"Guaaaaaaaaa..! Đó là gì vậy ! Đau quá! Đau...!"
Trong khi đang khám phá khu rừng, Yuuji bị tấn công bởi 3 con goblin, với sự trợ giúp tuyệt vời của Kotarou, Yuuji đã đẩy lui được kẻ thù.
Tuy nhiên, những vệt máu bay tung tóe cùng cái xác bọn goblin, âm thanh và mùi vị khiến cậu cảm thấy bị sốc vì cậu chưa từng chứng kiến những khung cảnh bạo lực như thế này. Sau khi trở về ngôi nhà của mình, Yuuji nằm gục trên giường.
Thường thì cậu chìm vào giấc ngủ dễ dàng nhưng đêm nay thì khác.
"Aaaaaaaa! Tay mình đau quá! Chân mình cũng thế! Cả cơ thể mình đau quá...! Lẽ nào là do cuộc chiến! Nhưng không chỉ các cơn đau cơ bắp!"
Yuuji bị mất bình tĩnh. Kotarou ngủ trong phòng của Yuuji, nằm bên cạnh giường cậu. Nó kêu lên những tiếng đau đớn "Kuun".
"Guooooo! Thuốc, thuốc của mình, Bu*rrin[1], Pa*ron[2], không, nếu nó là những cơn đau về cơ bắp thế thì Va*telin[3]? Hơn nữa, liệu nó có chữa trị bằng thuốc được không!"
Cậu không thể nào bình tĩnh....Nay, Pab*n là một loại thuốc cảm.
Có phải vì cậu ấy không bình tĩnh? Hoặc đơn giản bởi vì cậu ấy là một tên ngốc? Điều đó thật đáng ngờ.
Cậu quằn quại trên giường đã được 4 tiếng. Cuối cùng cơn đau cũng tan biến, và cậu chìm vào giấc ngủ cho tới khi trời sáng....
"Huff... tối hôm qua thật là kinh khủng. Mình thực sự chả hiểu về những gì đã xảy ra. Mình không hiểu nổi? Mày có biết gì không Kotarou?"
"Cho dù cậu hỏi tôi thì tôi cũng không biết đâu." Kotarou nhìn Yuuji và sủa lên một tiếng.
Không quan trọng cô ấy thông minh như thế nào, đây là một thế giới khác và nơi đây được cai trị bởi nhưng sinh vật kì lạ.
Sau cùng. Kotarou vẫn không thông thạo mọi thứ. Chí ít cho đến bây giờ.
" Aaa, mình phải làm gì bây giờ? Từ khi mình phải chiến đấu chống lại cơn đau tối qua, mình thực sự không muốn ra ngoài một chút nào... Dù sao, mình cũng nên xử lý mấy cái xác của bọn goblin."
Hôm nay, cuộc độc thoại của Yuuji cũng thật tuyệt vời.
Cậu chuẩn bị quần áo cùng với Kotarou, Yuuji rời khỏi nhà.
Ngoài chiếc ba lô cậu còn cầm theo một cái xẻng. Ở tay cầm cái xẻng khắc một ký hiệu và nó được gọi là「Shovel Sword」.
Ban đầu, xẻng được coi là một thứ vũ khí. Nó được sử dụng nhiều trong quân đội, theo như lý thuyết thì nó được sử dụng như một vũ khí cận chiến mạnh nhất. Mặc dù Yuuji không biết về điều này nếu như cậu ấy không đọc được thông tin này trên diễn đàn. Tất cả đều nhờ một ông anh lớn tuổi trên diễn đàn đã cho cậu biết về điều này. Cậu thật sự rất đáng thất vọng.
Yuuji và Kotarou tiến về chiến trường ngày hôm qua.
"Vì lý do nào đó mà không khí hôm nay thật tuyệt vời..."
Tay trái Yuuji cầm một cây gậy để đi bộ, với một tâm trạng tốt thì cậu ấy vừa hát vừa xoay cái xẻng trong khi cậu ấy đi bộ.
Yuuji đã đến nơi những cái xác nơi bọn goblin nằm rải rác khắp nơi bằng cách ngửi thấy mùi máu trong 5 phút.
"Wou..... Dù đã qua một ngày, máu me vẫn hoàn máu me. Hãy xử lý chúng mà đừng nhìn vào đấy quá lâu. Đầu tiên phải đào một cái hố. Kotarou, mày có thể chơi ở gần đây. Ta sẽ gọi mày sau khi hoàn thành."
*Za...*! *Ga...*! *Buchibuchibuchi...*!
Yuuji đào đất trong khi phạt mạnh qua cả rễ cây. Trong chớp mắt, một cái hố rộng lớn đã đào xong.
"Ok, Ok. Như mình mong đợi, chiếc xẻng rất thích hợp để cuốc rễ cây...... và rồi yoi! Đến mình cũng thấy bản thân rất tuyệt! Cơ thể mình kỳ lạ!"
Cậu ta đang tự biên tự diễn hài kịch. Kotarou đáng tin cậy không còn gần đây đây nữa. Số phận cô độc của cậu thật hẩm hiu.
Yuuji thở dài. Sao cũng được, bây giờ cậu cần phải tập trung vào chuyên môn. Sau khi ném xác lũ goblin xuống hố, cậu cũng vứt đống rễ và cành cây vào luôn, rồi mới lấp lại.
"Được rồi. Đúng là một vấn đề nan giải. Này, Kotarou!"
Yuuji đã hoàn thành công việc xử lý và gọi Kotarou. Giờ cậu đang nhanh chân quay về nhà.
Cùng với Kotarou, cậu kiểm tra tình trạng thể lực ngoài vườn.
Kết quả là...
"Nhảy cao là 1m. Bật xa là 3m. Không đo được khoảng cách chạy ngắn và chạy xa, ném bóng nữa...Mình không biết phải nói thế nào. Nhưng mà, cảm giác như thể lực tăng lên thì phải. Mình nghĩ nó hơn đến 20% kỉ lục của mình hồi Cao trung. Chiều cao và cân nặng không có vẻ gì là thay đổi. Liệu đây có phải do mình đánh bại lũ quái vật và lên cấp. Mày thì sao Kotarou?"
Như đáp lại, Kotarou kêu "Woofwoof: . " Dù cậu có hỏi, tôi cũng không hiểu đâu, cậu biết đấy?" là những điều cô muốn nói.
"Nhân tiện Kotarou, mày vừa lớn hơn phải không? Hay đó chỉ là do tao tưởng tượng? Hm... Mà tao cũng chẳng thể hiểu được nó, hiện tại hãy nghĩ đây là một điều tốt và không cần lo lắng làm gì cả. Đúng, thật vậy, cứ thế đi."
Bằng màn độc thoại ồn ào, cậu khẳng định giải pháp của mình và ném hết việc suy nghĩ cho người khác.
Dù khả năng thể chất tăng lên, Yuuji vẫn là Yuuji.
"Woof!" Kotarou cũng vậy.
__________________
[1],[2],[3]: tên các loại thuốc