10 nen goshi no HikiNiito o Yamete Gaishutsushitara Jitaku goto Isekai ni Ten’ishiteta

phần 09: yuuji, đàm phán với người bán rong để biết thêm thông tin về vị khách từ thế giới khác

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Buổi sáng tốt lành, Kevin-san.” (Yuuji)

Đang là buổi sáng sau cái ngày mà người Bán Rong đến nhà của cậu.

Với khuôn mặt ngái ngủ, Yuuji chào Kevin.

Hậu quả của việc hỏi thăm ý kiến trên Diễn Đàn và suy nghĩ suốt cả đêm là cái quầng thâm dưới mắt cậu ngày càng đậm hơn.

Kế bên Yuuji là Kotarou.

“Sẽ rất không an toàn nếu tôi không đi cùng cậu!” (Kotarou)

Hôm nay cô chó thông minh đáng yêu của chúng ta cũng đứng canh chừng Kevin khi anh nói chuyện với Yuuji.

Alice thì ngồi ở trong nhà.

“Buổi sáng tốt lành, Yuuji-san. Queo~, vậy cậu đã suy nghĩ kĩ chưa?” (Kevin)

“Vâng, được một tí. Nhưng trước tiên tôi muốn biết vài thứ, những “Vị khách” là tồn tại như thế nào thế? Và anh biết được bao nhiều người như họ rồi?” (Yuuji)

“Đúng thế....đó là một câu chuyện khá lâu về trước. Lúc mà nghe được câu chuyện đó thì tôi vẫn còn là một gã học việc ở một cửa hàng lớn. Vì nó là một huyền thoại được truyền lại qua nhiều thương nhân nên có thể độ chính xác sẽ giảm đi rất nhiều. Đó là một câu chuyện khá dài.....” (Kevin)

✦✧✦✧

Chỉ có những quý tộc, những thương nhân được giáo dục đầy đủ và các trưởng làng giàu kinh nghiệm và kiến thức mới biết về nó nhưng ngay họ cũng cảm thấy còn rất nhiều nghi vấn về câu chuyện này.....

Với lời giới thiệu như thế, Kevin bắt đầu kể lại câu chuyện.

Những Vị khách, nói một cách khác là những người đến từ thế giới khác và hiếm thấy khi xuất hiện ở thế giới này. Họ xuất hiện ở nhiều thời điểm và vị trí khác nhau và hiện tại thì chỉ còn lại những huyền thoại và nhiều lời đồn khác nhau ở nơi mà họ đã xuất hiện, Kevin thuật lại.

Tối thiểu trong hiểu biết của Kevin thì hiên tại không có một Vị khách nào ở quốc gia này và các quốc gia bên cạnh. Có thể những Vị khách đó đã giấu đi sự hiện diện của mình và sống một cuộc sống bình thường như bao người khác. Cũng có khả năng là họ chưa được ai biết đến như Yuuji hoặc sống dưới sự bảo vệ của người nào đó......

Khi nghe Kevin nói, cậu đã có ý nghĩ là sẽ được gặp một người đồng hương nhưng cái ý nghĩ đó đã tan thành mây khói.

“Vẫn còn tôi ở đây mà.” (Kotarou) (Suu: Kawaii ne~~~)

Kotarou rúc người vào cậu làm tim cậu như được sưởi ấm.

Từ đây thì sẽ bắt đầu vào phần quan trọng..... nên Yuuji căng tai lên để không bỏ xót một chi tiết nào trong câu chuyện Kevin.

Nếu mà ai đó có thể nghiên cứu được hết tất cả các Huyền thoại và lời đồn thổi thì rõ ràng là các Vị khách từng ghé qua thế giới này đã làm rất nhiều thứ vượt qua trí tưởng tượng của bạn.

Một số người có thể cắt một con rồng khổng lồ làm đôi chỉ với một nhát kiếm.

Số khác thì có thể xóa sổ cả một đội quân chỉ bằng phép thuật.

Cũng có số thì phổ biến ẩm thực mới, đẩy lùi nạn đói và sau đó thì làm phong phú thêm nền ẩm thực của thế giới này.

Có vài người thì tích góp tài sản nhờ vào kiến thức của mình.

