Nhóm Yuuji, Alice, Kevin và những người cận vệ đang ở trong một căn phòng khách nằm trên tầng hai của hội thám hiểm giả. Người phụ nữ trung niên ở bàn tiếp tân đã dẫn họ tới đây.
Tất nhiên nếu họ tới đây chỉ vì được nhận lệnh thì bình thường sẽ hoàn thành xong xuôi ở bàn tiếp tân rồi, nhưng được dẫn hẳn tới phòng khách là ngoại lệ. Tuy nhiên, sau khi chứng kiến cuộc ẩu đả và biết những thứ từ lá thư của phu nhân ngài lãnh chúa, họ mới được đưa vào phòng khách. “Tôi sẽ thông báo cho hội trưởng” là lời người phụ nữ trung niên để lại trước khi bước ra khỏi phòng.
Thấy Kevin cười nhăn nhở như dở hơi, Yuuji khơi chuyện.
“Anh Kevin…… cố ý làm vậy à?”
“Ớ? Cố ý gì?”
Đúng như dự đoán, đến cả Yuuji cũng nhận ra.
Không lâu sau đó, có tiếng gõ cửa từ bên ngoài. Đáp lại là giọng nói của Kevin, “Mời vào”, cánh cửa mở ra.
Bước vào là một người đàn ông lớn tuổi vào khoảng ngũ tuần. Ông hẳn là một cựu thám hiểm giả. Ông cao 1.80m và dù không thuộc dạng cao ráo theo tiêu chuẩn của thế giới này, cơ thể của ông vẫn cực kỳ rắn chắc đủ để thấy rõ những đường nét hằn lên trên quần áo. Mái tóc vàng pha lẫn những vệt màu bạc của ông được cắt theo kiểu lính thủy. Ánh mắt ông sắc lẹm. Một vết sẹo kéo dài từ mép miệng đến má ông, có lẽ do bị khâu lại một cách miễn cưỡng. Một vị anh hùng chiến tranh, dù bạn có nhìn theo cách nào đi chăng nữa.
Yuuji co rúm lại trước vẻ ngoài dữ tợn quá mức đó.
“Ta là Salomon, hội trưởng của thành phố Premie. Xin thứ lỗi vì những thám hiểm giả của ta đã gây rắc rối cho cậu.”
Trái với bề ngoài của mình, ông hội trưởng mặt dữ như quỷ cúi gập người xuống ngay khi bắt đầu nói.
“Không, không hề gì. Làm ơn ngẩng đầu lên ngài Salomon.”
Kevin nói với hội trưởng như vậy. “Phải rồi, anh Kevin đâu có muốn phê phán ông này thậm tệ đến mức đó”, Yuuji vô tư nghĩ. Tiếp tục câu chuyện từ dinh thự của lãnh chúa hôm qua, Kevin rất tự nhiên nhập vai làm người đàm phán.
“Sao nhỉ, dù đã cân nhắc rất kỹ lưỡng…… Đúng là rắc rối mà phải không? Vướng phải chuyện đó trong khi chúng tôi đến đây vì được ủy thác. Tôi có nên đi buôn dưa với thương hội và đám bạn mình rằng họ rất nguy hiểm không nhỉ?”
Cả hội trưởng lẫn Yuuji, người chỉ vừa vô lo nghĩ mới đây, đều cứng người. Có vẻ Kevin mang đầy hàm ý chỉ trích ông ta. Alice nghiêng đầu, vẻ mặt của cô bé như thể đang nói em chẳng hiểu gì cả. Kotarou đang nằm trên đùi nhìn cô bé ra ý “Đúng rồi, em thì cứ như vậy là tốt rồi, Alice à.”
“K-Không, chuyện đó…… Ừm, tiện đây, các cậu tới đây vì nhiệm vụ gì?”
Hội trưởng đang rất bối rối. Đó cũng là điều dễ hiểu thôi. Nếu chuyện này bị lan ra thương hội, ông sẽ mất đi sự tín nhiệm của họ. Và nếu họ không thể tin tưởng hội thám hiểm giả nữa, thì họ sẽ chỉ lôi kéo các thám hiểm giả có quen biết để làm độc quyền, giao nhiệm vụ cho thám hiểm giả ở thủ đô hoàng gia và các thành phố khác, hoặc các nhóm lính đánh thuê, thậm chí là bất cứ ai có khả năng chiến đấu miễn là không phải người của hội này.
Đối với hội trưởng, sẽ chẳng khác nào một cơn khủng hoảng nếu họ mất đi nguồn nhiệm vụ thường xuyên từ việc hộ tống hoặc bảo vệ công việc làm ăn của thương nhân. Kế hoạch của ông là ưu tiên nghe nội dung nhiệm vụ của họ trước đã rồi tìm cách thỏa thuận với họ.
