*chóp chóp* tiếng rìu chặt gỗ vang lên.
Ở giữa đoạn đường mòn dẫn từ nhà Yuuji đến thành phố Premie.
“Tiếng động này là gì nhỉ… À, biết rồi. Nàyyyy!”
Có lẽ vì phản ứng với tiếng gọi của Yuuji, âm thanh ngừng lại.
Bây giờ là đầu hè.
Để kiểm tra số thực phẩm đóng hộp mà Kevin đã phát triển và công xưởng sản xuất nó, Yuuji đưa Alice và Kotarou đến thành phố, đi theo họ là Kevin và cận vệ riêng của anh ta.
“Ah, Yuuji! Và Kevin nữa!”
Xuất hiện từ bên đường chính là một người đàn ông cao lớn đã gây sự với Yuuji ở hội thám hiểm giả.
Gã cầm một cây rìu hai tay, nhưng gã chỉ mặc trên người một chiếc áo vải thô, không mặc giáp. Râu tóc gã thì mọc tùm lum, nhưng ánh mắt đã trở nên hiền hòa hơn.
“Anh đến đúng lúc lắm. Tôi đang muốn đưa cho anh bữa trưa, ta nghỉ chân ở đây luôn nhé?”
Nghe Kevin nói, cả nhóm dừng chân.
“Không, thật đấy, nhìn mặt anh tôi chẳng nhận ra là ai đâu. Anh thay đổi nhiều quá.”
“Hahaha, ngại thật. Cạo râu cắt tóc trong rừng rú thế này thì tốn thời gian lắm.”
Yuuji và người đàn ông cao lớn vui vẻ tán gẫu với nhau. Một cuộc trò chuyện thân thiết đến đáng kinh ngạc nếu so với cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ.
“Không, cái đó tuy cũng đúng, nhưng… Còn thứ gì đó khác trong anh cũng thay đổi cơ…”
Có lẽ không giỏi biểu lộ cảm xúc, Yuuji nói một cách vòng vo.
“Bây giờ chú có cảm giác hiền lành lắm ý~!” Alice nói luôn.
*Wan wan* Kotarou kêu lên. “Thì cũng đâu có người nào ác mãi được” có vẻ là điều nó muốn nói.
“Oh vậy sao? Bản thân tôi cũng chẳng nhận ra nữa… Nhưng khi chặt cây như thế này, tôi mới có thể thấy từng cú vung của mình trở nên sắc bén hơn sau mỗi lần. Cú này mạnh hơn cú trước. Cú tiếp theo lại mạnh hơn cú này. Đây hẳn là cái mà người ra gọi là tập luyện kiểu thám hiểm giả. Từ trước đến nay tôi chẳng để tâm gì đến tập luyện cả, tôi luôn đặt việc đánh nhau lên hàng đầu.”
Gã khổng lồ nói với vẻ mặt khoan khoái. Nhưng đây hình như đâu phải tập luyện kiểu thám hiểm giả. Đây là cuộc sống hằng ngày của một tiều phu đó chứ.
“Thế cơ à?” Yuuji tỉnh bơ. Kotarou ngạc nhiên nhìn hai người. “Cậu đang nói gì vậy Yuuji, vặn lại đi chứ” có vẻ là điều nó muốn nói.
Alice bắt chước vung từng cú như gã khổng lồ nói, vừa hô “Ei, ei” vừa gõ cành cây vào một cái cây lớn.
“Gần đây tôi có cảm giác mình có thể nghe được từng nhịp thở của cây cối. Nếu tôi bổ rìu vào đúng lúc thì nó sẽ gãy răng rắc đổ ập xuống. Đó có phải là bí ẩn của cây rìu không ta?”
Gã khổng lồ nói, nhìn xa xăm.
Nhưng đó không phải bí ẩn của cây rìu. Đó là bí quyết của cha tiều phu. À không, trong trường hợp này thì chắc là bí ẩn của cây rìu.