Có người thì có can đảm và nghị lực đến nổi có thể từ một người thường trở thành quý tộc chỉ trong một thế hệ.

Người thì có những thành tựu tuyệt vời trong giới Nhà thám hiểm.

Cũng có vài Vị khách được cho là sống ở một đất nước xa tít về phía Đông tính từ nơi này. Sự thật thì có lẽ nó đã bị phai đi dưới sức nặng của dòng chảy lịch sử dài tít tắp, nhưng giới quý tộc thuộc trực hệ của ngài ấy thì vẫn tin rằng Vị vua Lập quốc là một Vị khách cho đến tận ngày nay.

Dù những người Anh Hùng kiểu đó được biết đến rất rộng rãi, nhưng những thông tin về “Vị khách” và “Thế giới cũ của họ”. Rất nhiều người tin rằng họ không phải là một người xa lạ nào cả mà là một Anh Hùng theo lẽ tự nhiên. Kevin nói thế với gương mặt lộ vẻ cô đơn.

“Tôi vẫn chưa biết Yuuji-san mạnh cỡ nào và mục đích của cậu là gì. Tuy nhiên nếu tôi có thể lập một mối quan hệ với một Vị khách như Yuuji-san thì đó quả là cơ hội làm ăn lớn nhất trong đời tôi. Nếu Yuuji-san có sức mạnh và lòng dũng cảm thì tôi sẽ làm trung gian cho cậu với chính phủ. Nếu Yuuji-san có kiến thức uyên thâm thì nhiều ý tưởng mới sẽ đem lại lợi ích cho tôi. Nếu Yuuji-san muốn trở thành Nhà thám hiểm thì dù tôi chỉ mua vật liệu thô và trao đổi hàng hóa trang bị, tôi vẫn có rất nhiều lợi ích. Nếu Yuuji-san muốn trở thành một quý tộc và tham gia điều khiển quốc gia thì tôi sẽ trở thành người cung cấp chính cho chính phủ sẽ không còn là giấc mộng nữa. Queo~, còn nếu cậu không có gì thì tôi cũng chẳng cay đắng mấy khi mà từ đây tới thành phố chỉ mất có 6 ngày nên tôi vẫn có thể mua được nhiều thứ. So sánh với lúc mà tôi mới làm việc cho cửa hàng lớn đó rồi bắt đầu bán rong……” (Kevin)

Ngay cả khi mình làm việc một cách nghiêm túc thì nó cũng chẳng đáng gì….., theo như hợp đồng thì mình không được buôn bán gì cả, ngay cả với khách hàng thân thiết…….. Kevin lầm bầm một cách buồn bã trong khi đôi mắt đang nhìn đăm chiêu về nơi xa xăm nào đó.

Có vẻ như anh ta đã trải qua một đoạn thời gian khổ cực.

“Vậy sao…… tôi có thể hiểu được đây là một cơ hội tốt cho Kevin-san. Và vì thế nên tôi cũng có vài điệu kiện cho cuộc trao đổi này.” (Yuuji)

Yuuji cúi xuống nhìn tờ giấy trong tay mình. Ngay cả những thằng bẩn bựa trên Diễn Đàn cũng không thể nào đưa ra những điều kiện hoàn chỉnh chỉ trong một đêm, tuy nhiên tờ giấy đó chứa những ý chính đã được chọn lọc một cách kỹ càng rồi được gộp lại thành một bản ghi chú.

“Ô…..oh! Đó là những điều kiện gì thế? Tôi sẽ làm mọi thứ mà mình có thể!” (Kevin)

Kevin ngay lập tức cắn bả của Yuuji. Nếu mà ông chủ của cái cửa hàng lớn chỗ mà Kevin đã từng học việc thấy hành động và lời nói của anh ngay bây giờ thì đảm bảo Kevin sẽ phải đi khám tai một chuyến.

“Đầu tiên thì tôi muốn anh đi tìm kiếm người thân của Alice. Nếu mà Kevin-san tìm thấy họ thì anh bắt buộc phải chăm sóc cho họ. Đây là điều thiết yếu.” (Yuuji)

“Tôi hiểu rồi. Vì tôi cũng lo lắng cho họ nên chắc chắn tôi sẽ thu thập mọi thông tin về người thân của Alice-chan, những người dân của làng Anfore và bọn cướp khốn kiếp đã tấn công họ. Nếu mà tôi tìm thấy người thân của cô bé thì bảo vệ họ sẽ là điều tôi ưu tiên hàng đầu. “ (Kevin)

Kevin trả lời khảng khái và gật đấu một cách dứt khoát trước điều kiện đầu tiên của Yuuji.

