“À ừm, chúng tôi xin lỗi vì chuyện hôm qua.”
Alice và Yuuji cúi nhẹ đầu.
Vào buổi sáng hôm sau ngày Yuuji và đồng bọn trở về nhà.
Hôm qua, Yuuji và Alice chỉ chào hỏi vài câu rồi lao như bay vào nhà, không cả dẫn các cựu thám hiểm và tay thợ mộc Thomas đi xem xung quanh.
Họ không thể cưỡng lại sự cám dỗ của toilet và bồn tắm thoải mái sau 2 tuần liền. Hình như Alice đã hăng quá rồi.
“Không sao, chúng tôi đều thấy ổn mà. Có vẻ cậu không hay hành xử như thế nên chắc do cậu mệt quá thôi Lãnh chúa Yuuji, và Alice-chan thì vẫn là một đứa trẻ mà. Chỉ là, cái tên đằng kia……”
Thủ lĩnh của nhóm cựu thám hiểm giả dường như không bận tâm lắm. Ngoại trừ việc anh ta vừa liếc sang bên cạnh và ngập ngừng nói.
“Yuuji! Đây là gì -su!? Căn nhà này là thế nào vậy -su!? A, túp lều kia cũng có hình dáng tôi chưa từng thấy bao giờ nữa -su! Giải thích đi! Làm ơn giải thích cho tôi với! Tôi muốn tới gần xem nó quá đi mất, nhưng không hiểu sao tôi không bước vào được -su!”
Thợ mộc Thomas vẫn đang trong tâm trạng hào hứng trước những công trình kiến trúc mà cậu chưa bao giờ thấy. Cậu ta đã được nô lệ khuyển nhân Marcel cho xem căn lều yaranga, nơi cư trú tạm thời của họ gần ngôi nhà, nhưng thứ cậu ta thực sự muốn xem là ngôi nhà khác thường kia.
“Aah, xin lỗi Thomas. Chỉ có Kotarou, Alice và tôi có thể vào khuôn viên ngôi nhà đó thôi.”
Thomas lộ rõ vẻ sững sờ. Có vẻ đây là một cú sốc lớn với cậu ta. Cậu quỳ gối xuống đất, hai tay ôm mặt.
“A, nh-nhưng nếu cậu có hứng thú, một ngày nào đó tôi sẽ cho cậu xem bản thiết kế nhà và cách xây dựng. Tôi không biết liệu chúng có tác dụng tham khảo không nữa……”
Yuuji dụ ngọt Thomas. Nghe vậy, Thomas tạm vực lại tinh thần. Mặc dù ngôi nhà này đã được xây từ hơn 20 năm trước, vật liệu xây dựng, cửa kính và khung cửa sổ vẫn vượt xa trình độ công nghệ của họ. Thứ có tác dụng tham khảo, như Yuuji nói, là bản thiết kế nhà và cách xây dựng.
Kotarou lặng lẽ chạy đến dưới Yuuji và Alice. Hình như nó đã không ngừng đi lại xung quanh khu vực này từ hôm qua rồi. Thật là một quý cô mẫn cán. Dù là chó.
“Ookaay, có lẽ cậu đã nhìn thấy nó rồi, nhưng để tôi chỉ cho cậu vùng đất tiên phong nhé?”
“Đầu tiên, đây là nơi cung cấp nước. Tôi để nước chảy ra từ ngôi nhà tôi đang sống, nên hãy để một chum đất hay cái gì đó ở đây nhé. Nếu nó bị tràn ra và cậu không biết ném đi đâu, thì cứ gọi tôi.”
Nói đoạn, Yuuji dẫn họ đến xem nơi có nước đang chảy ra từ đầu vòi. Cậu nhìn thử vào bình nước, nhưng vẫn còn đủ chỗ trống. Thấy vậy, Yuuji lẩm bẩm “mình nghĩ tốc độ thế này là ổn rồi”. Cậu còn không để ý đến phản ứng của nhóm cựu thám hiểm giả và tay thợ mộc Thomas, những người đang nhìn đầy kinh ngạc.
Alice đùa nghịch múc nước từ chum lên và bắn tung tóe. Mọi người né xa Alice vì cô bé đang cố vẩy nước lên Kotarou và cười khúc khích rất thích thú. Kotarou khôn khéo tránh né với năng lực thể chất đáng sợ, năng lực ấy đã ở mức hơn cả cô bé.