“Hohoh” Yuuji lắng nghe, trong lòng nảy lên hứng thú. Biết làm sao được. Hễ nghe mùi bí ẩn là bản năng một thằng đàn ông lại ngứa ngáy rồi.
Như muốn nói “Này Yuuji, vặn lại mau!”, Kotarou gõ *tan tan* vào chân Yuuji.
Alice áp tai vào thân cây và nói “Eh? Bé có nghe thấy gì đâu~?” Cô bé là một đứa trẻ trung thực.
“Nói gì thì nói… Bây giờ tôi không đốn hạ quái vật nữa mà lại đốn hạ cây. Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện này.”
Nói vậy, gã khổng lồ hướng ánh mắt sang cây rìu hai tay.
‘Nếu vậy thì tại sao ông lại lấy rìu làm vũ khí? Ngay từ ban đầu nó đã dùng để chặt cây rồi mà?’
Như mọi khi, Yuuji cũng không vặn lại một câu.
Kotarou âm thầm lắc đầu. Có vẻ cô nàng đã bỏ cuộc rồi.
Kevin đưa thức ăn và nước cho gã khổng lồ, ngay trước khi hết giờ nghỉ.
“... Huh? Nghĩ lại thì, còn một người nữa đâu rồi? Anh chàng người khỉ ấy?”
“Aah, tên đó hả. Uhmm, aah, hắn ở đằng kia. Nàyyyyy!”
Gã khổng lồ chỉ tay chéo lên trên, về một hướng nằm bên ngoài đường mòn.
Nhưng Yuuji chẳng thể nhìn thấy bóng người nào ở đằng đó cả. Âm thanh lạo xạo trên những tán lá vang đến tai Yuuji, người đang nghiêng đầu nghe ngóng. Tiếng động kéo dài thêm một lúc nữa và một thứ to lớn rơi xuống ngay trước mặt Yuuji.
“Yuuji, Kotarou, chào buổi chiều!”
Phần ngực của người đó được bao phủ bởi một túm lông ngắn. Hai cánh tay dài thõng, có vẻ tay và đuôi là để thuận tiện cho việc đu cây.
Là một con khỉ? Hay là con người? Những câu hỏi lơ lửng trong đầu Yuuji.
Người trông giống khỉ đó mặc một chiếc quần vải thô ở phần thân dưới. Hơn nữa gã đang nói tiếng người.
Gã là một thú nhân, chẳng nghi ngờ gì nữa. Đó là người bạn đồng hành của gã to con gây chuyện với Yuuji, thám hiểm giả người khỉ.
“Aah, ra vậy! À không, tôi còn chẳng nhận ra anh là ai luôn đấy. Anh mới giảm cân à?”
Trước câu nói có phần lịch sự của Yuuji, Kotarou sủa *wan*. “Cậu chỉ để ý đến phần đó thôi à?” có vẻ là điều nó muốn nói.
Alice tròn xoe mắt. Cô bé không ngạc nhiên vì bộ ngực rậm lông, mà vì việc gã vừa đu trên cây.
“Phải! Dạo gần đây tôi sụt tận mấy ký rồi. Nhưng tôi vẫn khỏe chán!”
Gã người khỉ ưỡn ngực nói.
Gã vừa đu từ trên cây xuống mà. Chắc chắn gã đang trong thể trạng không thể tốt hơn được.
“Đúng vậy, chúng tôi đều khỏe mạnh hết. Trong lúc tôi chặt cây, tên này sẽ canh chừng xung quanh và nếu quái thú xuất hiện, hắn sẽ tấn công bất ngờ từ trên cây và tôi nhảy vào đánh “bang!” bằng cái rìu, cậu thấy chưa? Hai người bọn tôi là cặp đôi hoàn hảo.”
Cười sung sướng, gã khổng lồ đặt tay khoác lên vai gã người khỉ.
