1
Arizuki Yuu, là một chàng trai ghét côn trùng.
Chính xác hơn là bây giờ cậu mới ghét. Hồi còn bé thì cậu thường xuyên lên núi bắt bọ cánh cứng, ve sầu và chơi đùa với châu chấu trong mấy bụi cỏ và rất nhiều thứ khác nữa.
Trong góc trước nhà vệ sinh của bên dưới chậu cây cảnh, có một sinh vật đang tỏa ra một sự hiện diện rất mạnh sẽ.
“....”
Mặc dù khá tối và khó nhìn nhưng cậu khó có thể nhìn nhầm.
Cơ thể bóng loáng, râu dài bằng với chiều dài cơ thể, cùng với cảm giác ghê tởm mà bản năng con người từ chối.
Không nghi ngờ gì nữa, chính là nó.
Không ngờ lại gặp nó ở đây.
Ở Tokyo thì còn ít thấy, nhưng quả nhiên là ở những vùng quê thì lại có nhiều mà.
Kẻ thù của toàn nhân loại.
Ác quỷ bóng tối.
G.
Taro-san.
Viên đạn màu đen. [note60082]
Vô số biệt danh để miêu tả con quái vật, mỗi cái đều tượng trưng cho một nỗi kinh hoàng và sợ hãi tột cùng mà loài người dành cho nó.
Tuy nhiên là một quán ăn.
Nên không thể tùy tiện gọi tên nó được.
Nếu khách hàng biết được sự tồn tại của nó thì sẽ có nguy cơ bị khiếu nại và mất khách là rất cao.
Bây giờ là 16:30.
Giờ cao điểm đã qua, nhưng khách vẫn còn đông và hiện tại đang có ba nhóm khách trong quán.
Một cặp vợ chồng lớn tuổi.
Một doanh nhân trẻ tuổi.
Và hai dì hàng xóm.
Hiện tại thì tôi là người duy nhất biết đến sự tồn tại của thứ này. Mẹ tôi thì đang trong giờ nghỉ còn bố tôi thì đang ở trong bếp làm đồ khách yêu cầu.
Tôi rất muốn gọi tiếp viện, nhưng tôi sợ tôi sẽ mất dấu thứ khủng khiếp này nếu ra khỏi đây.
Nên bắt buộc tôi phải tự mình xử lý nó.
Tôi có làm được không?
Nói ra hơi xấu hổ nhưng tôi trước đây đã từng ngất xỉu vì bị bọ cánh cứng húc.
“Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một lát.”
Một vị khách đứng dậy rồi đi về phía nhà vệ sinh.
“Eh? À, xin lỗi.”
Vừa nói, tôi vừa né ra sau chậu cây để che khuất thứ kia.
Ngay lúc này, sau chân phải của tôi, sinh vật khốn kiếp đấy đang…
Nghĩ đến thôi cũng rùng mình.
Làm ơn đi. Xin mày hãy ở yên đó.
Giờ tôi nên làm gì, có hai sự lựa chọn.
Duy trì trạng thái hiện tại và đợi vị khách ấy đi qua.
Loại bỏ mối đe dọa một cách thầm lặng và để khách không phát hiện.
Phương án 1 có vẻ quá khó thực hiện, dù sao nó cũng là một sinh vật sống. Hiện tại thì nó đang có vẻ ngoan ngoãn nhưng sẽ không biết khi nào nó sẽ bắt đầu hành động và khi để mất vị trí của nó thì… chúng ta nên tiêu diệt mối đe dọa này ngay khi vẫn còn đang biết vị trí của nó.
Nếu để khách hàng thấy được còn quái vật này đang đi dạo tung tăng trong quán thì cái quán này sẽ bay màu mất.
Đợi vị khách đi vệ sinh ra, tôi mới dám bắt đầu hành động.
Được rồi, con quái vật này vẫn chưa di chuyển.
Tôi liếc nhìn xung quanh.
Có lẽ quanh đây không có gì để làm vũ khí nhỉ….
Chổi và cây lau nhà được cất ở tủ khoá phía sau, còn bình xịt côn trùng thì tôi nhớ đã thấy ở sau quầy, dù có ra sao đi nữa tôi cũng muốn tránh việc phải rời khỏi nơi này.
Chỉ còn cách đập bẹp nó bằng tay không thôi sao…
Không, không thể làm vậy được.
Cái ông già này, làm quán ăn mà lại còn để có côn trùng, quản lý vệ sinh kiểu gì vậy hả.
“Đúng rồi.”