“B-bây giờ, chúng ta sẽ có đủ nước cho từng này người sống ha…… Lãnh chúa Yuuji, lượng nước này có hạn phải không?”
Thủ lĩnh của nhóm cựu thám hiểm giả hỏi một câu với tư cách là thành viên nhóm tiên phong.
“Không, chúng ta có thể tăng gấp đôi số nước này luôn cũng được. Ngoài ra anh cũng có thể lấy nước nóng nữa.”
Yuuji vô tư trả lời. Cả nhóm lại tròn mắt nhìn cậu lần nữa.
“Nước nóng rất là ấm áp và dễ chịu ha~?” giọng nói ngây thơ của Alice vang vọng trong rừng.
“Đây là thứ cậu vừa thấy hôm qua đúng không? Đây là căn lều tạm gọi là Yaranga. Nó được trụ bởi một bó gỗ mảnh và được phủ vải lên. Cả việc xây dựng và tháo dỡ đều rất đơn giản, và nó đủ ấm để tạm trú qua mùa đông đấy.”
Giải thích xong về căn yaranga nơi gia đình thú nhân đang sống, Yuuji gọi vào bên trong rồi lật tấm vải đóng vai trò làm cửa ra vào lên.
Ngày hôm qua, các cựu thám hiểm giả và Thomas đã được Marcel dẫn vào xem bên trong. Họ không thấy quá ngạc nhiên nữa.
“Yuuji, tuyệt quá -su! Thế là ổn rồi, nhưng nếu anh dựng cột chống bằng tâm gỗ thì nó sẽ còn vững chắc hơn nhiều đó! Giờ chúng tôi sẽ xây một căn như thế này làm nhà cho tôi và mọi người -su! Vì chỉ là nhà tạm bợ nên nếu anh giúp chúng tôi một chút thì nhanh thôi -su!”
Thợ mộc Thomas lên tinh thần và nói với Yuuji. Xem ra cậu ta đang muốn loại bỏ tính linh động, chú trọng hơn vào phần chống đỡ để làm nó chắc chắn hơn và làm cho họ một nơi cư trú tạm thời cho đến khi họ xây xong một căn nhà.
“Eh, nhưng có lẽ không còn nhiều vải……”
Thomas lắc đầu nguầy nguậy trước lời của Yuuji.
“Hiện tại chúng tôi sẽ phủ lên bằng cành lá cũng ổn rồi! Chỉ là ờm… nếu được thì anh có thể yêu cầu Kevin một ít vải trước khi mùa đông tới……”
Hóa ra ở thế giới này cũng có công nghệ tương tự như lợp mái nhà tranh. Xếp cành và lá cây theo thứ tự để tránh mưa và ngăn cách bên ngoài là kiến thức đã tồn tại ở nhiều nơi trên trái đất thời kỳ sơ khai.
Dù thế nào đi nữa, vẫn còn hy vọng cho một căn nhà tạm thời.
“Đây là mảnh đất đang được canh tác. Này~, Marcel!”
Yuuji chỉ cho họ khu ruộng đã được cày bừa và nơi họ bắt đầu trồng lúa và khoai tây. Nói là vậy, nhưng Yuuji chẳng biết gì về nó. Cậu định gọi Marcel đang làm việc đến và giải thích thay cậu.
Nghỉ tay khỏi công việc làm ruộng, khuyển nhân Marcel và con trai ông, Mark chạy đến. Vợ của Marcel, miêu nhân Nina đã ra ngoài đi săn với một trong các thám hiểm giả giữ nhà, cung thủ Irene.
“Chủ nhân Yuuji, Cô Alice, chào mừng về nhà. Không gì hạnh phúc hơn được thấy cả hai vẫn an toàn!”
Vui mừng và chầm chậm vẫy chiếc đuôi lớn, Marcel chào Yuuji. Đứng bên cạnh, Mark cũng làm cử chỉ giống đuôi của ông ấy. Thật đúng là cha nào con nấy.
Theo lời Marcel, khu ruộng có vẻ đang rất hứa hẹn ở thời điểm hiện tại. Cứ tiếp tục thế này thì trong mua thu, họ sẽ trữ đủ lương thực cho Yuuji, Alice và cả gia đình thú nhân sống qua mùa đông.
“Vậy hả, tuyệt lắm! Nhân tiện Marcel này…… sao khu đất trống hình như rộng hơn lúc trước thì phải?”
