1
Ba đứa nhóc đang miệt mài làm bài tập trên bàn, xung quanh đều là sách bài tập, thứ được mệnh danh là “kẻ thù của mọi trẻ em” trong kì nghỉ hè.
Vai trò của tôi giờ là một gia sư, chỉ cho bọn nhóc mấy chỗ không hiểu hoặc những chỗ bị vấp.
“Nè, hai cậu làm bài nghiên cứu tự do chưa?”
Asaka rụt rè lên tiếng ngay sau khi vừa làm xong một đoạn.
“Mình sẽ làm nhật ký về bọ hung.”
Miya nói một cách tự tin. Con bé này thực sự thích bọ hung nhỉ.
“Ồ, tuyệt thật đó. Mahiru thì sao?”
“Mình sẽ nghiên cứu và tóm tắt lịch sử Nhật Bản.”
“Hể~~”
“Nghe nói các ông chú ngày xưa chơi game không có màn hình cảm ứng nhỉ?”
“Cái gì thế, học sinh tiểu học ngày nay đã có bài nghiên cứu tự do rồi à?”
“Chẳng phải Yuu-nii cũng từng làm sao?” Miya hỏi.
“Từ lúc anh bắt đầu học năm ba… có lẽ là năm thứ tư…”
Trí nhớ của tôi hơi mơ hồ nhưng nghĩ có lẽ là vào tầm khoảng thời gian đó.
“Ừm.”
“Em nên làm gì cho bài nghiên cứu tự do bây giờ?”
“Tất cả những gì em cần làm là nghiên cứu những gì mà Asaka tò mò hoặc thắc mắc. Việc tự mình nghiên cứu những thứ như vậy có rất nhiều ý nghĩa.”
“Đôi lúc thì Yuu-nii cũng nói được vài câu ra hồn nhỉ.”
Mahiru nói một cách kênh kiệu.
“Đôi lúc là đôi lúc thế nào. Liệt kê ra cho anh mày xem nào?”
“Những điều em tò mò sao, khó hiểu quá đi…”
Asaka ôm đầu lo lắng.
Tôi đưa tay với lấy chiếc cốc trà lúa mạch trên bàn.
“Tại sao loài người lại làm những điều xấu nhỉ?”
“... Đó là câu hỏi triết học muôn đời chẳng có ai giải đáp được. Ý anh là những chuyện thường ngày ấy.”
“Ưm, vậy, tại sao bầu trời lại có màu xanh nhỉ?”
“À, câu hỏi hay đó. Cứ dùng câu hỏi như vậy đi.”
“Tại sao nước lại sôi ở 100° nhỉ?”
“Đúng đó, dùng những câu hỏi như vậy đi.”
“Em bé được sinh ra như thế nào nhỉ?” [note57863]
“Phụt.”
“Ui da, Yuu-nii đừng phun trà lúa mạch ra ngoài như vậy chứ! Miya, lấy khăn cho anh ấy đi.”
“Vâng đây.”
“Có chuyện gì vậy ạ?”
Đôi mắt ngạc nhiên nhìn về phía tôi của Asaka, trong trẻo và vô cùng thuần khiết.
“Cái đó, chuyện đó em không cần biết đâu!”
“Tại sao ạ? Em muốn biết quá.”
“Đúng là, anh cũng không biết. Nhưng anh biết chuyện bà cò mang em bé tới là nói dối.” [note57864]
“Hôn là xong mà nhỉ?, Hôn ấy.”
Miya mím môi.
“Không phải thế.”
“Chuyện gì vậy? Yuu-nii biết gì đó sao?”
Mahiru nhìn về phía tôi với ánh mắt dò xét.
“K-không, anh có biết gì đâu, mà thôi, quay trở về vụ bầu trời ban đầu đi. Anh cũng tò mò tại sao vũ trụ lại có màu đen nhể? Thật kì lạ đúng không?”
[note57865]
“Đúng, sao lại thế nhỉ?”
“Em cũng tò mò nữa. Chuyện đó…”
Đánh lạc hướng được rồi.
Bọn nhóc chết tiệt này đang làm mấy chuyện hơi kì lạ. Hôm nọ khi chơi trò gia đình cũng hệt như một đống lộn xộn…
Trước khi bọn nhóc đổi ý thì phải dụ bọn nó mới được.
“Được rồi, vậy thì chúng ta cùng đến thư viện tìm kiếm thôi.”
“Wow—”
“Wow—”
“Wow—”
2
Tại khu sách dành cho trẻ em ở thư viện thành phố.
Nhiều kệ sách cao ngang hông xếp thành các hàng song song nhau, ở đó chật kín trẻ em từ mẫu giáo đến tiểu học rồi tới cả sơ trung cùng với các bậc cha mẹ.
Điều hòa cùng với hệ thống ánh sáng hoạt động tốt tạo nên một không gian vô cùng thoải mái.
Asaka chọn một cuốn sách khoa học dành cho trẻ em và bắt đầu nghiên cứu với vẻ mặt khá khó khăn.
Ở bên cạnh đó, Miya và Mahiru đang im lặng đọc sách thiếu nhi.
Chỉ có tiếng sột soạt của giấy và tiếng bước chân vang vọng khắp toà nhà rộng lớn. Thi thoảng lại nghe thấy tiếng thì thầm khe khẽ rất lịch sự.
Thật may mắn khi đám nhóc chết tiệt này không làm ồn ở nơi đây.
