"Cung tên à -su? Ừm, nếu anh thấy ổn thì tôi có thể làm một bộ đơn giản cho anh, nhưng……”
“Yuuji…… Nghĩ về chuyện phòng thủ là tốt, nhưng hiện tại ta đã có rất nhiều người mạnh rồi mà? Chúng tôi sẽ lo liệu khi đưa những cư dân tiên phong không có khả năng chiến đấu tới đây. Quan trọng hơn, việc xây nhà và canh tác cần phải được ưu tiên.”
Hôm sau ngày Yuuji hỏi ý kiến diễn đàn về vấn đề phòng thủ vùng đất.
Yuuji thảo luận về cung và nỏ với Kevin và thợ mộc Thomas, nhưng hồi âm thì không tích cực cho lắm. Họ nghĩ rằng với lực lượng chiến đấu như hiện tại thì không phải lấn cấn gì nữa.
“Vậy à…… Tôi chưa có nhiều kinh nghiệm, nhưng với môi trường này và lực lượng chiến đấu bao gồm cả tôi nữa, thì chúng ta có thể hạ được bao nhiêu con? Nếu chẳng may một đống goblin và orc ồ ạt tấn công, mọi người có thể chống chọi lại bao nhiêu?”
Yuuji, Alice và Kotarou có thể trốn vào trong căn nhà nơi có kết giới bảo vệ. Yuuji vẫn chưa sẵn sàng để cho phép tất cả bọn họ vào hẳn trong nhà, nhưng nếu để gia đình thú nhân vào trong khu vườn thì cậu nghĩ có thể được, phòng trường hợp họ bị tấn công bởi một lượng quái vật quá lớn.
Tuy nhiên, Yuuji bây giờ là lãnh đạo của một nhóm tiên phong. Đó không phải hão danh. Tính cả bốn cựu thám hiểm giả kia, cậu cần phải suy tính để giữ an toàn cho những người sẽ định cư ở đây sau này.
“Phải rồi…… Chúng ta nên hỏi luôn người trong cuộc xem sao?”
Nói vậy, Kevin gọi thủ lĩnh cựu thám hiểm giả đến và hỏi xem họ có thể địch lại bao nhiêu con orc và goblin trong môi trường thế này.
“Hm… Tôi tính cả gia đình thú nhân vào lực lượng chiến đấu nhé? Nếu chỉ cần bảo vệ vùng đất này thì chúng tôi có thể đối phó được với 100 con goblin và orc.”
Yuuji câm nín trước con số vượt ngoài mong đợi của cậu.
Alice nói “Các chú siêu thật đó!?” và mỉm cười rạng rỡ. Người thủ lĩnh vừa được khen liền cười gượng, phá vỡ hình tượng thường ngày. “Một đứa con trai thì tốt, mà con gái cũng tốt không kém, khó chọn quá. Không được, giờ đang là giai đoạn quan trọng,” anh ta lẩm bẩm. Đâu đó có tiếng nghiến răng ken két của Yuuji. (Hình như khúc này ông thủ lĩnh đang nghĩ về đứa con tương lai :?)
Kotarou vỗ *pon pon* vào chân anh ta, người vừa nói có thể đối phó được với 100 con quái vật. “Kệ cha chuyện vợ chồng nhà ông, nói chi tiết hơn về phần đó đi”, có vẻ là điều nó muốn nói.
“Những người biết dùng cung là vợ tôi, tay trinh sát, và cô miêu nhân Nina. Ba người họ sẽ bắn yểm trợ từ phía sau hàng rào. Tôi và những người khác sẽ giết bọn phía bên ngoài. Nếu có lỡ để lọt vài con thì chúng cũng sẽ bị giết trong khi bị cản trở bởi hào cạn và hàng rào thôi. Dù chúng có chia hướng tấn công 50/50 từ hai phía thì bọn tôi vẫn lo được.”
Thủ lĩnh nhóm cựu thám hiểm giả “Dark green wind” trả lời đầy tự mãn. Xem ra cái danh hạng 3 không phải để cho đẹp. Yuuji lại nghiến răng khi nghe thấy anh ta đánh dấu chủ quyền “vợ tôi”. Một tên lãnh đạo tiên phong nhỏ mọn.