“Vâng, tôi đã làm việc rất cực lực! Tất cả các thám hiểm giả ở lại đây đã hết lòng giúp tôi…… Kìa, ngay cả bây giờ họ vẫn đang nhổ rễ cây! Quan trọng nhất là Mark đã gắng sức làm việc.”
Marcel vẫy đuôi, vui mừng báo cáo lại rằng khu ruộng đã được mở rộng. “Ooh vậy à~, giỏi thật đó Mark-kun” Yuuji vừa nói vừa xoa đầu Mark-kun khi cậu bé đang lên mây vì được bố khen ngợi. Mắt Mark lấp lánh, cậu ưỡn ngực tự hào. “Cậu đã giúp đỡ nhiều lắm đó!” Lời nói của Alice càng nhuộm đỏ thêm đôi má của Mark. Đúng là tuổi trẻ.
“Ooh, lãnh chúa Yuuji! Mừng cậu quay lại!”
Joss, người đàn ông với thân hình đồ sộ đang vác trên một khúc cây, chào Yuuji. Đội thám hiểm giả từng giữ trách nhiệm hộ tống cho Kevin giờ lại đổi nghề thành một nhóm trông nhà bảo vệ cho gia đình thú nhân. Y như lời Marcel, họ đang hăng hái làm việc.
“Đây là những người sẽ tham gia vào nhóm tiên phong sao? …… eh? U-uhm, có phải các anh là thành viên của “Deep green wind”? Thám hiểm giả hạng 3……”
Joss thấp thỏm tròn mắt hỏi. Người đàn ông tên Hector có bộ giáp lòe loẹt đứng bên cạnh cũng đứng hình vì ngạc nhiên. Hôm nay anh chàng không mặc bộ giáp trắng đỏ vằn vện nữa.
“Phải, nhưng chúng tôi đang tính đến chuyện giải nghệ và trở thành cư dân của vùng tiên phong này luôn”, thủ lĩnh đội thám hiểm giả nói. Joss và Hector khiêm nhường xin phép được bắt tay một cái.
“Huh? Joss, đó là người quen của anh à?”
“Lãnh chúa Yuuji! Đúng vậy, chuyến đi lần này tới Premie là lần đầu tiên của cậu phải không? Những vị này đến từ “Deep green wind”, một trong số ít những đội thám hiểm giả hạng 3 ở thành phố Premie. Năng lực của họ thì khỏi phải bàn, họ còn có mức tín nhiệm cực cao từ khách hàng bởi tính cách ngay thẳng của họ. Họ là nguồn động lực cho những tân thủ hạng 10-8 bọn tôi đó. Bản thân tôi muốn trở thành hiệp sĩ cơ, thế nhưng danh tiếng của họ vẫn đến tai tôi.”
“A-à, hóa ra họ là người nổi tiếng” Yuuji nói có vẻ không để ý lắm. Alice cũng bất ngờ, nhưng cô bé chỉ cười nói “Các cô chú giỏi quá”. Kotarou đứng yên nhìn họ. Dường như nó đang cố đánh giá sức mạnh thật sự của họ.
Cả bốn người đều là thám hiểm giả hạng 3. Kotarou và Alice thì một là hạng 4 trong khả năng chiến đấu, một là hạng 4 trong sức mạnh phép thuật, cả hai đều đã được công nhận bởi đích thân hội trưởng. Tổng sức tấn công ở vùng tiên phong này quá cao. Phép thuật có sức hủy diệt vượt trội và sự cơ động của Kotarou kết hợp với khả năng chiến đấu của các cựu thám hiểm giả. Quả không sai, Yuuji ra trận chỉ để làm tường thịt.
“Uhm, Lãnh chúa Yuuji…...Kevin có bảo với cậu chúng tôi phải làm gì không?”
Chào hỏi xong một lúc, Joss to con hỏi Yuuji.
“Ah…… Uhm…… Err…....”
Có vẻ Kevin đã quên mất tiêu ba thám hiểm giả giữ nhà này.
Làm gì có ai là hoàn hảo.
Yuuji lúng túng. Alice nghiêng đầu. Joss và Hector thì rất là cay cú.
“W-wan!” Tiếng sủa của Kotarou ngập ngừng một cách lạ thường. “M-mọi người không phải lo đâu”, có vẻ là điều nó muốn nói.
“H-hiện tại anh ta nói sẽ quay lại sớm thôi, nên tôi nghĩ các anh có thể đợi ở đây.”
Trong không gian hoàn toàn chìm vào tĩnh lặng, giọng nói yếu ớt của Yuuji vẫn nghe rõ mồn một.