1
“Chán quá đi…”
Miya than thở với chả ai cả.
Tôi ngồi tựa lưng vào chiếc ghế ngồi học vì chiếc giường đã bị ba đứa nhóc chiếm đóng rồi. Miya, Mahiru, Asaka nằm sát nhau trên giường trông lười biếng đến mức không thể lười biếng hơn.
“Yuu-nii hông có trò gì vui à?”
Mahiru vừa lấy tay lau mồ hôi trên trán vừa hỏi.
“Hôm nay nóng ghê nhỉ.”
Asaka phe phẩy chiếc quạt.
Lòng tôi thầm nghĩ: ‘do ba nhóc chen chúc nhau trên đó mới nóng đấy chứ.’
“Hay là chơi game đi?”
Tôi đề nghị và lôi chiếc GameCube ra. Có khá nhiều game dành cho bốn người chơi mà.
“Ừm, không biết nữa, hôm nay em không có hứng chơi game” Miya lắc đầu.
“Anh thấy thế nào?”
Miya quay sang tôi mở lời,
“Làm cho em cảm thấy hồi hộp đi.”
“Hả?”
“... Ừm, Miya nói đúng.”
“Nóng quá.”
Yêu cầu của Miya quá mơ hồ.
‘làm em hồi hộp đi’
Nó giống như một cặp đôi đang trong giai đoạn chán nhau.
Ừm, thôi bỏ đi, tôi chưa từng yêu ai nên cũng chả hiểu lắm.
“Thôi được rồi.”
Hôm nay trời đặc biệt nóng.
Bọn nhóc có vẻ như bị cái nóng làm uể oải rôi.
Nay trời quang mây tạnh, mặt trời thì như đang muốn thiêu cháy vạn vật. Nhiệt độ ngoài trời đã lên tới 30 độ từ lâu rồi, cảnh báo say nắng vẫn liên tục được phát đi.
Phòng này chỉ có mỗi một cái quạt, vậy mà mấy ngày nóng nực thế này sao mấy nhóc ấy không về nhà chơi cho mát mẻ nhỉ?
“Này, mấy nhóc uống trà lúa mạch đi. Phải bù nước vào không là bị say nắng đấy.”
“Vâng ạ.”
“Dạ.”
“Đã rõ.”
Ba nhóc con đứng dậy khỏi giường rồi lảo đảo như xác sống.
“...!?”
Nhìn thấy cảnh ấy tôi liền nảy ra một ý tưởng.
Đúng rồi.
“Được rồi, đợi anh một lát.”
Tôi rời phòng và đi về phía thư phòng của bố.
“Khặc khặc khặc.”
Bố tôi là một người đam mê phim ảnh, nên có cả một bộ sưu tập từ phim nội địa đến phim nước ngoài.
Tôi nhằm vào mấy bộ phim kinh dị trong số đó.
Những bộ phim với phông chữ rùng rợn được xếp ngay ngắn.
Muốn thử cảm giác hồi hộp à?
Được thôi.
Anh đây sẽ cho nhóc hồi hộp ngay.
Sau vụ thám hiểm nhà hoang, tôi nhận ra rằng mấy nhóc ấy cũng biết sợ hãi.
Lúc nào cũng vậy, chỉ có tôi là phải chịu hậu quả, lần này phải cho bọn nhóc ấy nếm trải hương vị cay đắng mới được.
Mà, phim kinh dị dùng để vừa xem vừa giải nhiệt cái nóng mùa hè cũng không tệ nhỉ?
Một mũi tên trúng hai con chim.
“Fufufu, hahahahahah, hahahahaha.”
2
Trên màn hình, một người phụ nữ đang bước đi.
Người phụ nữ đó là một thám tử đang phải khám phá một căn nhà hoang vắng để điều tra một vụ án bí ẩn. Căn nhà này đã xảy ra một vụ án mạng ghê rợn cách đây vài năm và nữ thám tử ấy đến đây để tìm kiếm manh mối phá án.
Ngay khi bước vào căn nhà hoang, nữ thám tử đã luôn cảm nhận được sự hiện diện của ai đó.
Không chỉ một hay hai người.
Tiếng bước chân và tiếng sột soạt của quần áo vang lên lơ lửng trong không gian.