“Tiếp theo, tôi không muốn bất cứ một ai phá vỡ những ngày thường yên bình của chúng tôi. Và vì lý do đó, tôi muốn anh giữ bí mật về sự hiện diện của tôi và ngôi nhà.” (Yuuji)

“Một cuộc sống an bình và thoải mái đúng không?..... Một cuộc sống thoải mái thì cần những gì nhỉ?...... Dù gì thì đây cũng là một ngôi nhà nên tôi đoán chắc chắn là sẽ có nguồn dự trữ thức ăn và quần áo đúng không? Về việc giữ bí mật thì tôi nghĩ cũng tốt thôi khi mà Yuuji-san không đáng tin tưởng như thế.” (Kevin)

“Không đáng tin tưởng á? Ý anh là gì thế?” (Yuuji)

Yuuji nhìn Kevin với cái vẻ mặt chẳng-hiểu-mô-tê-gì-cả.

“Đúng đó, tôi cũng nghĩ cậu ta chẳng đáng tin tưởng chút nào.” (Kotarou)

Kotarou nhìn Kevin và vẫy vẫy cái đuôi sau khi đồng ý với anh ta, rồi quay lại cho Yuuji một cú vào giò bằng lòng bàn chân của mình. Như thể cô muốn nói.

“Cậu nên tự cẩn trong hơn đi, kono baka~.” (Kotarou) (Suu: Kawaii~~)

“Yuuji-san….. Bỏ qua các điều khác thì cậu quá dễ đoán. Hôm nay và cả hôm qua thì có vẻ như cậu đã suy nghĩ về rất nhiều thứ, tuy nhiên nếu tôi thử lừa cậu thì tôi có đầy đủ tự tin rằng mình sẽ thành công. Biết cách che đậy những gì mình đang nghĩ và nắm bắt được cử chỉ vô hình của người khác thông qua việc nói chuyện trực tiếp với họ là điều rất cần thiết để tự bảo vệ mình. Tiện đó, những điều tôi nói từ hôm qua tới giờ đều là sự thực cả. Nếu mà tôi định lừa cậu, có thể Yuuji-san sẽ đi vào thành phố và làm quen với nhiều khác thì chắc chắn lời nói dối của tôi sẽ bị lộ tẩy và hậu quả là tôi sẽ đánh mất lòng tin của cậu. Thay vì được lợi ích nhanh chóng nhưng lung lay thì lợi ích từ việc lấy được lòng tin của Yuuji-san rõ ràng là cao hơn nhiều. Dù cho là tôi đang nói sự thật nhưng nó cũng dựa trên những tính toán về lời và lỗ.” (Kevin)

Yuuji gật đầu như thể đã hiểu ý của Kevin. Vào lúc này thì cậu đã bị dính Câm Lặng của Kevin rồi. Tuy nhiên thì ngay lập tức Yuuji bắt buộc phải làm trái lại cái lời khuyên của Kevin.

“Tôi hiểu….. Vậy, dù tôi đã nói là phải giữ bí mật, tôi vẫn lo lắng về nó….. Liệu họ có giữ bí mật đc ko?” (Yuuji)

Yuuji liếc về phía đằng xa nơi mà 3 Nhà thám hiểm đang nói chuyện vui vẻ.

Kevin đã bảo họ đừng tới gần từ lúc đầu nên họ không thể nghe lén được cuộc đàm phán.

