“Vậy ra đây là khu chợ! Trông khá tấp nập nhỉ?”
“Phải. Có nhiều người mang hàng hóa ở nước nông nghiệp láng giềng sang mà, như rau củ quả thu hoạch từ vụ hè chẳng hạn. Yuuji, Alice-chan, cẩn thận kẻo bị lạc nhé!”
“Vââng” Alice tươi tỉnh đáp và nắm lấy tay Yuuji. Không biết Alice đang muốn tránh mình khỏi bị lạc hay không muốn để Yuuji bị lạc nữa. Kotarou đi phía trước họ dẫn đầu.
Lần thứ hai Yuuji đến thành phố Premie. Sau chuyến đi vào công xưởng và giới thiệu ông chủ rèn xong, hôm nay họ sẽ tự đi dạo quanh thành phố. Qua đề nghị của Yuuji, họ cùng Kevin đến khu chợ, nơi có vô số gian hàng xếp cạnh nhau.
“Khoai tây, lúa mì, rau củ… Các giống cây trồng cũng chẳng khác gì lắm ha. Và… dĩ nhiên là không có gạo…”
Trong chợ, trước tiên cả nhóm Yuuji đi xem khu tập trung gian hàng thức ăn. Theo như cậu thấy thì chúng không khác cây trồng ở Trái đất là bao. Tất nhiên Yuuji và các thành viên trên diễn đàn đều cho rằng thế giới này gần giống với Châu âu thời Trung cổ. Nếu giả dụ như vậy thì thật kỳ lạ vì ở đây có cả khoai tây và cà chua… Mà Yuuji có vẻ không để ý chuyện đó lắm.
“Khu tiếp theo là… ooh, quần áo! Anh thì không sao nhưng em cứ đi mua gì tùy thích đi Alice!”
“Vâng! Yaay!”
Alice cười toe. Kotarou quay lại, đi đến chỗ hai người họ và sủa *woof*. “Con gái cũng phải biết ăn diện chứ” có vẻ là điều nó muốn nói.
Tuy nhiên.
Khu chợ, gian hàng quần áo.
Ở đó, kể cả tên mù thời trang như Yuuji cũng phải gục đầu chán nản.
“Gì thế này… chúng đều rách rưới, thô ráp và cũ lắm rồi… Eh? Không còn cái gì khác sao?”
Những bộ quần áo được trưng bày trong cửa hàng, nói một cách tế nhị, đều chưa được tẩy rửa. Không còn gì khác ngoài những bộ quần áo nhuộm màu từ nguyên liệu thô. Chưa kể chúng còn là hàng dùng rồi và cậu nghe Kevin nói rằng: trông thế này thôi chứ ở đây chúng được coi là sạch sẽ đấy.
Thảm họa chưa chấm dứt.
“Ý bà… đây là đồ lót ư? À, cái này dành cho... nam giới đúng không?”
Yuuji rụt rè hỏi người phụ nữ trung niên có thân hình cân đối quản lý cửa hàng.
“Cậu đang nói gì vậy! Mấy cái này tất nhiên là dành cho cả nam lẫn nữ rồi, trừ khi cậu là quý tộc cấp cao hoặc thương gia hạng sang. À ý cậu là phần trên ấy hả? Đối với cô nhóc này thì vẫn còn hơi sớm. Mà sao cũng được, đây.”
Thứ đang nằm trong tay Yuuji là một chiếc quần lót khiến quần cộc trông còn có vẻ thiếu vải hơn. Vậy ra người dân thường hay ăn mặc kiểu này.
Sau đó bà chủ tiệm đưa Yuuji đồ lót dùng cho ngực phụ nữ.
Đó chỉ là một cuộn vải.
Hay còn gọi là sarashi.
“... Thật sao? Có người dùng thứ này thật sao?”
Lòng háo hứng của Yuuji bỗng tụt dốc không phanh.
