"Mình sẽ nghiêm túc thực hiện nó vào ngày mai."
Thật là một câu nói nhiệm màu. Bất cứ vấn đề gì mà bạn gặp phải, đều sẽ được giải quyết bởi những từ đó.
Vì đã xác định mọi thứ vẫn dùng được, Yuuji bắt đầu trốn chạy khỏi thực tại. Để chụp ảnh con chim quái lạ trông giống Wyvern. Hiện tại, cậu chỉ tập trung vào việc đó. Cậu đang xem xét một cách nghiêm túc - có thể nói cậu rất cố gắng làm việc này.
"Có thể thấy ngôi nhà, khu rừng cũng thấy luôn. Tờ giấy với ID cũng đã sẵn sàng. Đậy là góc chụp tuyệt nhất. Cứ để việc chụp ảnh con chim kì quái cho mình và Kotarou! Thật tốt khi mình tìm thấy chiếc máy ảnh này. Ông già định chụp gì bằng cái máy này…..Ah, Kotarou! Đừng động vào cái giá! Làm hỏng góc chụp tuyệt vời bây giờ!"
7 giờ sáng, cậu thức dậy và ăn sáng. Cậu nhìn ra ngoài cả buổi sáng để chờ con chim lạ xuất hiên trong khi cậu đang tìm đồ lau nhà. Sau khi ăn một bữa trưa nhẹ, cậu ra ngoài vườn. Vừa chơi với Kotarou thay vì dắt nó đi dạo, cậu vừa chờ con chim kia bay qua. Khi mặt trời lặn, cậu tắm. Sau đó lướt net, đọc tin tức hoặc chat trên bảng thông báo. Nhờ vậy, Yuuji và Kotarou cùng trải qua những ngày yên bình.
Nhưng chỉ sau một tuần, một sự thật phũ phàng đập thẳng vào mặt Yuuji.
Đó là vấn đề thức ăn.
"Trong tủ lạnh gần như trống rỗng?......Dù vẫn còn vài thứ trong ngăn đá, gạo, lúa mì, mì ly và lương thực khẩn cấp... Kể cả nếu mình để dành, nhưng sau một năm mình vẫn sẽ chết đói. Mình có nên chuẩn bị từ hôm nay, và ngày mai mình sẽ đi thám hiểm nhỉ?"
Rạng sáng hôm sau, cuối cùng Yuuji và Kotarou cũng ra ngoài. Sau lưng Yuuji là một cái ba-lô lớn. Bên trong chứa bữa trưa của cậu và trà, một túi đựng dụng cụ thu hoạch, áo mưa, lương thực khẩn cấp, xẻng và cuốc để leo núi.
Riêng Yuuji thì đi giày leo núi, mặc vest, đội mũ và cầm theo một chiếc gậy leo núi. Đeo ở thắt lưng là một cây rìu. Vẻ ngoài như một nhà leo núi chuyên nghiệp. Không có gì ngạc nhiên cho lắm, 2 năm trước khi trở thành hikkikomori cậu đã là thành viên của câu lạc bộ leo núi.
"Đi thôi Kotarou. Công việc của chúng ta là tìm thức ăn! Mục tiêu là berries (loại quả mọng nước như dâu, mâm xôi,…), trái cây và thảo dược. Dù nó khá nguy hiểm nhưng nếu chúng ta đi qua vùng có nấm thì cũng sẽ lượm hết. Lên đường!"
Yuuji nói với Kotarou quả cảm. Tuy nhiên, chân cậu vẫn đứng bất động. "Tôi biết rồi" Như thể muốn nói điều đó, Kotarou đã bước ra ngoài. "Cậu không muốn đi à?" Cô quay đầu lại và nhìn Yuuji. Không chỉ thông minh, nó còn là một con chó dũng cảm. Thật một đàn ông đích thực. Mặc dù nó là chó cái.
Cùng với sự dẫn đầu của Kotarou, Yuuji tiến về phía đi thẳng từ cánh cổng đến phía nam. Cậu chọn đường này để tránh giáp mặt con chim quái lạ, vì nó bay từ hướng tây sang bắc. Và không phải ở phía nam thì có nhiều trái cây hơn sao. Dù, ý nghĩ đó chỉ tồn tại trong đầu cậu.
Tiếng chim hót lanh lảnh, ánh mặt trời xuyên qua những khe lá. Yuuji loại bỏ mấy bụi cây cản trở cậu bằng gậy hoặc rìu trên đường thám hiểm.
Các loài thú nguy hiểm như lợn rừng, gấu, rắn và sinh vật bí ẩn như con chim kì lạ thì không thấy đâu.
Quá trình thám hiểm diễn ra rất thuận lợi, nhưng kết quả thu hoạch lại khá thất vọng.
Như mong đợi, dù có là người từ vùng nông thôn hay trong CLB leo núi, Yuuji không hề có kinh nghiệm trong việc thu hoạch thảo dược hoặc nấm. Không những thế, quả cherry nhỏ, hạt thông, nấm tai màu ô liu, và nấm đỏ sẫm - dù nhìn thế nào cũng rất nguy hiểm nhưng vẫn có thể giải quyết được - được nhét đầy trong ba lô.
"Không nơi nào có nước, kết thúc ở đây thôi và chúng ta sẽ ăn trưa ở nhà. Mày nghĩ sao, Kotarou?
"Tôi hiểu rồi." Như muốn nói điều đó, Kotarou đáp lại với một tiếng sủa. Lại Kotarou dẫn đầu, Yuuji theo sau cô.
Nhân tiện, người này, dù cậu có mang theo la bàn, cậu cũng không thèm dùng đến nó. Cậu chỉ giao hết mọi thứ cho Kotarou. Kể cả khi thu thập thực vật ăn được, một lần nữa cậu lại giao cho Kotarou.
Cố lên nhé, Kotarou.