“Không, vấn đề hôm nay là về cuộc thám hiểm rừng Đại Lâm. Tôi muốn ông điều tra xem có tổ goblin hay orc nào ở phía đông bắc thành phố không. À chờ đã, hay là tôi giao nhiệm vụ cho hội thám hiểm giả ở thủ đô hoàng gia hoặc cho một nhóm lính đánh thuê nhỉ?
Tôi cũng chẳng tin tưởng lắm vào thành quả của các ông…… À, mặc dù tôi đã phải đau khổ chịu phí nhiệm vụ từ hợp đồng của phu nhân lãnh chúa và ngài thẩm phán….... Nếu không còn cần thiết nữa thì tốt hơn hết là nên có một lời xin lỗi, ông có nghĩ thế không?”
Nhận lấy lá thư từ tay người cận vệ đứng sau lưng, Kevin đặt nó lên bàn. Con dấu được ấn lên lớp sáp niêm phong lọt vào mắt ông hội trưởng, vẻ mặt của ông thay đổi nhanh chóng. Hẳn nhiên là hắn ta sẽ làm thật. Tên thương gia này, hắn nói hắn sẽ báo cáo lại rằng nó không còn cần thiết nữa. Đương nhiên họ sẽ tra hỏi về cuộc đàm phán này. Mọi chuyện sẽ bị lái thành hội thám hiểm giả cố ý xúc phạm người được giao nhiệm vụ chuyển lá thư từ ngài thẩm phán và phu nhân lãnh chúa.
“T-Ta sẽ sắp xếp cho cậu những thám hiểm giả đáng tin cậy với khả năng chiến đấu cao nhất! Tất nhiên giá cả vẫn không đổi!”
Xoa hai tay vào nhau tới lui và tự hạ thấp nhân phẩm mình, hội trưởng đề nghị. Yuuji thấy sợ hãi trước nụ cười gượng ép cùng với ánh nhìn căm thù của ông ấy. Miệng Alice giờ cũng chuyển sang hình chữ V ngược (*^*).
“Ồ hố, vậy sao! Không thể nào, nhưng chúng tôi phải làm gì với nhiệm vụ khác của chúng tôi đây? Anh Yuuji, có lẽ hơi mất thời gian, nhưng chúng ta có nên chiêu mộ thành viên cho nhóm tiên phong của mình từ hội thám hiểm giả ở thủ đô hoàng gia không?”
“N-Nhóm tiên phong mới! Cậu vừa nói nhóm tiên phong mới ư!?”
Hội trưởng nhổm người dậy nhìn Kevin và Yuuji.
Phải.
Thám hiểm giả nào rồi cũng phải nghỉ hưu. Tất nhiên sẽ có không ít người mất mạng trước ngày đó.
Thậm chí có cả những người chỉ sống mà không thèm làm gì với số tiền họ đã dành dụm được cho đến ngày nghỉ hưu. Những người sống nhàn rỗi đôi khi làm vài việc như bảo vệ đơn thuần cũng không hiếm. Và có những người về lại quê nhà hoặc thành phố của họ.
Tuy nhiên họ đều là các thám hiểm giả có thể nghỉ hưu với một số tiền lớn.
Nhiều người thường không thể chiến đấu do tuổi già sức yếu hoặc bị thương mà không tiết kiệm được nhiều tiền. Họ đều thuộc nhóm những người mơ ước làm giàu nhanh chóng hoặc những tên du thủ du thực không có việc gì làm. Tuy nhiên, những người đàn ông chỉ biết chiến đấu sẽ gặp khó khăn trong việc tìm kiếm công ăn việc làm ổn định trong thành phố. Mặt khác, công việc làm nông mà họ thể làm quen, thứ thuế họ sẽ phải gánh chịu từ năm thứ nhất và dân làng sẽ là điều chờ đợi họ nếu họ chuyển đến một ngôi làng làm nông. Chướng ngại họ buộc phải vượt qua là quá lớn.
Tuy nhiên.
Đối với một nhóm tiên phong thì khác.
Thuế của mỗi người được dàn trải khá nhẹ nhàng trong 3 năm. Tùy vào mỗi nhóm tiên phong, nhưng trái phiếu cũng rất ít. Và những người tiên phong thường dựa vào sức mạnh và lòng tự tôn cũng sẽ thỏa mãn theo cách riêng. Nếu họ là cựu thám hiểm giả, đi tiên phong một mình hoặc vài ba người sẽ rất khó khăn, nhưng sẽ là một câu chuyện hoàn toàn khác đối với một nhóm tiên phong. Vì lý do đó, việc này rất phổ biến trong giới các thám hiểm giả nghỉ hưu. Tuy nhiên lại không có nhiều nhóm tiên phong như vậy, và kể cả nếu có thì chuyện xin gia nhập cũng rất khó cho cựu thám hiểm giả mà không chịu trả ít tiền quỹ. Còn tùy thuộc họ có được vào những nhóm đó, nơi công nhân và người có kiến thức về nông nghiệp được ưu tiên hay không. Có nhiều nhóm tiên phong dư dả tiền bạc, thuê cả một nhóm lính đánh thuê và tiêu tiền không thương xót để dẫn theo một số lượng lớn nô lệ.