“Ồ, cậu nói đúng đấy! Cái tính cẩn trọng đó là cực kì cần thiết, Yuuji-san! Vậy về việc họ có giữ bí mật hay không……. Nếu mà tôi có thể hợp tác được với Yuuji-san thì tôi định sẽ mở một cửa hàng ở thành phố Premie. Tôi có thể sẽ thuê họ làm bảo vệ riêng của cửa hàng cùng với các Nhà thám hiểm kỳ cựu khác mà tôi đã từng luôn nhờ cậy vào. Mấy Nhà thám hiểm kỳ cựu đó đã chuẩn bị sẵn trước khi những cuộc “nói chuyện” như thế này bắt đầu và họ đã ký hợp đồng nên việc rò rỉ thông tin nhạy cảm là không cần lo lắng khi công việc của họ là cảnh về riêng. Nếu được thì bằng cách đó, chúng ta có thể đảm bảo họ sẽ không tiết lộ bí mật, chẳng phải đây là cách tốt nhất đúng không? Nếu cậu vẫn không hoàn toàn yên tâm thì……” (Kevin)

Trên mặt Kevin lộ ra một nụ cười khoe cả răng trong khi mắt anh ta lấp lánh một cách nguy hiểm.

Ngay lập tức, Yuuji đổ mồ hôi lạnh.

“Anh nói đúng, tôi hiểu rồi, là nó đúng không?” (Kotarou)

Như để chứng minh là mình đã hiểu, woof woof, cô chó sủa. Trừ những người coi cô ấy là người thân ra thì đôi lúc phải nói là cô chó đã trở thành một người phụ nữ cực kì tàn nhẫn.

“V-vậy sao, tôi nghĩ sẽ ổn thôi, ummmm, điều kiện tiếp theo là….. A, đúng rồi, cùng với cái điều kiện ‘một cuộc sống thoải mái và yên bình’ mà tôi đã nói trước đó, tôi muốn vũ khí và áo giáp để tự phòng vệ, thức ăn, rìu và các dụng cụ làm nông để tôi mở rộng đất đai, hạt giống và cây non, những quyển sách mà có thể giúp tôi hiểu được thường thức của thế giới này và sách có thể hướng dẫn tôi cách làm phép thuật. Nói tóm lại là tôi muốn sách hơn tất cả.” (Yuuji)

“Được rồi, điều đó không thành vấn đề. Cậu có đề nghị cụ thể hơn là loại vũ khí hay áo giáp gì không? Khi tôi đến vào lần sau thì tôi sẽ mang theo những thứ đầu tiên là các loại vũ khí thông dụng. Rồi tới thực phẩm như lúa hoặc muối, mấy cái rìu nhỏ và dụng cụ dùng để khai hoang, và vì tôi đã mang theo hạt giống trong cái rương gỗ nên tôi sẽ coi chúng như quà gặp mặt. Tôi đã mang theo những thứ cần thiết khi mà tôi nghe nói cậu sống ở trong rừng. Dù nó không khác gì mấy những thứ mà tôi thường bán, chỉ là số lượng nhỏ hơn và chất lượng thì tốt hơn thôi. Queo, nó gợi nhớ tôi tới lần đầu tiên tôi đi bán rong. Vậy tiếp theo, tôi sẽ cố gắng mang sách nhiều hết mức có thể. Nếu mà Yuuji-san hiểu rõ hơn về thế giới này thì có thể cậu sẽ nghĩ ra nhiều sáng kiến thú vị. Dù tôi có hạn lượng về khối lượng mà tôi có thể mang theo nhưng hiện tại thì tôi chỉ có thể lấy được các cuốn sách dạy phép thuật cơ bản…..” (Kevin)

Kevin nói với một tốc độ thần thánh trong khi mỉm cười. Có vẻ như đây là thói quen thật của anh ta.

“Cảm ơn anh rất nhiều! Như mong đợi, các thứ được chuẩn bị một cách chu đáo đến bất ngờ…… Tôi sẽ để việc chọn lựa áo giáp lại cho anh nhưng mong anh đừng lấy cái nào quá nặng. Về vũ khí thì tôi đang nghĩ tới việc dùng giáo hoặc những thứ vũ khí thô như Joss nhưng……” (Yuuji)

“Tôi hiểu rồi, có vẻ như vũ khí vẫn chưa được quyết định….. Vậy nên tôi sẽ mang mỗi thứ một cái đến cho cậu. Tôi cũng rất nhẹ nhõm khi mà Yuuji-san biết cách tự bảo vệ mình.” (Kevin)