Và cả Alice, do cô bé đã quen mặc đồ của Sakura từ hồi sống trong nhà Yuuji đến giờ nên cũng tụt hứng. Có vẻ Alice đã bị ảnh hưởng mạnh bởi văn hóa hiện đại của Nhật Bản.
Kotarou rên rỉ *kuun* như muốn nói “Đây là thực tại đó, chấp nhận đi”.
“Mấy người các cậu bị làm sao thế? Hay là các cậu đang muốn tìm trang phục và đồ lót cho quý tộc? Ở khu chợ như thế này thì làm gì có những thứ đấy!?”
Người phụ nữ tử tế nói lại cho hai người và một con chó đang trầm cảm. Bọn họ đã không mua gì nên đối xử như thế còn tốt chán.
Tiếp nhận lời của bà chủ tiệm, Kevin kêu ngay Yuuji không chút chần chừ.
“Yuuji, đã đến đây rồi thì cậu có muốn xem thử cửa hàng bán quần áo xịn không?”
Nghe Kevin nói, Yuuji nhìn thử về hướng Alice. Alice cũng đang rầu rĩ. Thấy vẻ mặt cô bé, Yuuji trả lời “Có, bằng mọi giá”.
Nhưng Yuuji không hề nhận ra.
Mắt Kevin đang sáng trưng như đèn pha ô tô.
Rằng anh ta đã chuyển từ mode dẫn đường sang mode làm ăn sau khi phát hiện ra một bí mật.
□□■■□■■□□
“Đây là tiệm may tôi hay đến. Các thợ may ở đây cũng có tay nghề cao. Aah, bộ quần áo tôi cho cậu mượn trong buổi gặp với phu nhân lãnh chúa và ngài thẩm phán cũng là của tiệm này luôn đấy Yuuji.”
“Ồ chẳng phải là ngài Kevin đây sao. Hoan nghênh. Hôm nay ngài có thương vụ gì cho chúng tôi đây?”
Tại một góc phố Premie. Thấy Kevin bước vào, người nhân viên tiếp đón ngay không chút chậm trễ. Một dáng người cao ráo và bộ trang phục vừa vặn. Có vẻ anh ta nhớ mặt Kevin, một vị khách quen.
“Đây là Yuuji, lãnh đạo của nhóm tiên phong mới thành lập. Có những dịp mà cậu ấy phải gặp mặt quý tộc, nên tôi muốn yêu cầu một bộ trang phục cho mỗi người. Đây là lần đầu họ được đặt quần áo nên hãy cho họ xem qua vài kiểu mẫu và chất liệu trước đã.”
Kevin nói chuyện với nhân viên cửa tiệm kèm theo một nụ cười. Đến Yuuji và Alice cũng chưa kịp nhận ra quần áo của họ đã được xếp lịch xong xuôi.
Lần trước khi đến gặp phu nhân lãnh chúa và ngài thẩm phán để nhận giấy phép tiên phong, Yuuji và Alice không bận tâm đến chuyện này lắm. Nhưng Kevin nghĩ họ cũng nên có cơ hội sắm đồ mới. Quả thực như vậy, nhưng phải cho họ xem qua vài mẫu khác nhau đã rồi mới quyết định được.
□□■■□■■□□
“Vậy chúng tôi sẽ thông báo cho Công ty Kevin khi hoàn thành. Mong ngài sẽ ghé qua lần nữa.”
Sau khi được người nhân viên tiễn ra cửa, cả nhóm rời đi. Có vẻ như thế là họ đã đặt xong trang phục dành cho những dịp gặp quý tộc.
Tuy vậy mà Yuuji, Alice và Kotarou đi tà tà bên cạnh vẫn còn đang ủ dột.
Chúng là vải nhuộm. Thường là như thế. Dù trên trái đất thuốc nhuộm hóa học tới tận thế kỉ 19 mới xuất hiện, nhưng thuốc nhuộm tự nhiên thì đã có mặt từ thời nguyên thủy rồi. Có vẻ những bộ quần áo được nhuộm màu sắc rực rỡ đấy thường được mặc bởi hoàng tộc hoặc quý tộc có tước vị cao.