Phía trên đỉnh đầu chắc chắn sẽ trở thành điểm mù trong những lúc bình thường. Một đòn tấn công bất ngờ sẽ dứt điểm nhanh gọn.
“Tôi được nuôi dạy ở thủ đô hoàng gia nên đã trở nên hư hỏng, thậm chí còn nói “Không ngờ thành phố Premie lại quê mùa đến mức này”. “Chỉ có bọn mọi rợ mới đi vào rừng, không thể tưởng tượng nổi!” tôi đã từng nói vậy.”
Gã người khỉ nói đầy hoài niệm.
Sao một con khỉ lại được nuôi dạy ở thành phố nhỉ? Không, gã là người khỉ chứ đâu phải khỉ.
“Thế hả? Vậy anh là trai thành thị sao?” Yuuji đáp lại.
“Trai thành thị, tức là người sống ở thành phố hả? Từ nghe hay phết.” Gã người khỉ khoái chí đáp.
Kotarou không thèm nhìn ba tên đó nữa. Cô nàng hết nói mấy bố này rồi.
“Mà thật ra, nếu cậu sống trong rừng thì cậu sẽ chóng quen với nó thôi. Đúng là bí ẩn nhỉ? Tôi chưa từng nghĩ rằng tôi, một người thành phố, lại có thể thích nghi được với khu rừng. Bạn bè tôi ở thủ đô hoàng gia sẽ té ngửa lúc nghe tôi kể chuyện này mất!”
Gã người khỉ nói, để lộ ra chùm lông lưa thưa ở ngực.
Nhưng chắc không có ai té ngửa đâu. Dù sao khỉ cũng sống trong rừng mà.
“Thì ra là vậy, không ai biết đâu sẽ mới là nơi phù hợp với mình nhỉ?” Yuuji đáp.
Có lẽ đang cố nhịn không bắt bẻ, Kotarou hơi run run.
Cuối cùng không chịu nổi nữa, Kotarou tức tối kêu lên *gâu gâu gâu*. Dường như nó muốn nói “Tất nhiên một con khỉ sẽ thích nghi được trong rừng rồi, và anh ta không phải trai thành phố, đồ ngu.”
Đáng buồn. Kotarou không thể nói được tiếng người.
“Sao thế Kotarou?” Alice lay nhẹ Kotarou để xoa dịu.
“Ừ đấy, chẳng ai biết cái gì hợp với mình đúng không?” “Chuẩn chưa” Ba thằng đàn ông cười loạn với nhau.
Tiếng kêu bất lực của Kotarou vang khắp rừng.
Dù sao thì gã tiều phu và con khỉ cuối cùng đã tìm được tiếng gọi nơi hoang dã.
Ý lộn, gã khổng lồ chuyên dùng rìu hai tay thích gây gổ với Yuuji và gã người khỉ từng là người thành phố cuối cùng đã tìm ra tiếng gọi của riêng mình.
Sau đó, họ, theo quyết định của hội thám hiểm giả, tiếp tục vui vẻ mở đường cho xe chạy từ thành phố mà không gặp chút nan giải.
Đối với những người nghe được tin, hình phạt này không khác gì trục xuất.
Mọi việc đã định rằng họ sẽ phải dành quanh năm suốt tháng trong rừng, nhưng có vẻ đó chẳng còn là vấn đề với họ, những người đã tìm ra nơi chốn đích thực của mình. Thay vào đó, công việc này mang đến một vòng lặp đầy nhân văn, mỗi khi họ được người qua đường cảm ơn trong lúc làm việc chăm chỉ, họ sẽ thấy hạnh phúc và càng chăm chỉ hơn nữa.
Và cứ thế, sau này họ được cả thành phố tiền tuyến Premie ghi danh sử sách là cặp đôi tinh nhuệ đã mở đường tới vùng đất chưa được khai phá. Có lẽ vậy.