“Ah…… nhắc mới nhớ, tôi quên mất không nói cho anh điều này. Kotarou có sức mạnh thể chất ngang hạng 4 và Alice-chan có sức mạnh phép thuật tương tự. Đây là giấy chứng nhận của hội trưởng.”
Thomas và thủ lĩnh mở to mắt nhìn Kevin.
Vì Yuuji có tham gia vào bài tập luyện mỗi buổi sáng của các cựu thám hiểm giả, năng lực của cậu ai cũng đều biết rồi. Nhưng họ không mảy may nghĩ gì đến sức mạnh của Kotarou và Alice.
Alice cười “Fufun” một cách tự hào. Kotarou cào cào xuống mặt đất với vẻ mặt như đang ở trên mây. “Một người phụ nữ không thể nói ra bí mật của mình” có vẻ là điều nó muốn nói. Thậm chí nó còn không biết nói.
“Ý anh là cô bé và con chó cún này á!? Ow, ah, ow, xin lỗi, xin lỗi mà.”
Thủ lĩnh vừa dứt lời buột miệng cảm thán thì đã phải xin lỗi rối rít sau khi nhận một phát cấu từ Alice, người đang phồng mang trợn má, và một cú đấm từ Kotarou.
“Nếu vậy thì… chúng tôi có thể đánh chặn từ 3 hướng khác nhau, chưa kể đối thủ là goblin và orc, thì chắc 150 con là khả thi. Không, nếu biết cách phối hợp, ta còn có thể đánh nhiều nữa?”
Cuối cùng Yuuji đã hiểu ý nghĩa câu hỏi “Chúng tôi có còn cần thiết không vậy?” của hai thám hiểm giả nhóm “Dusk wind”.
Lực lượng quân sự của vùng đất tiên phong này còn bá hơn cậu tưởng nữa.
Công việc đồng áng lại được tiếp tục bởi Marcel và Mark.
Bốn cựu thám hiểm giả và thợ mộc Thomas vẫn liên tục đốn gỗ để làm vật liệu xây dựng cho nhà ở.
Nina và Kotarou đảm nhận việc săn bắn và Kevin, người đứng đầu công ty của anh ta, lại thực hiện những chuyến đi và về giữa thành phố và vùng đất tiên phong, được hộ tống bởi một người cận vệ.
Các thám hiểm giả chuyên nghiệp cũng đã bắt đầu điều tra về nguyên nhân gây ra tần suất xuất hiện bất thường của goblin và orc mà Yuuji và Kevin đã lo ngại. Yuuji tham gia vào bài tập buổi sáng cùng với các cựu thám hiểm giả, sau đó xây hàng rào và hào cạn với Alice.
Vậy là Yuuji đã đến thành phố đầu tiên ở thế giới này, không, thành phố đầu tiên sau 14 năm.
Hoàn thành mỹ mãn việc đăng ký làm người tiên phong với sự trợ giúp của Kevin, nói đúng là phần lớn công sức thuộc về Kevin, Yuuji đã có thể ra vào thành phố một cách tự do.
Một người có được vị thế nhờ năng lực, hay chính vị thế đã giúp người đó trưởng thành?
Yuuji, đi từ nông dân lên làm lãnh đạo một nhóm tiên phong, giờ không chỉ phải quan tâm về sự an nguy của Alice, Kotarou hay bản thân cậu, mà còn của vùng đất tiên phong và những cư dân của nó nữa.
Khỏi phải nói, chắc chắn vị thế đã làm Yuuji trưởng thành.
Vào đầu mùa hè của năm thứ 4 kể từ khi nhà cậu bị dịch chuyển sang thế giới khác.
Từ một tên HikiNEET tiến hóa thành NEET, trở thành pháp sư rừng xanh kế đó là một anh nông dân và cuối cùng là lãnh đạo nhóm tiên phong.
Sau khi phải điền chi tiết vào một đống giấy tờ, danh hiệu lãnh đạo tiên phong Yuuji đã nằm ngay ngắn kể cả trong những văn bản chính thức. Một chức vị không ai ngờ. Cậu giờ là người đứng đầu của một cộng đồng.
Nói gì thì nói, đây là cuộc sống thường này của lãnh đạo tiên phong Yuuji.