“Ookay Alice, làm ở đây nhé!”
“Vâng, em hiểu rồi Yuuji-nii!”
Ngày thứ ba sau khi Yuuji trở về nhà.
Bây giờ là mùa hè thứ tư kể từ khi cậu đến thế giới khác.
Yuuji, Alice và Kotarou đang ở mạn tây nam của ngôi nhà, gần căn lều của gia đình thú nhân.
“Tốt lắm, ở đây thì vòi nước nhà mình sẽ vươn tới được, ổn đó! Nào Alice, cố lên!”
Yuuji đang tính xây dựng một nơi cấp nước tại đây.
Dù nói là xây dựng nhưng cậu ta chỉ đang dựa hơi phép thuật của Alice. Cũng không còn cách nào. Thay vì biến Yuuji thành một cái máy ủi hạng nặng, đào đất bằng thổ ma pháp của Alice hiệu quả hơn nhiều. Đúng là một cô gái ma pháp (mahou shoujo) tử tế nhà ta.
Kotarou theo dõi cuộc trò chuyện của hai anh em. Sau khi hàng rào bằng gỗ dựng xong và số nhân lực tăng lên, sự cảnh giác của cô chó đã trở nên lỏng lẻo và việc cô nàng đi cùng hai người họ thế này đã trở nên quen thuộc.
Sinh sống ở vùng đất tiên phong hiện tại là có Yuuji, Alice, Kotarou; gia đình thú nhân; cặp đôi đã kết hôn; trinh sát và tank của nhóm cựu thám hiểm giả; thợ mộc Thomas và hai người thợ học việc của anh ta; sáu căn nhà, mười hai con người và một con chó. Một căn nhà sẽ để dành cho các thợ may sắp tới nữa. Và theo như kế hoạch, các thợ rèn và Kevin cũng sẽ đăng ký hộ khẩu ở đây. Vậy là 9 căn nhà và gần 20 người.
Nghe lời khuyên của Kevin, Yuujido muốn xây một nơi cấp nước và một cái bể bằng nguồn nước từ nhà cậu nên đã bắt tay vào công việc. À không, Alice và Kotarou bắt tay vào công việc.
“Dạạạ, Bác Đất ơi, cúi xuống nhiều thật là nhiều ạ!”
Alice giơ cả hai tay lên cao, vung về phía trước và đập mạnh xuống đất.
Cô bé khoét mặt đất thành một cái hố hình tròn có đường kính 3 mét và sâu 2 mét. Có vẻ là khi Alice lên cấp, thổ ma pháp của em ấy cũng mạnh lên giống hỏa ma pháp.
“Siêu quá, em siêu quá thể Alice! Thế này thì chẳng mấy mà tụi mình xong!”
“Ehehe~ thật ạ, Yuuji-nii? Alice siêu thật ư?”
Trong tâm trạng hạnh phúc, Alice nhoẻn miệng cười. Cô bé đã tự kiềm chế để không mất thời gian chơi đùa, nhưng khi được khen thì cô bé vẫn thấy vui. Dù mới 8 tuổi nhưng bé đã vượt qua cả chị gái mình. Một cô bé hồn nhiên. Không, tuổi tác chẳng liên quan gì đến niềm vui khi được khen cả. Nói gì thì nói, Alice vẫn là một thiếu nữ mà. Chỉ có điều chẳng thiếu nữ bình thường nào lại biết dùng phép thuật.
Kotarou chạy quanh người Alice, sủa mấy cái. “Giỏi quá, Alice” có vẻ cô nàng đang có lời khen. Cứ như thể một cô chị gái đang sung sướng vì được nhìn thấy sự trưởng thành của em gái mình. Dù nàng là chó.
Trong tay cầm một vật trông từa tựa cây xà beng, Yuuji vạch một đường thẳng trên mặt đất. Vừa lầm bầm “Nếu mình để bình nước ở đây và bị tràn ra đây, nó sẽ chảy vào chỗ này, vậy thì đào đất tới khoảng đây là được”, cậu vừa vẽ từng đường kêu loẹt xoẹt. Có vẻ cậu đang muốn sửa sang lại nơi này, một cái hố rộng nhờ Alice đào và giao cho nô lệ khuyển nhân Marcel đặt một bình nước ở đó. Cậu là một tên vô dụng. Không, thật ra cậu có đứng chỉ tay năm ngón nhưng vẫn không thèm động vào việc gì. Dù có là Yuuji đi chăng nữa thì cậu cũng là lãnh đạo tiên phong.
