nhưng "mùi vị" của Lạc Phong quả thực khó cưỡng chế, vừa tanh tanh vừa thơm thơm, nhất là mỗi động tác vụng về của mình lại khiến Lạc Phong rất sướng, làm hắn sướng trong lòng mình cũng rần rần khó tả.
Lưỡi của Ngô Ẩn xoay vòng vòng như cánh quạt lau liếm sạch sẽ đầu khấc của Lạc Phong, trong một phút mất kiểm chế, Lạc Phong đẩy mạnh "côn tht" sâu vào miệng của cậu ta.
"Ặc ặc ặc..." Ngô Ẩn bất ngờ bị nhét vào miệng liền sặc lên khó thở. Nước mắt đã trào ra, gương mặt nổi gân guốc đỏ lừ.
Vừa lúc rút ra, dương vt của Lạc Phong bị hàm răng của Ngô Ẩn cào lấy một đường đau đớn.
"Ahhhh,.....gruhhh....gruhhh..." Lạc Phong la lên rồi gầm gừ, âm thanh mang theo cảm giác vừa đau vừa tê tái.
Hắn ta rút dương vt quay trở về, hai tay chống xuống sàn nhốt Ngô Ẩn vào trong khoảng trống giữa bộ ngực của hắn. Lại một lần nữa hạ môi xuống phủ lấp khoang miệng đang khao khát của Ngô Ẩn. Mùi vị cải bó xôi thoang thoảng phất lên trong miệng của cả hai.
Lạc Phong vừa hôn vừa cởi nút áo sơ mi của Ngô Ẩn ra, rồi dùng hai bàn tay thô ráp chà xát, kéo một đường thật mạnh từ bộ ngực săn chắc của cậu ta xuống những múi bụng cứng rắn. Từng lớp tế bào trên da bị ma sát kích thích đột ngột, khiến Ngô Ẩn muốn la rên nhưng lại bị Lạc Phong khoá môi, nên chỉ còn nghe được những tiếng hự hự.
"Uhmm....uhmmm...."
Chiếc dây lưng quần cùng chiếc quần tây nhanh chóng được cởi bỏ. Lạc Phong ngay lập tức buông đôi môi Ngô Ẩn ra, đưa đầu xuống dùng răng kéo cởi cái quần lót đen của cậu ta, cây dương vt cm hùng dũng bật ra như lò xo quất thẳng vào mặt Lạc Phong kêu lên một cái "bạch". Nhưng ngược lại, Lạc Phong đối xử với "tiểu đào tử" rất ôn hoà, dùng lưỡi liếm nhẹ một cái, rồi liếm mạnh một cái, rồi một cái thật mạnh, tiếp theo là cong lưỡi lại quấn lấy thân dương vt, chà lên chà xuống....cuối cùng nuốt gọn nó vào trong họng.
"Aaaahhhhhh....aaahhh..." Ngô Ẩn bẻ cong người lên vặn vẹo vì sung sướng, cái miệng ẩm ướt của Lạc Phong rõ ràng "làm" giỏi hơn tiểu Thanh rất nhiều. Hết buông lỏng rồi siết chặt, đang lúc vẫn còn chưa quen với cảm giác này đã bị đưa đến một cõi cảm giác khác.
Hiện tại cậu ta đang thở hồng hộc từng cơn hiểm nghèo, môi đã giương lên khô khốc, miệng không còn một tí nước bọt. Giây phút mất kiểm soát ập đến, Ngô Ẩn dùng hai tay giữ chặt cố định cái đầu của Lạc Phong lại, rồi lập tức tự nhấc hông lên thọc thẳng dương vt vào họng hắn ta. Bản thân cậu ta cũng không ngờ rằng "thao cái miệng" của đàn ông lại sướng như vậy. Lạc Phong lúc này bị khống chế không còn khí để thở, dương vt của Ngô Ẩn đã thọc sâu xuống thực quản, nhưng Ngô Ẩn vẫn thao liên tục không buông tha. Âm thanh từ bẹn háng đập vào môi của Lạc Phong vang lên chấn động, đến cuối cùng...."Lạc Phong! Lạc Phong! Tôi chịu hết nổi rồi....tôi tới đây....aaaahhhhh...."
Dòng tinh dịch đặc sệt nhầy nhụa trực tiếp trút xả vào ống thực quản của Lạc Phong trôi thẳng xuống dạ dày mà không gián tiếp qua khoang miệng. Ngô Ẩn buông thả Lạc Phong ra, hắn ta gương mặt đỏ lừ vì thiếu oxy, lúc này đang hớp từng hơi từng hơi để giữ lấy nhịp tim. Cuộc đời theo nghề võ, hắn ta chưa bao giờ thấy mình có thể dễ gục ngã như lúc này.
