「Này Alice, anh ra ngoài một chút. Anh sẽ quay về khi đến trưa, hãy là một cô bé ngoan và trông nhà giùm anh nhé?」(Yuuji)
「Vâng ~~ ạ. Anh đi cẩn thận, Yuuji-nii!」(Alice)
Sau thức dậy vào bình minh, ăn bữa sáng và tập thể dục trên đài radio, Yuuji và Kotarou đi ra ngoài.
Họ định xuất phát theo hướng tây nơi con sông chảy để tìm thức ăn trước khi tuyết rơi.
Bởi vì cậu lo cho Alice trong nhà một mình, cậu định chỉ rời nhà từ sáng sớm đến trưa mà thôi.
✦✧✦✧
「*Sniff-sniff-sniff*. Ồ, có hạt dẻ này! Có cả quả mọng [note2639] nữa! Có rất nhiều trái cây .....」(Yuuji)
Yuuji và Kotarou dẵm lên đống lá rơi xào xạc khi vừa thu lượm vừa đi theo hướng tây. Với chiếc rìu ở tay phải, cậu chặt bớt cành cây để tạo lối đi, như trong phim thám hiểm.
「Có vẻ như Alice đã nói là ‘sau khi bọ tuyết xuất hiện thì trong 2 hay 3 ngày nữa sẽ có tuyết’, hôm nay lạnh bất ngờ. Mày có chịu được lạnh không Kotarou?」(Yuuji)
“Tôi có bộ lông này nên tôi chịu được.” (Kotarou)
Kotarou chỉ trả lời với một tiếng sủa mọi khi. Nó thật là một cô chó xuất sắc.
Việc thu lượm diễn ra suôn sẻ, hạt dẻ và quả mọng, nấm ăn được chiếm đầy 80% cái ba lô.
「Chúng ta xong rồi. Đến lúc đi về nhà rồi. Phải không Kotarou?」(Yuuji)
Khi Yuuji đang gọi Kotarou,
Từ hướng bên phải, cậu nghe thấy bước chân dẵm lên đống lá rơi.
Yuuji và Kotarou trở nên đầy cảnh giác.
Tuy nhiên, cũng có thể đó là một con người.
Yuuji mong manh hi vọng điều đó, tuy nhiên cậu giữ chặt chiếc rìu bên tay phải.
Kotarou nhe nhanh gầm gừ.
Và rồi,
Giữa lỗ hở của hàng cây, họ thấy một vật cách 10 mét phía trước.
Vật đó cao khoảng 80cm.
Vừa tạo tiếng *fugo*fugo*, nó sục mũi vào đống lá rơi kiếm thức quả ăn.
Nó là một con heo rừng.
Yuuji thở phào nhẹ nhõm. Vì nó không phải là một sinh vật kỳ quặc và nó cũng không khổng lồ, tâm lý căng thẳng của cậu được giải toả.
Tuy nhiên, Kotarou không hề di chuyển.
Hơn nữa, nó quay lại nhìn Yuuji, ra hiệu bằng mắt.
“Giết nó đi!” (Kotarou)
Kotarou nói chuyện bằng mắt với Yuuji.
“Thật chứ?” Yuuji nói nhỏ và chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.
Thấy Yuuji vẫn đang lo lắng chần chừ, Kotarou lao lên luôn.
Quá nhanh quá nguy hiểm.
Con heo rừng thấy bị tấn công liền có gắng chạy trốn và Kotarou đuổi theo sau nó trong khi thỉnh thoảng lại đổi hướng cơ thể.
Nó giả vờ đi về phía trước lại đột nhiên nhảy sang bên phải, dùng thân cây lấy đà nhảy qua con heo rừng, đó là một động tác giả.
Kotarou thu cổ lại, lấy đà lao thẳng vào con heo rừng và đẩy nó ngã.
