- cái gì? các người nói sao? (Tiết Vân nhỏ tiếng lại) Tiết Hải hiện giờ đang ở cùng cô gái nào đó ở làng khác à ? (vẻ mặt âu lo) kì này chết chắc rồi
Thanh Thanh đi lại, thấy sắc mặt Tiết Vân thay đổi, cô liền hỏi
- có tin tức gì về anh ấy không chị?
Tiết Vân hơi đứng người, mắt liếc nhìn đứa con trai của mình cầu cứu, không biết có nên nói chuyện này cho cô biết không, nếu để cô mà biết, chắc Tiết Hải khó mà sống sót nỗi
- chị ơi...? (Thanh Thanh lay người Tiết Vân)
- à..ừ... thì .. à chị sẽ đưa em địa chỉ này, đến đó mà gặp Tiết Hải, kéo nó về đây nha
Thanh Thanh nửa hiểu nửa không, cứ ngờ ngợ mong lung... Cuối cùng cô cũng được Tiết Vân đưa đến nơi mà Tiết Hải đang ở. Ngạo Vũ ngồi trầm ngâm trong xe, lắc đầu không dám nói nên lời
- kì này.... (tiếng thở dài của cậu bé càng tăng thêm tính nguy hiểm)
Trước mặt Thanh Thanh là khung cảnh trong lành với cánh đồng cỏ xanh mướt, bờ hồ nên thơ, có cả dàn hoa thơm ngào ngạt... Chẳng lẽ Tiết Hải trốn cô để đến đây du ngoạn mình sao?Nếu đúng là vậy thì chắc chắn hôm nay cô phải xử trí đẹp hắn mới thôi
Cô đi đến gần hơn với ngôi làng, bờ cỏ phấp phơ trong gió, có ngọn cao hơn cả đầu, hình ảnh quen thuộc ẩn hiện trong tàn lá, cô nhanh chóng chạy đến
- Tiết Hải! Anh to gan lắm... (cô cất cao giọng với đến)
Người đàn ông ngồi bên kia câu cá, mái tóc bay bay , khuôn mặt góc cạnh đến nỗi chẳng có điều gì có thể tả thực hết nỗi. Nghe tiếng ai vang vọng sau lưng mình, hắn quay người lại, một cô gái thướt tha, làn da trắng ngần, đôi môi đỏ mọng cùng với làn tóc dài óng ánh... Lúc này trong đầu hắn có chút cảm giác thân quen, những dây thần kinh cứ nhói lên vì anh cố gắng nhớ đến. Cô ấy là ai? Tại sao mình lại cảm thấy gần gũi đến vậy? Mình gặp cô ấy ở đâu?
Thấy Tiết Hải không đáp lại, Thanh Thanh tức tối đi đến, cô không màn đến những ngọn cỏ tướt ngang làm chảy máu chân mình. Mặt đối mặt, trong mắt anh, anh xem cô là gì chứ? đột nhiên bỏ rơi cô mà không để lại lời nào, nếu như những người khác trong tình cảnh như cô, họ cũng sẽ phải làm như cô thế này
- anh không nghe em nói gì sao? (khuôn mặt Thanh Thanh hơi nhíu lại vì máu chảy ở chân)
- cô gọi tôi? (Tiết Hải đưa khuôn mặt thanh tú có phần lơ ngơ của mình nhìn sang cô)
Như một câu nói làm ngưng hơi thở của cô, từ mệt mõi vì đường xa, cô trở nên tức giận mất kiểm soát, hôm nay Tiết Hải to gan thật, dám chọc giận cả cô
- anh nói lại lần nữa xem, anh đùa với em sao?
Tiết Hải chưa kịp định thần lời nói của cô, Dung Nhi đằng xa bước đến, tay cầm rất nhiều loại rau rừng mới vừa hái được, nhìn thấy Thanh Thanh, cô bé có vẻ hơi ngạc nhiên, cô nhìn khắp người Thanh Thanh rồi lại nhìn sang Tiết Hải
- anh Tiểu Bảo...
- Tiểu Bảo? Tiết Hải anh từ khi nào có cái tên này vậy? (Thanh Thanh chưa nguôi được cơn giận trong người)
- thật sự... nảy giờ tôi không biết tại sao cô này cứ gọi tôi là Tiết Hải, đầu tôi đau quá (Tiết Hải ôm đầu mình lại, mặt căng thẳng)
Đúng là khi nghe Thanh Thanh gọi tên hắn, bỗng dưng kí của hắn chợt dần hồi phục nhưng vẫn chưa đủ tỉnh táo để nhớ hết mọi chuyện. Còn Thanh Thanh, nhìn hành động vừa rồi của Tiết Hải, cô bất ngờ nhẹ nhàng bước đến, đưa bàn tay chạm vào khuôn mặt của hắn
- anh Tiểu Bảo bị thương rất nặng, rơi từ độ cao trên vách núi xuống, có lẽ vì vậy mà anh ấy hiện giờ không nhớ chị (Dung Nhi giải thích cho Thanh Thanh hiểu)
Cả người cùng trở về nhà cô bé
- anh thật sự không nhớ em là ai ? (Thanh Thanh nói bằng giọng có pha chút gặng hỏi)
Tiết Hải chẳng nói gì, chỉ biết gật đầu. Lúc hắn mất trí nhớ, nhìn hắn thật ôn hòa, cái tính cầm thú cũng ẩn đi mất. Lần này cô nhất định mang hắn trở về đúng với hắn trước giờ
- được thôi! vậy em cũng sẽ ở đây! không đi đâu cả (xong xoay sang Dung Nhi) em đồng ý chứ?