“Và cuối cùng thì vẫn còn 2 điều kiện nữa…. Dù hiện tại thì nó không cần thiết nhưng tôi muốn anh dẫn tôi đến thành phố và chỉ đường để tôi có thể tự đi. Vì cô bé luôn ở trong rừng nên tôi muốn Alice được chơi với bạn cùng lứa và tôi cũng muốn xem thử thành phố ở thế giới này như thế nào. Và rồi tới kiến thức mà tôi có thể cung cấp. Đầu tiên, tôi muốn vài đề xuất từ Kevin-san về những rắc rối mà anh gặp hoặc là thứ anh có thể bán nếu có. Ngay cả khi tôi có thể cung cấp cho anh thì nó có thể sẽ không phù hợp với thế giới này, hơn nữa, tôi cũng không muốn những kiến thức của mình gây rắc rối cho người khác. Tôi muốn anh nói rằng ‘mấy cái này là do tôi tự nghĩ ra’ khi tán gẫu với người khác.” (Yuuji)

Kevin bắt đầu chầm chậm nói sau khi suy nghĩ một hồi.

“Về câu hỏi liên qua tới kiến thức thì tôi hiểu. Tôi nghĩ nó cũng tốt hơn cho sự an toàn của Yuuji-san. Những thứ có thể gây rắc rối ở trong các ngôi làng và thành phố vầ những thứ mà tôi có thể bán thì tôi sẽ suy nghĩ sau. Ngoài ra, việc đi tới thành phố thì…..” (Kevin)

Yuuji lặp tức căng thẳng khi thấy Kevin ngập ngừng.

Nó giống như là ‘nuôi một con thứ cho đến khi nó chết’ mà mấy thằng bẩn bựa trên Diễn Đàn đã nhắc đến trong trường hợp mà Yuuji không thể đến thành phố, “Vì cậu ta không biết là mình đang bị lừa nên mạng sống của cậu hoàn toàn phụ thuộc vào tên bán râm.”

Nhưng mong đợi khi thấy cái nhìn nghi ngờ của Yuuji, Kevin tiếp tục nói.

“Yuuji-san….. Cậu không có Căn cước Công dân đúng không? Nó là thứ mà các trưởng làng thường dùng để ghi lại tên của các dân làng đã đóng thuế trong khi ở thành phố thì nó được dùng để thu thuế người dân nên nó là một thứ không thể thiếu khi muốn vô hoặc ra thành phố. Dù tôi nghĩ sẽ tốn một tí thời gian để xác nhận nhân dạng của Alice-chan nhưng nếu cô bé đến thành phố ngay bây giờ thì cô bé vẫn được phép đi vào vì tôi có thể làm nhân chứng cho việc cô bé sống ở làng Anfore và màu mắt của cô bé trùng khớp với ghi chép trong sổ đăng kí. Cô bé cũng có thể đề cập đến tên của bố mẹ và anh chị em của mình. Tất nhiên là tôi có thể chỉ cho cậu vị trí của thành phố ngay bây giờ nhưng nếu Yuuji-san muốn đi vào bằng cổng chính thì tôi nghĩ điều đó là bất khả thi. Ngay cả khi Yuuji-san nói mình là Nhà Du Hành nhưng vẫn tốn rất nhiều thời gian trước khi mà cậu có thể vào trong.” (Kevin)

Vai Yuuji thỏng xuống một cách chán nản.

Bằng cách này hay cách khác, dù cậu không thực sự biết cho đến tận bây giờ thì có một thứ giống như sổ Hộ khẩu dùng để ra vào thành phố và cũng để quản lý thuế má.

“Mình không thể….vào thành phố……ngay cả mình từ thế giới khác đến…… các em người thú, người lùn và yêu tinh của mình…….” (Yuuji)

Yuuji lầm bầm bằng một giọng nhỏ xíu trong khi cuối đầu xuống đất. Có vẻ như cậu đã nhận một cú sốc không hề nhẹ.

“Tôi có thể để 2 người khác biết cậu là Vị khách không Yuuji-san? Nếu được thì khi tôi về thành phố, tôi sẽ ngay lập tức đến Thủ đô. Rồi sau đó tôi có thể nói cho ông chủ cửa hàng lớn mà tôi đã từng học việc về Yuuji-san. Nếu mà ông chủ dùng mối quan hệ của mình thì không chỉ giữ được bí mật mà còn có thể viết thư giới thiệu đến cho Bí thư Thành ủy của thành phố Premie là ngài Governor. Sau khi đề cập Yuuji-san đến Bí thư Governor thì cậu có thể làm Căn cước Công dân. Vì hiếm khi có một Vị khách nào cớ quan hệ với Chính quyền thành phố nên tôi nghĩ ngài ấy sẽ đồng ý thôi……” (Kevin)

Kevin động viên Yuuji bằng cách nói chuyện phiếm về khả năng cậu được vô thành phố.