“Phải, rất chính xác. Tôi đã được sự chứng nhận của ngài thẩm phán và phu nhân lãnh chúa. Nhưng nếu tôi không thể tin tưởng ông thì nó hơi í ẹ nhỉ, ông hiểu không? Ta nên làm gì đây, lãnh đạo tiên phong Yuuji? Chúng ta có nên bỏ qua thành phố này chăng?”
Kevin vừa cười nhăn nhở vừa hỏi Yuuji. Yuuji run bần bật suy nghĩ “Mình nên trả lời như thế nào nhỉ, hừm”.
“Quý ngài đây thực chất là lãnh đạo một nhóm tiên phong sao!? Vậy ta phải gọi là Lãnh chúa Yuuji rồi. Ta sẽ tự tay chọn lựa những thám hiểm giả đáng tin nhất cho nhóm của cậu. A, đúng rồi. Có lẽ chỉ là một số tiền nhỏ, nhưng hãy để hội thám hiểm giả trả hộ số phí tổn sửa soạn cho họ! H-Hơn nữa, ta sẽ cố huy động tất cả mối quan hệ và cả những nghệ nhân của bọn ta! Như vậy được chứ!? Rồi chúng ta sẽ tuyển những cựu thám hiểm giả để làm người tiên phong, đúng không nhỉ?”
Hội trưởng lại xoa xoa tay vào nhau ở câu cuối. Đúng là một sự mến khách thừa thãi. Nhưng cũng là lẽ tự nhiên. Nếu họ chiêu mộ người tiên phong ở thành phố khác, họ sẽ mất lòng tin từ các thám hiểm giả. Nếu một đích đến tuyệt vời trong số rất ít đích đến cho những người nghỉ hưu là chuyển sang địa điểm khác, thì cũng chẳng lạ nếu các thám hiểm giả dời cả trụ sở của họ đến thành phố khác.
Có thể ông sẽ mất cả lòng tin nơi phu nhân lãnh chúa, ngài thẩm phán và các thương nhân. Hơn nữa là mất lòng tin của các thám hiểm giả.
Đây là cơn khủng hoảng thứ hai trong cuộc đời Salomon, vị hội trưởng thám hiểm giả thành phố Premie. Lần thứ nhất là khi ông vật lộn giữa sự sống và cái chết với một con quái vật, chính nó đã rạch một vết trên khuôn mặt ông và ông chỉ may mắn trốn thoát khỏi nanh vuốt tử thần.
Yuuji bất ngờ trước thái độ thân thiện của ông hội trưởng đang nhìn cậu với đôi mắt van nài.
“Có gì vui thế ạ?”, mắt Alice lấp lánh khi nhìn Yuuji và ông hội trưởng.
Nhẹ nhàng, Kotarou đặt một chân lên đùi Yuuji. “Nhận lời đi” có vẻ là điều cô nàng muốn nói.
Sau khi khẽ đưa mắt sang hướng khác một cách mau lẹ, Yuuji bắt gặp ánh mắt Kevin. Trong khoảnh khắc, Kevin nháy mắt với Yuuji. Đó là phát nháy mắt của một gã đàn ông trung niên.
“Đ-Được rồi. Tôi hiểu rồi. Nếu đó là điều kiện thì tôi sẽ chiêu mộ trong thành phố này.”
“Ô, ô, vậy sao! Cảm ơn rất nhiều, lãnh chúa Yuuji!”
Hội trưởng mạnh mẽ nắm lấy tay Yuuji bằng đôi bàn tay gân guốc, đầy sẹo của ông và bắt tay.
“Chà, đúng như mong đợi từ Yuuji, đúng là một vị lãnh đạo tiên phong hào phóng. Vậy thì tôi cũng sẽ gửi nhiệm vụ điều tra của mình.” Kevin vừa nói vừa mỉm cười vỗ vai ông hội trưởng.
Thật là vô sỉ mà.
Cô bé có hiểu gì không nhỉ? Alice vui vẻ đặt đôi bàn tay nhỏ nhắn của mình lên trên tay của Yuuji và ông hội trưởng với nét mặt rạng rỡ.
Kotarou nhảy uỵch lên bàn và đặt chân lên trên chồng bắt tay đó.
Cuộc đàm phán kết thúc.
Dù đã được sắp xếp rất hoàn hảo, người đưa ra quyết định cuối cùng lần này là Yuuji.
Cùng với đôi chút cảm xúc tự hào, Yuuji tự thề “Mình sẽ không bao giờ biến anh Kevin thành kẻ thù”.