Lạc Phong khi ổn định được khí thở, liền bò tới nằm lên ngực Ngô Ẩn, liếm liếm đầu v của cậu ta mấy cái. Ngô Ẩn hiện tại cơn sung sướng chưa đi qua, vẫn còn tự dùng tay vuốt vuốt dương vt của mình. Thấy như vậy, Lạc Phong nhanh chóng bồng cậu ta nằm lên nệm, dùng khăn giấy lau sạch vết tinh dịch còn vương lại ngay đầu dương vt cho cậu ta, hôn lên trán cậu ta thêm một cái rồi bản thân tự đi vào nhà tắm.
Một lần nữa được "uống" tinh dịch của Ngô Ẩn, lòng của Lạc Phong hân hoan lạ thường, cho rằng đây chính là một kỳ tích của bản thân. Lúc này ngân nga "la la la" vài tiếng trong miệng, cầm lấy khăn lông mà tắm rửa. Được nuốt tinh dịch của thằng đàn ông mà mình yêu thương lại hớn hở như vậy chắc chỉ có mỗi Lạc Phong.
Năm phút sau, Ngô Ẩn nằm trên giường qua đi cơn mê đắm, vừa chuyển người thì vô tình chạm vào cái điện thoại di động của Lạc Phong cũng đang nằm ở đó. Màn hình vô tình hiện sáng lên, Ngô Ẩn một trận thất kinh.
Thứ mà cậu ta đang thấy là hàng loạt những tấm hình của bản thân. Ngô Ẩn vội vã cầm lên, hoá ra đây là những tấm ảnh Lạc Phong dùng để đăng lên weibo cá nhân, tất cả đều để chế độ riêng tư. Những bài đăng của hắn ta không có gì ngoài hình ảnh của Ngô Ẩn, có tấm thì đăng cách đây một hai tháng lúc hai người mới quen nhau, có tấm thì chỉ mới gần đây, mà những tấm này đều được chụp lúc Ngô Ẩn đang ngủ.
Gương mặt mũm mỉm, đôi môi chu lên khi ngủ của Ngô Ẩn đối với Lạc Phong là đáng yêu vạn lần, mỗi tấm ảnh đều được hắn ta đăng kèm một dòng trạng thái.
= Anh cứ đáng yêu như vầy làm sao tôi có thể đi ngủ? =
= Đây không phải là người thường, đây là "đại mỹ nhân" của tôi. =
= Hôm nay anh ngủ trông đáng yêu quá, cho tôi hôn một cái nhé? biểu tượng chu môi =
= Ngô Ẩn! Anh thật khiến tôi hao tâm phí sức =
= Biết khi nào anh mới chấp nhận tôi hả? =
Đặc biệt, gần đây nhất, Lạc Phong đăng một tấm ảnh của chính bản thân hắn vào tối hôm qua với dòng trạng thái.
= Lạc Phong! Mày phải chứng minh được mày chính là người mà Ngô Ẩn cần, là người Ngô Ẩn có thể tin tưởng. =
Ngô Ẩn đọc tới đây, nội tâm có chút chấn động, cậu ta không ngờ rằng một người như Lạc Phong lại có thể sử dụng weibo để đăng những dòng cảm xúc này.
Kể ra cũng đúng, nếu Ngô Ẩn không phải là người Lạc Phong yêu thương thực sự, liệu có thể có những bài đăng kia?
Đặt cái điện thoại xuống, Ngô Ẩn nằm thẩn thờ suy nghĩ, đột nhiên nhìn thấy có một mảnh giấy lòi ra từ trong cái tủ đầu giường. Bất giác mở ra xem thử, Ngô Ẩn lại thêm một trận kinh ngạc, một sấp thật dày những tờ giấy trắng, dày đặc các dòng chữ viết tay "Cái này là cho anh" hiện ra trước mắt cậu ta. Lạc Phong đã luyện viết năm chữ này thật đẹp và nắn nót chỉ để dán lên chai nước hoa quả vị đào cho Ngô Ẩn.
Ngay lúc này, không chần chờ gì nữa, Ngô Ẩn trần truồng phóng thẳng vào nhà tắm.
Lạc Phong một thân xà bông từ đầu tới chân, thấy có người xông cửa vào liền tròn mắt kinh ngạc.
"Ngô Ẩn? Anh...làm sao lại..."
Lạc Phong chưa nói xong, Ngô Ẩn đã nhào tới ôm siết lấy hắn ta, khiến đám bọt xà phòng bị tan vỡ, nhường chỗ cho da thịt nam nhân được chạm vào nhau.
Ngô Ẩn một tay luồng vào tóc Lạc Phong, một tay xoa xoa tấm lưng nhớt nhợt của hắn, siết chặt cơ thể vào nhau, nói.
"Lạc Phong! Đừng bỏ rơi tôi được chứ?"
Lạc Phong mặc dù vẫn chưa hiểu cảm xúc này của Ngô Ẩn xuất phát từ đâu, nhưng vẫn dùng giọng nói khí phách đáp lại.
"Cho dù anh không cần tôi nữa, tôi cũng sẽ không bỏ mặc anh."
Hai người ôm chặt lấy nhau trong nhà tắm ẩm ướt. Được một thằng đàn ông khác quan tâm và yêu thương thì đã sao?
Hết chương!