“Được rồi Alice, tiếp theo là ở đây nhé!”
Nghe lời Yuuji, Alice giơ cao hai tay và đáp lại “Vââng!”. Đúng là một cô bé ngoan ngoãn biết vâng lời.
Như vậy, nơi cung cấp và bể chứa nước lấy từ nguồn và vòi nước nhà Yuuji đã được hoàn thành với tốc độ tên lửa chỉ trong 3 ngày. Với nỗ lực tuyệt vời của Alice.
□□■■□■■□□
“Wow… Cô bé, cháu giỏi thật đấy…”
Bên cạnh nơi cấp nước mới hoàn thiện, tất cả mọi người định cư ở vùng đất tiên phong tụ tập lại. Nước lấy từ nguồn nước mở, đẩy ra ngoài qua vòi rồi lấp đầy chum đất, phần bị tràn ra ngoài sẽ chảy vào một cái hố rộng, và thế là ta có bể chứa nước.
Theo sau anh thủ lĩnh nhóm cựu thám hiểm giả, ai nấy đều đồng loạt tán dương Alice. Alice nở một cười tự hào. Kotarou cũng thấy phấn khởi.
“Phải đó, em ấy giỏi lắm. Vậy từng này nước cho hiện tại là đủ rồi chứ?”
“Vâng, thưa chủ nhân Yuuji. Chỉ là nếu bàn đến chuyện cư dân ở đây sẽ tăng lên, thì tôi nghĩ tốt hơn hết là nên nối dẫn nó với một con sông nhân lúc còn sớm hoặc đào một cái giếng. Cách nào cũng sẽ mất thời gian nên là…”
Vẫy đuôi đầy hạnh phúc, khuyển nhân Marcel cho Yuuji lời khuyên. Trong trường hợp vùng đất tiên phong sẽ mở rộng quy mô, họ sẽ cần đủ lượng nước để dùng cho cả sinh hoạt và làm ruộng. Dù phép thuật của Alice có phi thường đến mức nào đi nữa, việc đào mương và giếng cũng phải mất một thời gian dài. Lời Marcel lấy cơ sở là như vậy. Marcel sẽ có thể chuộc lại bản thân sau 5 năm nữa, nhưng ông vẫn lo lắng về tương lai của vùng đất tiên phong và cho lời khuyên. Hẳn là ông đã nảy sinh tình cảm gắn bó với mảnh đất này.
Bên cạnh Marcel là con trai ông, Mark. “Mình sẽ bảo vệ cha, mẹ và Alice-chan” là những gì cậu đã quyết định và ra sức luyện tập. Dường như vẻ mặt của cậu đã trở nên nam tính hơn, nhưng cơ thể cậu vẫn vậy. Cậu là một chú chó golden retriever đứng trên hai chân. Lúc nghe được Alice đã tạo ra bể chứa nước bằng phép thuật, cậu liền thấy một cảm giác tựa như xấu hổ. Cậu nghĩ “vậy thì mình đâu còn có ích gì nữa”. Cậu bé là một người chịu khó.
“Chắc ông nói đúng. Đó cũng là chuyện tôi cần làm với bể chứa và cái hệ thống dẫn nước này. Việc dựng hàng rào cũng xong rồi, nên sau đó anh Thomas và các cựu thám hiểm giả sẽ bắt đầu xây nhà, nhà Marcel lo chuyện đồng áng, còn Kotarou, Alice và tôi sẽ bắt đầu đào con mương. Tất nhiên nếu có ai gặp trở ngại thì những người còn lại sẽ giúp đỡ.”
Trước lời Yuuji, cả nhóm đều đáp lại một cách đồng tình “Vâng, rõ, gâu” các thứ.
Dù không quá hoàn hảo, nhưng Yuuji cũng ra vẻ một lãnh đạo tiên phong.
Và không còn ai trong nhóm tiên phong để ý đến câu trả lời đầy thờ ơ của Kotarou nữa. Thân thuộc quá cũng có cái đáng sợ của nó.
Từ nhà Yuuji băng qua rừng đến con sông là mất hẳn 1 ngày.
Và cứ như vậy, các thành viên trên diễn đàn cãi nhau một nơi, Yuuji lo chuyện đại sự một nơi, đó là xây con mương, cho tới khi Kevin đưa những người thợ may đến.