1
Rốt cuộc, tôi vẫn đến quán cà phê ấy.
Nhìn lên bảng hiệu , tôi lấy lại nhịp thở của mình.
Tôi là khách quen thường ghé quán hai đến ba lần một tuần, nhưng hôm nay thì khác.
Phía bên ngoài có một cặp vợ chồng già đang ngồi đón ánh nắng, họ trò chuyện tâm tình và thưởng thức cà phê một cách thong thả với nhau. Tôi cũng muốn cảm nhận sự thư thái và thoải mái đó.
“X-xin thất lễ!”
Keng keng, tiếng chuông cửa vang lên.
“Ara~, Miya-chan đến chơi đấy à!”
Dì Aritsuki Sayaka, hiện đang dọn bàn phía trước cười nói với tôi.
Dì hiện đang đeo trên người một chiếc tạp dề màu đỏ, cùng mái tóc đen dài được buộc lại phía sau. Mặc dù năm nay đã ngoài năm mươi nhưng vẻ ngoài của dì lại cho tôi cảm giác như dì mới ngoài 30 vậy.
“Con chào dì ạ.”
Khi ngồi vào quầy, Aritsuki Shun - cha của Yuu-nii và cũng là chủ quán này, nói một câu bằng giọng điệu trầm ấm.
“Chào cháu.”
Chú có kiểu tóc ôm sau pha chút màu trắng của tóc bạc, râu ria được được chăm sóc khá gọn gàng. Chú tuy rằng ít nói, nhưng vẫn toát lên khí chất lịch lãm.
“Dạ con chào chú. Cho con một cốc cà phê đá ạ.”
“Chú hiểu rồi.”
(Yuu-nii… hình như anh ấy không có ở đây.)
Tôi nhìn quanh cửa hàng nhưng không thấy Yuu-nii đâu cả.
Một cảm giác thoải mái, tiếc nuối thêm chút phức tạp trỗi lên trong tôi…
“Yuu đi ra ngoài rồi con ạ.”
Sayaka nói trong khi ngồi lên chiếc ghế cạnh Miya.
“Hả?”
“Yuu đang đi tìm việc tại Trung tâm việc làm. Hôm qua, Miya-chan đã trả lại ví cho nó đúng không?”
Lộ rồi sao?
“Dạ, à thì. Tình cờ, ở nhà ga…”
“Từ hôm qua nó tò mò vì được một cô gái xinh đẹp và bí ẩn trả lại ví đó.”
Cô gái xinh đẹp… Cô gái xinh đẹp sao!?
“C-con không phải…”
Mặc dù nói vậy, nhưng mặt tôi đã đỏ bừng lên.
“Ê hê hê.”
“Cà phê đá của cháu đây.” Shun-san nói—
Tôi nhăn mặt vì vị đắng của cà phê.
“Khi dì hỏi nó cô bé đó trông như thế nào, thì nó nói rằng cô bé ấy có mái tóc màu nâu, ngây thơ, trong sáng, giọng nói nhẹ nhàng nữa đó. A- , dì nghĩ điều này giống với Miya-chan nè!”
“Dì ơi…, về chuyện đó, l-liệu Yuu-nii đã biết…?”
Có thể dì Sayaka đã tiết lộ cho cho anh ấy biết rồi.
Nếu là như vậy thì những lo lắng của tôi đều là vô ích cả rồi.
“Không, dì chưa có nói.”
“Vậy ạ.”
“Bởi vì nó sẽ thú vị hơn nếu dì không nói ra.”
Mou, dì này…
Dì Sayaka cười như một đứa trẻ tinh nghịch. [note52902]
“Nó sẽ không bao giờ nghĩ rằng cô nhóc Tomboy ngày đó lại trở thành một cô gái xinh đẹp đến vậy, vì vậy dì rất muốn xem phản ứng của nó khi biết chuyện.”
Nhưng—
“Cháu đã thay đổi rất nhiều từ hồi đó. Nên nếu có thể, cháu muốn anh ấy chú ý đến mình thay vì chính cháu phải nói ra.”
“Ừm, cháu đã thay đổi rất nhiều.”
Dì Sayaka nhìn đi chỗ khác—
“Vào lúc đó cháu lúc nào cũng quấn quýt: ‘Yuu-nii… Yuu-nii’ không phải sao!?”
“D-dì không cần phải nhớ lại những thứ đó đâu.”
“Không phải cháu từng nói: ‘Nếu không có ai chịu nhận nó, cháu sẽ lấy nó sao!?’”
“Hm!? Khụ, khụ.”
Tôi nhanh chóng lau sạch cà phê bằng khăn tay.
“Thật là hoài niệm.”
“C-chờ ch-chờ chút đã ạ. Những lời đó là sao? C-cháu đã nói những lời đó sao?”
“Cháu không nhớ sao?”
“Không hề ạ!”
"Đó là một cách tiếp cận đầy nhiệt huyết.”
Thế này là sao chứ?
Liệu lời đó có phải một lời tỏ tình không?
Tôi không biết mình đã tạo ra bao nhiêu kỷ niệm xấu hổ nữa.
(Tôi là một đứa trẻ ngu ngốc)
Mặc dù điều hòa không khí rất thoải mái, nhưng mồ hôi cứ tuôn ra một cách kì lạ.
(Nếu Yuu-nii nhớ những lời đó…)
“Awaaaaaaaaaa.”
Bàn tay tôi đang cầm ly cà phê không ngừng run lên, âm thanh của những viên đá không ngừng va vào ly vang lên không đều.
"Nghe này, khi Yuu đưa con mèo con về, dì đã từ chối vì không thể nuôi ở nhà, nhưng Miya-chan đã nói rằng sẽ nhận nuôi nó ở nhà mình."
“A.”
Nghĩ lại thì đúng là đã xảy ra chuyện như vậy.
“Dì nhớ rằng… cuối cùng, nó đã được người khác nhận nuôi. Hm~? Tại sao cháu lại đỏ mặt vậy?
“Dì trêu cháu đấy à!”
“Ahahaha.”
“Mou.”
Tiếng cười của dì vang vọng trong làn nhạc pop của cửa hàng.