Từ nhiều hướng khác nhau.
Có ai đó đang lẩn trốn trong căn nhà này sao?
Tuy nhiên, dù đã tìm kiếm mọi ngóc ngách, nhưng nữ thám tử vẫn không thấy ai cả.
Tiếng nhạc nền dần chuyển sang giai điệu rùng rợn.
Máy quay bắt đầu di chuyển với những chuyển động bất ổn.
Tiếng nhạc nền tắt, nữ thám tử quay ngoắt lại. Trước mắt cô là…
Không Ai Cả.
[Gì vậy chứ, định dọa tôi à?]
Nữ thám tử thở phào nhẹ nhõm quay đầu lại.
Trước mặt cô là một cậu bé không có mắt.
“Hyeeeeee!”
“Yuu-nii ồn ào ghê.”
Miya vỗ vào lưng tôi.
“Yuu-nii nhát gan thật đó nhỉ?”
Mahiru ôm chặt lấy lưng tôi rồi nói.
“Hừ, mấy nhóc cũng sợ còn gì, sao lại núp sau lưng anh chi vậy?”
Miya và Mahiru núp sau lưng tôi, nhìn tivi qua vai tôi.
Còn Asaka thì rúc vào trong lòng tôi mà không chịu ra.
“Em không có sợ, chỉ là xem tivi thì phải đứng xa chút thôi. Đúng không Miya?”
“Mahiru nói đúng đó!”
“Cãi vã gì đấy?”
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Có gì đó không ổn.
Phong cách làm phim đặc trưng của phim kinh dị Nhật Bản, tập trung vào nỗi sợ hãi thuần túy hơn là một sự kiện bất ngờ ngây hoảng sợ.
Con ma, điểm nhấn của bộ phim, không xuất hiện một cách đột ngột mà dược gợi ý một cách khá tinh tế.
Người xem sẽ không biết được con ma xuất hiện khi nào tạo cảm giác rất hồi hộp và chân thực.
Trong hoàn cảnh này, con ma sẽ xuất hiện vào đúng thời điểm và làm cho khán giả kinh hãi.
Mặc dù là thủ pháp khá quen thuộc, nhưng nó vẫn khiến tôi sợ hãi.
Hay đúng hơn là, quá đáng sợ.
Tôi thích kiểu tiểu thuyết trinh thám và tự tin rằng bản thân có thể chịu đựng được những thứ này nhưng cái này thì quá sức với tôi.
Tôi muốn tắt tivi ngay lập tức.
Có vẻ như mấy nhóc này cũng đang khá sợ hãi.
Giờ nói không xem nữa chắc tụi nhóc cũng đồng ý cả thôi.
Nhưng mà tôi là người mang thứ này tới đây nên tôi không thể là người đề nghị được.
Nếu làm vậy tôi sẽ là kẻ thua cuộc.
“Yuu-nii—”
Asaka với khuôn mặt ướt đẫm nước mắt vùi vào lòng tôi rồi ôm chặt.
“Asaka, lại đây.”
Miya vẫy tay ra hiệu.
“Asaka-chan ơi.”
“Lẹ lên lẹ lên.”
“A, dừng lại.”
Asaka cũng di chuyển ra sau lưng tôi.
Ngu rồi!
Nếu vậy thì tôi sẽ là người ra đi đầu tiên.
Bắt đầu với hồn ma của cậu bé, những hồn mà khác, tất cả đều không có mắt và nhãn cầu lần lượt tấn công nữ thám tử.
“Hyaaaaaaaaaa…”
Tôi hét lên vì sợ hãi.
3
“Em đi vệ sinh đây, Yuu-nii đi cùng không?”
Miya đứng dậy.
“Cậu và Yuu-nii cùng đi á?”
“Hả?”
Hoá ra là nhóc ấy sợ đi một mình à.
Thôi được rồi. Vì cô em gái dễ thương của anh, anh sẽ đi cùng nhóc.
“Hai người định bỏ trốn à!?”
Mahiru la lên.
“Không được, không được.”
“Vậy em sẽ tạm dừng một lát vậy.”
Asaka với lấy điều khiển từ xa.
Chết thật, em ấy chịu đựng tốt nhỉ.