“Em hiểu gì không?”
“Um.”
Asaka lắc đầu.
Có lẽ nó quá khó với học sinh tiểu học nhỉ?
Ánh sáng mặt trời có rất nhiều màu, nhưng mỗi cái lại khác nhau và ánh sáng xanh dễ lan truyền hơn…?” [note57866]
“Vì sao nó lại dễ lan truyền?”
“Ừm, nó liên quan đến 'bước sóng'. Bước sóng của ánh sáng xanh ngắn hơn so với các màu khác. Trong bầu khí quyển có rất nhiều hạt bụi, và ánh sáng xanh có khả năng va chạm với chúng cao hơn. Khi va chạm, ánh sáng xanh sẽ phân tán ra nhiều hơn so với các màu khác. Chính vì lý do đó mà bầu trời của chúng ta có màu xanh."
[note57867]
“Tuyệt lắm. Giờ chỉ cần tóm tắt tại cho dễ hiểu thôi.”
“Ehehe.”
Đây cũng là lần đầu tiên tôi nghe về điều này.
Asaka chăm chỉ ghi chép những thứ mình vừa nghiên cứu vào vở ghi.
Thôi nào, đã đến thư viện rồi thì phải tận dụng. Tôi cũng nên đọc sách thôi nhỉ. Thú thực là tôi không ghét đọc sách, mà còn khá thích nữa. Thể loại yêu thích của tôi là giả tưởng và phiêu lưu, nhưng gần đây tôi bắt đầu đam mê trinh thám.
Trong số đó, tôi đặc biệt thích kiểu trinh thám chú trọng vào giải mã các bí ẩn.
Chọn sách xong, quay lại chỗ ngồi thì chỉ thấy có một mình Asaka đang ngồi đó.
“Em có thể tự làm phần còn lại chứ?”
“Vâng.”
Được rồi, hãy tận hưởng việc đọc sách nào.
Tại một biệt thự cổ. Một dòng họ đã biến mất. Nàng thiếu nữ bí ẩn và bí mật của một dòng họ bị giấu kín.
Ùm, đây là bối cảnh khá thú vị mà tôi rất thích.
Một lát sau, Asaka liên tiếng.
“Phù. Xong rùi.”
Ngay lúc đó, Mahiru quay trở lại.
“Asaka, nhìn nè. Tớ tìm được thứ này thú vị lắm.”
“Oa.”
Có vẻ như nhóc ấy đã tìm được một cuốn sách khá thú vị nào đó. Đừng gây ồn ào, anh mày đang đọc tới đoạn hay nhất đấy. À, trông đây có vẻ là một chi tiết quan trọng…
— Ngay khi tôi nghĩ vậy, lần này Miya đã quay lại,
“Oiii, bọn mình lên tầng xem phim đi!” Miya hét lên.
“Miya, im lặng đi.”
Cô thủ thư đang nhìn chằm chằm về phía này.
“Cái gì?”
“Phim?”
“Yuu-nii, bọn em đi được không?”
“Im lặng nào–”
Có vẻ họ đang tổ chức một buổi chiếu phim. À mà trẻ con dễ tiếp thu bằng hình ảnh hơn chữ viết mà nhỉ.
Thôi kệ, bọn nhóc ồn ào này rời đi nên giờ mình có thể tập trung đọc sách rồi. Nhưng mà tác phẩm này càng đọc càng thấy hợp gu mình ghê.
*
“Phù.”
Tác phẩm này hay ghê.
Lý luận chặt chẽ vạch trần thủ đoạn, logic sắc bén đưa tên tội phạm ra ánh sáng. Đồng thời, bí mật bi thương của gia tộc cũng được hé lộ, dẫn đến một kết thúc đầy cảm xúc.
Cốt truyện hấp dẫn đến mức khiến tôi đắm chìm không thoát ra được. Đây đúng là một tác phẩm kinh điển! Nào ngờ rằng câu nói ấy lại là một chi tiết ẩn dụ…
À mà, giờ mấy giờ nhỉ?
Nhìn đồng hồ thì đã là 4 giờ chiều.
Hai tiếng đã trôi qua.
Có vẻ như tôi đã tập trung đến mức chả để ý gì xung quanh.
Chắc bọn nhóc cũng sắp về rồi nhỉ.
“Fu fu.”
“Chào mọi người.”
“Thanh niên này...”
Có vẻ như mọi người đều đang nhìn về phía tôi.
À mà lúc nãy tôi đọc sách cũng có nghe thấy tiếng cười thì phải…
Có lẽ là do tôi đang ở khu trẻ em nên mới vậy?
Nhưng mà mọi người có vẻ hơi khác thường.
Tôi vô tình nhìn xuống bàn. Bọn nhóc dường như đã đi mà không dọn dẹp những cuốn sách, nhưng rốt cuộc bọn nhóc đã mang đến những cuốn sách nào…
[Em bé đến từ đâu?]
[Manga giải thích về giáo dục giới tính]
[Bí mật của mẹ]
“Gì chứ—”
Bọn ranh con này…
Chúng đã làm gì…
Khoan đã.
Phản ứng của những người xung quanh.
Có lẽ họ đã nghĩ tôi là người mượn mấy thứ này…
“Aaaaaaa, bọn nhóc chết tiệt!”
Một tiếng thét vang sau lưng khi tôi chạy lên tầng trên.
“Đây là thư viện xin hãy giữ im lặng.”