Tuy nhiên.
Chúng rất đắt tiền.
Tiền đắt xắt ra miếng thôi, nhưng đã thế chúng lại còn trông rất lỗi thời. Mắt Yuuji nhìn vào thì chỉ ra đồ cosplay. Tất nhiên khi so sánh với thời đại mà theo như các thành viên diễn đàn đã nói, trang phục lỗi thời là chuyện bình thường.
Và rồi.
Đồ lót cũng không thời trang chút nào.
Kevin, rất nhanh trí, giao yêu cầu chi tiết cho người nhân viên và bảo anh ta mang vài mẫu ra, vì tương lai của Alice bé nhỏ.
Quần cộc, sarashi và corset dành riêng cho quý tộc. Nhìn cái nào cũng muốn nổ đom đóm mắt.
Yuuji thất vọng. Alice cũng thất vọng.
Alice cúi gằm xuống, buồn thiu “Nhưng ở trong phòng chị Sakura có nhiều cái dễ thương lắm á”. Yuuji không biết nói gì. Nếu Yuuji lỡ nói gì không phải và Sakura biết được, trình cãi lý của cậu sẽ biến nó thành thảm họa ngay lập tức.
Thấy hai con người mặt mày như cái bánh đa nhúng nước, Kotarou sủa nhẹ một tiếng để an ủi. “Vui lên nào, em cứ mặc đồ của Sakura là được mà” có vẻ là điều nó muốn nói để giúp họ vui lên. Nhưng dĩ nhiên là không có tác dụng. Cảm xúc không thể thay đổi một sớm một chiều được. Kotarou tuy là một người phụ nữ dịu dàng và chu đáo, nhưng vẫn chỉ là một cô chó.
“Aah phải rồi Yuuji. Nếu cậu sắm vải và thuê vài người thợ may thì họ có thể làm ra nhiều loại quần áo và đồ lót cho Alice-chan đúng không?”
Làm như mới sực nhớ ra, Kevin hỏi Yuuji.
Yuuji và Alice quay ngoắt về phía Kevin trong nháy mắt và gật đầu liên tục. Mọi cử động vừa rồi đều rất đồng điệu.
“Vậy hả, vậy chúng ta nên tìm thêm những người tiên phong có thể vừa làm ruộng ban ngày vừa may vá ban đêm nhỉ? Hiện giờ thì như thế đã.”
Kevin cười hứng khởi nói.
“Hay quá còn gì!?” Yuuji và Alice cười toe.
Kotarou nhìn Kevin một cách cảnh giác. “Geez, ông lại đang muốn làm tiền đấy phỏng” có vẻ là điều cô nàng muốn nói.
Tình cờ thay.
Sản phẩm đặc trưng của công ty Gaegus ở thủ đô hoàng gia, nơi Kevin theo học, đều là những mặt hàng độc đáo, thu nhặt từ các mối quan hệ của chủ tịch công ty Gaegus sau vô số chuyến du ngoạn quanh thế giới thời còn trẻ của ông. Mặt hàng nào cũng nổi tiếng trong giới quý tộc, nhưng có một loại hàng nổi tiếng hơn cả do số lượng hiếm hoi của chúng. Đó là vải lụa.
Tất nhiên mỗi quý tộc sẽ một gu thẩm mỹ và một người thợ may ưa chuộng khác nhau, song công ty Gaegus đến giờ vẫn chỉ bán vải lụa theo số lượng lớn.
Sau này, một cuộc cách mạng trang phục đã nổ ra, kéo theo ảnh hưởng đến hoàng tộc và quý tộc, thương nhân và thậm chí là thường dân.
Nguyên nhân chính là do tình người cha của Yuuji muốn bận những bộ quần áo dễ thương cho Alice.
Cảm xúc ấy được sinh bởi lòng nhiệt huyết và khao khát của các thành viên trên diễn đàn sau khi nghe kể về cuộc nói chuyện này.