Thôi được rồi.
Ít nhất thì nếu tôi rời khỏi đây một lúc để lấy lại tinh thần tôi sẽ có động lực hơn đấy.
Tôi sẽ đợi nhóc ấy ở cửa nhà vệ sinh.
Tim tôi giờ vẫn còn đập thình thịch.
Tôi định làm cho bọn nhóc hồi hộp mà giờ tôi lại hồi hộp trước, đúng là thất bại mà.
“Này Miya, xong chưa?”
“Chờ em chút nữa.”
Tôi nhìn vào thư phòng của bố tôi.
Tôi hơi hối hận vì đã trọn một bộ phim đáng sợ như vậy.
“Xin lỗi đã làm phiền ạ.”
Tiếng trẻ con vang lên từ tầng dưới.
Hử?
Giọng nói vừa rồi, Miya?
Nhóc ấy từ lúc nào đã ra khỏi nhà vệ sinh vậy?
Khoan đã, ‘làm phiền’ á?
Miya thò đầu ra từ cầu thang.
“Chào Yuu-nii.”
“Hả? Ơ? Từ lúc nào, nhóc…”
“Hử? Sao vậy?”
“Làm phiền chút.”
“Làm phiền chút.”
Tiếp theo là tiếng nói của hai nhóc khác.
Đó là Asaka và Mahiru.
Tiếp bước Miya, hai nhóc ấy bước lên cầu thang.
“Yuu-nii, sao anh đứng đó vậy?”
“Ể? Hai đứa xuống dưới từ lúc nào vậy”
“Dưới?”
Asaka cau mày nghi ngờ.
“Yuu-nii nói gì vậy? Yuu-nii kỳ quặc ghê á”
Cả ba nhóc cứ thế tiến vào phòng tôi.
Mấy nhóc này định dọa tôi nên bày trò nghịch ngợm à.
Nhóc ấy nhảy xuống từ ban công sao?
Không thể, cao thế này cơ mà, mà quan trọng là với chiều cao và sức mạnh của mấy nhóc ấy thì không thể trèo qua ban công được.
Tôi quay sang phía nhà vệ sinh.
Cửa vẫn đóng chặt.
Tôi nuốt nước bọt.
Hành lang im ắng đến rợn người.
Sự im lặng đến ngột ngạt.
Khi tôi đặt tay lên tay nắm cửa, nó đã bị khoá.
“Có ai ở trong không?”
“Yuu-nii?”
Giọng nói bên trong đó là của Miya.
“Mi, Miya?
“Vẫn ở đó sao?”
Lưng tôi dường như đóng băng.
“Em ra ngay đây.”
Tôi nghe thấy tiếng xé giấy và tiếng nước chảy.
Cạch, tiếng cửa mở ra.
Kèn kẹt.
Cửa mở ra.
Ở đó là…
4
“Uwaaaaaa?”
Những gì tôi nhìn thấy bây giờ là trần nhà quen thuộc và ba đứa nhóc trời đánh đang nhìn tôi.
“A, anh tỉnh rồi.”
“Yuu-nii, anh sợ lắm đúng không?”
“Lần đầu tiên em thấy ai đó ngất xỉu vì xem phim kinh dị đó.”
Mở mắt ra tôi nhận thấy mình đã nằm trên giường.
Bộ phim đang xem dở trên Tivi vẫn ở trạng thái tạm dừng.
“Hahaha… Tôi vừa mơ à?”
“Anh đổ mồ hôi đầy người rồi nè.”
Asaka dùng khăn lau mồ hôi trên mặt tôi.
“A, cảm ơn em.”
“Hahahahah, yếu xìu” Miya cười lớn.
“Anh yếu thật đó, Yuu-nii.”
Mahiru nhìn Yuu-nii với anh mắt như để nhìn một kẻ thất bại.
“Khốn thật.”
“Lúc xuất hiện nhiều hồn ma, anh đã hét lên và ngất đi đó.”
Là chỗ đó sao? Tôi có nhớ điều đó.
Tôi thật hèn nhát…
Dù vậy,
“Thật may chỉ là mơ.”
Thở phào nhẹ nhõm, tôi tiếp tục bấm vào nút tạm dừng ở điều khiển từ xa.