Con heo rừng đổ sang một bên và giãy giụa, đạp chân liên tục. Yuuji đến muộn, công việc duy nhất còn lại là ban cho con heo rừng một cái chết nhanh gọn. [giống như KS ăn last hit]
「Nhanh gọn đấy Kotarou!」(Yuuji)
Kotarou chỉ liếc nhanh nhìn Yuuji.
“Tôi biết mà, nhanh hạ gục nốt nó đi!” (Kotarou)
Sau khi suy nghĩ một lát, Yuuji vung cao cây rìu bằng tay phải.
Nhắm thẳng vào đầu con heo rừng, cậu vung rìu xuống bằng tất cả sức của mình.
*gatchi.....*!
Nó xuyên qua đầu heo và lưỡi rìu tiếp tục sâu tới não.
「Như dự đoán, mình có thể làm nó dễ dàng. Chắc là do lên level. Tuy nhiên, vác cái này về sẽ vất vả đây....」
Yuuji bình tĩnh không ngờ. Vâng, cậu ấy đã bớt sợ cảnh máu me sau khi hạ gục những con goblin. So với giết một con quái hình người, cậu chẳng cảm thấy gì khi giết con lợn rừng.
Kotarou nhả răng ra khỏi cổ con heo rừng. ‘Mình phải lấy tiết con heo này’, Yuuji nói khi cậu rạch họng con heo. Bằng cách nào đó, cậu trở nên cương quyết hơn hẳn.
✦✧✦✧
「Alice, anh về rồi đây~」(Yuuji)
「Yuuji-nii, sao vậy ạ!? Nhiều máu quá! Anh bị thương à? Có đau không anh?」(Alice)
Yuuji gọi vọng từ bên ngoài cửa vào. Alice chạy nhanh ra ngoài, thở hổn hển, nhìn thấy Yuuji phủ đầy máu heo rừng, và cô bé bắt đầu lo lắng gặng hỏi.
「Anh không sao. Đây là máu của con heo rừng. Khi anh vác nó về nhà, máu chảy ra ý mà」(Yuuji)
Sau khi nghe Yuuji trả lời, cô bé nở nụ cười tươi.
「Anh bắt được cả một con heo rừng! Hoan hô! A! Bởi vì không còn ai ngoài Yuuji-Nii, Alice và Kotarou, có nghĩa là chúng ta không chỉ ăn thịt mà còn được ăn cả tim và gan đúng không ạ?」(Alice)
「Ừ-ừm...」(Yuuji)
“Yippee! Yippee!”[note2640] Alice nhảy lên vui sướng. Sau khi nghe rằng Yuuji bắt được một con heo rừng, cô bé ngay lập tức lo lắng về vụ chia phần, như thể đó là việc đầu tiên cô bé nghĩ tới. Yuuji để lộ một biểu cảm bối rối khi thấy sự vô tư của Alice.
「A, nhưng anh cần phải sớt bác gúc cách mổ con heo đã. Bởi vì nó đang ở trong ga-ra, giờ anh đã có thể làm tốt hơn」
「Ể? Alice biết cách mổ heo nè! Doni-ojisan đã dạy cho Alice đó!」(Alice)
“Bác dạy cái quái gì vậy, Doni-ojisan. Ông này chắc là một thợ săn da thú trong làng nhỉ? Làm sao bác lại dạy cái thứ thế này với một cô gái bé nhỏ?” Yuuji lẩm bẩm. Tuy nhiên, sự thật là bởi đó cậu được cứu giúp.
「Thật tuyệt vời, Alice! Sau khi ăn trưa chúng ta cùng xử lý heo nhé!」(Yuuji)
「Vâng ạ! Nhưng vì miếng gan sẽ ngon hơn khi còn tươi, Alice sẽ ăn ít thôi!」
Một lần nữa, Yuuji lại trưng ra một biểu cảm bối rối.
Và vậy, họ đã săn được một con thú lớn trước mùa đông, bằng cách này, hai người và một con thú sẽ đối mặt với mùa đông sắp tới.