Yuuji vẫn chưa hồi phục lại sau cú sốc, tuy nhiên cậu cũng hiểu được lý do.

“Hiện tại thì tôi không thể đồng ý được….. Làm thế có nghĩa là cho những người có chức trách biết về sự tồn tại của tôi đúng chứ? Giờ thì chỉ cần giữ bí mật thôi, khi nào anh tới lần nữa thì tôi sẽ đưa ra câu trả lời. Anh đồng ý không?” (Yuuji)

“Vâng, thì tôi cũng chẳng bận tâm lắm đấu……. Vậy thì tôi sẽ tìm kiếm thông tin về người thân của Alice-chan và bảo vệ họ. Yuuji-san, Alice-chan và Kotarou-san có thể sống yên bình và tôi sẽ cung cấp những thứ cần thiết. Tôi cũng sẽ giữ bí mật về sự tồn tại của Yuuji-san và ngôi nhà. Việc cấp Căn cước Công dân cho Yuuji-san sẽ được dời lại vào lần gặp mặt sau. Dù sao thì con người luôn sợ những thứ mà họ không hiểu. Vậy nên lần sau tới, tôi sẽ mang những kiến nghị về kiến thức của Yuuji. Những kiến thức mà tôi có được từ cậu sẽ được cho là của tôi và lợi ích từ nó sẽ được chia đều cho cả đôi bên. Nếu chúng ta đã đi đến quyể định thì tôi nghĩ nên làm một bản hợp đồng. Đó là tất cả rồi đúng chứ?” (Kevin)

“Ô, ồ…..cảm ơn anh vì đã tóm tắt nó. Anh cũng đã nghĩ tới việc chia lợi và làm bản hợp đồng….. Được rồi, vậy chừng nào thì anh quay lại đây?” (Yuuji)

“Xem nào……. Tôi phải hoàn thành lộ trình buôn bán của tôi sớm nhất có thể nên tôi nghĩ có thể lần gặp mặt sau của chúng ta sẽ là đầu mùa hè. Cậu có dị nghị gì không?” (Kevin)

“Tôi hiểu. Vậy rất mong được làm việc cùng anh.” (Yuuji)

Yuuji đưa tay phải của mình ra khỏi cánh cổng tới chỗ Kevin.

“Tôi nghĩ mình cần nói vài lời. Cái thông tục bắt tay đã được cái Vị khách mà tôi đã nhắc đến trước đó phổ biến rộng rãi trên đất nước này.” (Kevin)

Kevin mỉm cười thú vị và chia sẻ một ít kiến thức Lịch sử của mình khi bắt tay Yuuji.

“Ồ, thật à?” Yuuji, người đang trong trạng thái khá tốt ngạc nhiên, rồi Kevin cũng nói thêm một chút nữa.

Vị Vua lập quốc của đất nước này không quan trọng cô gái đó là ai miễn là cô ấy đẹp thì ngài sẽ thêm ngay vào cái harem của mình nên ngài còn được gọi bằng một cái tên nổi tiếng khác là Vua Harem. (Suu: Harem King, ước mơ của bao nhiu thằng FA J)

Trong khi mỉm cười, Kevin nhìn Yuuji như thể muốn nói, “Liệu có phải Yuuji-san cũng đang nhắm tới điều này không?” (Kevin)

Trong khi nghĩ về “chiến tích” của người đồng hương của mình, Yuuji có một biểu cảm khá phức tạp.

“Woof” Kotarou sủa một tiếng rồi cắn giò Yuuji trong giễu cợt.

“Nếu mà cậu dám làm thế thì tôi sẽ cho cậu ra bả!” (Kotarou) (Suu: Hóng #Animal :v)

Là điều mà cô chó dễ thương muốn nói.

Và thế, cuộc đàm phán với người bán rong xin được khép màn tại đây.

Truyện Chữ Hay