Tôi liền nảy ra một ý tưởng.
Dùng thứ gì đó dẹp như tấm ván để bao quanh chậu cây để cô lập con quái vật này và đợi khách đi hết thì tôi sẽ từ từ xử lý nó.
Chết tiệt, làm gì có tấm ván vào vừa ý chứ.
Cái ông già chết tiệt kia, mau nhìn lại đây đi chứ, như thế thì tôi mới có thể ra hiệu bằng ánh mắt cho ổng biết được.
Giở chỉ còn cách dẫm nó bằng chân thôi sao?
Tốt hơn nhiều so với việc đập nó bằng tay không, nhưng đôi giày thể thao này tôi mới mua mà.
Làm sao giở?
Mình phải làm gì đây?
Tiếng chuông cửa vang lên .
“Hử?!”
Cô nàng xinh đẹp bí ẩn, người mà tôi không biết tên đang đứng ở cửa ra vào.
2
Chết rồi. Phản ứng của mấy cô gái khi bắt gặp mấy thứ như này sẽ chỉ có một mà thôi.
Chắc chắn cô ấy sẽ hét lên “Kyaaa” cho xem.
Đặc biệt là cô gái xinh đẹp này, người có vẻ chả liên quan gì đến côn trùng như vậy hẳn sẽ rất sợ hãi và khóc lóc.
“Kính chào quý khách.”
“Yuu-nii, em chào anh ạ. sao anh ở đây vậy?”
Ôi trời ạ, ngay cả trong tình huống nguy hiểm như thế này, vẻ đẹp của cô ấy vẫn khiến tôi không thể cưỡng lại được. Cô ấy như thể hiện thân của khái niệm "đáng yêu". Nhưng nếu cô ấy nhìn thấy con quái vật này thì…
“K-không có gì đâu.”
Tôi quay lưng lại, che đi tầm nhìn của cô ấy.
“Anh đang giấu gì ạ?”
“Không, không có gì đâu. Này ông già, có khách đến kìa.”
“Có gì đó là lạ.”
Cô nàng xinh đẹp ấy khẽ nghiêng mặt sang một bên rồi nhìn xuống.
“Ah.”
Toang rồi, bị phát hiện rổi. Xin em đừng có hét lên….
“Ra là vậy.”
Và rồi thứ tôi nhìn thấy tiếp khiến tôi không tài nào tin nổi.
Chớp nhoáng, cô nàng xinh đẹp ấy thò tay vào chậu cây rồi nhấc thứ đó lên.
“Đây nè.”
Mặt không hề biến sắc, động tác vô cùng dứt khoát.
“Ơ!?”
“Hửm?”
Cô nàng xinh đẹp ấy đứng dậy rồi xoè tay ra.
Đừng, đừng cho tôi xem mặt nó chứ.
“Yuu-nii nè. Đây là mô hình đó, làm đẹp ghê ha.”
“Eh? Mô hình á?”
“Đây nè.”
Dưới ánh sáng tốt hơn, tôi nhận ra đây là mô hình được làm rất tỉ mỉ.
“Ể? Chuyện gì đấy?”
“Câu đó là của tôi mà? Truyện quái gì đang xảy ra vậy?”
Cô gái xinh đẹp nghiêng đầu đầy thắc mắc.
3
“Mẹ đã chỉ mày cách xử lý khi gặp côn trùng rồi cơ mà? Mẹ chỉ đang thử xem mày làm như nào thôi.”
Mẹ tôi nói với vẻ mặt ngán ngẩm.
“À thì vì ghét gián nên nên đầu óc con có hơi không hoạt động bình thường.”
“Hơn nữa nhà cũng có thuê thợ diệt côn trùng định kỳ, nên mười năm nay em cũng chưa thấy con gián thật nào. Anh nhỉ?”
Yuu gật đầu trong yên lặng.
“Bộ Yuu-nii sợ côn trùng ạ?”
Nói mới nhớ là hồi bé Yuu-nii từng bị bọ cánh cứng bám vào mặt rồi lăn ra ngất xỉu nhỉ.
“Nói gì thì nói nhưng ai lại không sợ gián chứ? Em nhặt nó lên vì viết nó là mô hình mà phải không?”
“Hể? Không đâu!”
“Ể?”
Gián chẳng qua cũng chỉ là một loại bọ cánh cứng thuộc chủng Hercules thôi mà chỉ là hơi bị méo đi một chút thôi mà.
Ơ? Sao Yuu-nii trông cau có thế?
Em nói gì sai sao?
Hay có vấn đề gì với em sao?
??