1
Căng thẳng và phấn khích trộn lẫn, hai thứ cảm xúc ấy khiến cho cơ thể tôi ngày một nóng lên.
Aritsuki Yuu có lẽ chỉ đơn giản là hỏi tên của người đã giúp đỡ mình thôi, nhưng Miya thì khác. Lúc này đây, trái tim cô cứ thình thịch thình thịch liên hồi đến mức có thể cảm nhận rõ được nó.
Cái đồ yếu đuối này.
Tôi nhận ra rằng chú Shun và dì Sayaka đang lén nhìn tôi với một ánh mắt lo lắng. Không, dì Sayaka có lẽ đang cảm thấy thích thú.
Tôi không thích dùng tên giả.
(Tôi không muốn nói dối Yuu-nii.)
Nhưng tôi cũng không muốn nói tên mình ra.
Tôi nên làm gì bây giờ…
Những ngày tháng bên Aritsuki, hiện lên trong tâm trí của Miya như một cuộn phim đang chạy vậy.
Đúng vậy!
Những hồi ức ấy đã kiến cho Miya nhớ lại khi cô còn là một đứa trẻ nghịch ngợm.
“Đó là bí mật!”
Aritsuki há hốc mồm.
“Hả?”
Miya quay sang cậu chàng và nở một nụ cười.
“Em có thể gọi anh là Yuu-san được không?”
Đã lâu rồi tôi mới có cảm giác này.
Cái cảm giác vui vẻ khi trêu ghẹo và đùa giỡn với Aritsuki.
“Được thôi, nhưng mà…”
“Bây giờ, Yuu-san. Anh hãy chơi một trò chơi nhỏ với em. Nếu anh thắng, em sẽ nghe theo bất cứ điều gì anh nói .”
“Bất cứ điều gì, ể? Một trò chơi?”
“Vâng , sẽ không có sự giới hạn về mặt thời gian. Anh hãy thử đoán tên của em đi.”
2
“Mỗi ngày anh chỉ có một cơ hội mà thôi. Nếu anh đoán đúng tên em, em sẽ nghe theo bất cứ điều gì anh nói.”
Mặc dù tôi chỉ muốn biết tên cô ấy, nhưng vì một lý do nào đó mà tôi lại phải đoán tên của một cô nàng nữ sinh trung học.
Không, không phải vậy.
Nhưng tại sao?
“V-vậy nếu anh không đoán thì sao?”
“Trong trường hợp đó, anh sẽ phải nhận một hình phạt mà em đưa ra. Nào, bắt đầu thôi!”
Dù có nói “Nào, bắt đầu thôi!”, thì cũng sao mà biết được tên của một người mà tôi mới gặp qua lần đầu được chứ.
Tôi quay sang phía mẹ tìm kiếm sự giúp đỡ. Nhưng bả chỉ đưa tay lên miệng để nhịn cười.
“Đương nhiên anh không được hỏi người khác.”
“Ồ.”
Huh, đoán bừa thôi vậy.
“Vậy thì…”
Một sự căng thẳng kỳ lạ tràn ngập cả cửa hàng.
Mục đích của cô ấy là gì? Hay cô ấy chỉ không muốn cho tôi biết tên của mình?
“Sairenji Madoka, đúng chứ?”
“...”
“...”
“Sai rồi nhé!”
Vừa dứt lời, cô nàng nữ sinh trung học thọc tay vào sườn tôi.
“!?”
Và sau đó, cô ấy bắt đầu nhẹ nhàng di chuyển ngón tay…
“Fuu hahaha.”
Xin hãy chấp nhận, đây là một trò chơi trừng phạt.”
Sau khi cô ấy cù léc một thời gian, một nụ cười hài lòng trên khuôn mặt cô nữ sinh~
"Fuu, đùa quá mức làm em đổ hết mồ hôi luôn rồi này. Vậy nhé, lần tới gặp lại anh nha!"
*
“Sairenji Madoka, Sairenji Madoka cơ à… Pukukuku cái tên đó nghĩa là sao?”
"Mẹ tôi nằm nghiêng trên chiếc bàn, đôi vai nhẹ rung lên, có vẻ như bà ấy không thể kìm lại được tiếng cười."
“Ồn ào quá đi! Bởi vì cô gái đó trông có vẻ là một tiểu thư con nhà gia giáo nên con đã nghĩ ra một cái tên như vậy. Mà, con cũng không hiểu. Mẹ biết tên cô gái đó đúng không?”
“Mẹ biết chứ, nhưng nói ra thì phạm luật mất rồi nên mẹ không nói cho mày đâu!”
L-là sao chứ!
Không chỉ nơi mà cô bé đụng vào nóng lên thôi, mà tới khắp cả cơ thể cũng đang nóng ran cả lên.
Ngay cả sau khi cô gái đó ra về, cảm giác sôi sục trong cơ thể tôi vẫn không hề thuyên giảm.
Không được không được, con bé đó là một nữ sinh trung học nhỏ tuổi hơn mày nhiều đấy. Cái cảm xúc như này là phạm tội thật đấy tôi ơi.
Nhưng…
“Cô nhóc đó là khách hàng thường xuyên ghé qua đây đúng không mẹ?”
“Đúng rồi, có thể ngày mai con bé lại đến đấy. Mà quan trọng hơn hết, mày đã tạt qua Trung tâm tìm kiếm việc làm chưa? Thế có tìm được công việc nào tốt không con?”
“Ừm, aa.”
Tôi lấy tờ thông tin tuyển dụng trong cặp ra và vò nát chúng.
Không cần thứ này nữa!
“Mẹ, con sẽ tiếp quản cửa hàng này!”