Đầu tháng sáu.
Khi cánh cửa sắt nặng nề đóng lại, Lục Cường vẫn đứng yên bất động, híp mắt, quay đầu nhìn một lúc lâu.
Năm đó, anh cũng mặc bộ đồ này, áo thun màu đen cùng với quần jeans.
Bên trong trại giam phải lao động tay chân cực khổ, hàng ngày đối mặt với ánh mặt trời chói chang, thân thể anh tự nhiên trở nên cường tráng, số đo ba vòng không khác gì người luyện tập thể thao.
Cánh tay tráng kiện, eo hẹp gầy, mu bàn tay rắn chắc.
Anh cúi đầu nhìn xuống, quần quá mỏng, anh thả lỏng thắt lưng, không hề kiêng kị đưa tay kéo nhẹ một bên.
Lục Cường cúi đầu chỉnh lại thắt lưng, có người gọi to: “Đại ca.”
Anh ngẩng đầu.
Người nọ chạy tới, thở hổn hển: “Đại ca, đợi lâu chưa? Kẹt xe, em tới trễ.”
Anh không nói chuyện, khóe miệng khẽ cười, nhìn một lúc, vỗ vào cái ót của cậu ta: “Nhìn gầy vậy.”
Hai mắt Căn Tử đỏ ngầu, mím môi: “Đại ca, bọn em luôn nhớ đến anh.”
Lục Cường cười khoái trá, khóe miệng khẽ cong, ôm Căn Tử một cái, nói: “Mẹ kiếp, anh mày có phải phụ nữ đâu.”
Căn Tử nhỏ con, so với Lục Cường thấp hơn một cái đầu, bị kẹp ở trong cánh tay Lục Cường, giọng ồ ồ: “Vài năm nay anh không có ở đây, tâm trạng của anh em xuống dốc, hận không thể vào đó ngồi tù chung với anh.”
Lục Cường cười một tiếng: “Đại Long và Khôn Đông cũng biết rồi chứ?”
“Đương nhiên.” Căn Tử ngoẹo cổ nói: “Bọn họ biết anh mãn hạn tù, muốn đi theo em, có điều em đã ngăn cản, tất cả đều đang chờ anh ở quán.”
Đúng vậy, sau sáu năm, căn bản là anh không nghĩ tới bọn họ còn nhớ anh.
Cổ họng Lục Cường nóng lên, choàng bả vai Căn Tử: “Đi thôi.”
Căn Tử đỗ xe không xa, khi đi ngang qua thì vô tình nhìn thấy một chiếc sang trọng khác, cửa xe rộng mở, người đàn ông mặc đồ Tây đứng cạnh xe cúi gập người, cung kính gọi: “Anh Cường.”
Lục Cường không hề hé răng, ánh mắt quan sát người nọ.
Đối phương nói tiếp: “Ông chủ Khưu sai em đến đây đón anh, đang chờ anh ở ‘Tụ Hoàng’.”
Lục Cường nháy mắt dừng lại, nhìn về phía người nọ: “Có thể chuyển lời đến ông chủ Khưu, hôm nay chỉ sợ không tiện, tôi một thân phong trần, với tình trạng này không thể đi gặp ông ấy.”
Người nọ khó xử.
Lục Cường nói: “Cậu gọi điện thoại cho ông ấy, tôi nói chuyện.”
Anh ta nhanh chóng bấm điện thoại, đưa qua cho Lục Cường.
Một lúc sau.
Lục Cường nói: “Ông chủ Khưu, ông sai người đến đón tôi, tôi lại mới ra tù, mặt mũi nào dám đến gặp ông, chỉ sợ lây thêm xui xẻo cho ông.”
Khưu Thế Tổ cười ha ha: “Cũng tốt, tùy cậu, tôi chờ ngày mai.”
Lục Cường nói tiếp hai câu, cắt đứt, đem điện thoại trả về.
Người nọ cung kính hạ thấp người, xoay người lên xe, nhanh như chớp lái xe đi rồi.
Căn Tử quay đầu lại hỏi: Đại ca, ông chủ Khưu đã có ý mời, chẳng lẽ ông ấy vẫn muốn anh đi theo?”
“Không biết.”
“Vậy anh nghĩ thế nào?”
Lục Cường khẽ nheo mắt, không đáp.
Hai người chuẩn bị lên xe, Lục Cường vừa định kéo cửa xe, bị một trận loa phóng thanh khiến cho dừng động tác.
Một chiếc xe cảnh sát lái đến trước mặt, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, bên trong là một phụ nữ, mái tóc cô ta buộc thành đuôi ngựa, áo mũ chỉnh tề, sống lưng thẳng tắp.
Khuôn mặt cô ta nghiêm túc, hỏi: “Lục Cường, hôm nay anh ra tù?”
Lục Cường nhìn thấy rõ người lái xe tới, khẽ nheo mắt, đi qua.
Thân thể anh hơi cong, cánh tay chống đỡ mui xe, một tay gác lên khung cửa: “Đây không phải là sĩ quan cảnh sát Đàm Vi sao? Chậc, Lục Cường tôi thật may mắn, còn có người tới đón.”
Ngón tay Đàm Vi căng thẳng, mắt hạnh trừng to: “Ai...... Ai tới đón anh chứ, vừa khéo tôi có việc ở đây nên mới nhìn thấy anh.”
“Khéo thật.”
Đàm Vi trợn mắt, tận lực thay đổi bộ mặt uy nghiêm: “Ra tù rồi thì sau này nhớ làm người tốt, đừng làm chuyện trái pháp luật nữa, nếu để tôi bắt gặp, lại giam anh vào ngục.”
Lục Cường cười: “Đương nhiên, bị đảng quốc gia giáo dục lâu như vậy, tôi nỗ lực cải tạo, sớm thay đổi triệt để rồi.”
Đàm Vi hừ một tiếng: “Tốt nhất là anh đang nói thật.”
Lục Cường tiếp lời: “Rãnh sẽ mời cô ăn một bữa.”
Đàm Vi nhíu mày: “Tại sao?”
“Báo ân.”
“Một bữa thôi sao?”
Lục Cường nâng mi mắt, chống cằm trên mui xe, cười nói: “Cái mạng này, nếu muốn, đều là của cô.”
Mặt Đàm Vi nóng bừng: “Đừng nói lời thừa thãi.”
Cô ta không nhìn anh nữa, cửa sổ xe chậm rãi đóng lại, Lục Cường nhìn theo chiếc xe đang chạy.
Căn Tử đi đến: “Đại ca, người phụ nữ đó không phải là trước kia luôn bám theo chúng ta không tha sao?”
Lục Cường ‘Ừ’ một tiếng, ngồi lên xe.
Căn Tử theo sau, cười hì hì hỏi: “Cô ấy hình như là có tình ý đối với đại ca?”
“Không có hứng thú.”
Căn Tử bối rối: “Nhưng rõ ràng vừa nãy em thấy đại ca lấy lòng cô ấy...”
“Lái đến quán ăn.” Lục Cường rút ra một điếu thuốc, đốt, mới bớt chút thời gian đáp lại: “Đùa vui thôi.”
Thành phố.
Nửa giờ trước, bầu trời trong xanh, không khí oi bức.
Hôm nay là ngày tháng , một ngày đại hỉ.
Nửa giờ sau, tình hình đột biến, mây đen đầy trời.
Ai ai cũng không dự đoán được. Lô Nhân đưa tay gạt tấm màn che, hung hăng ném lên mặt Lưu Trạch Thành.
Cô tông cửa xông ra ngoài, cửa phòng khép lại, nước mắt giàn giụa.
Lô Nhân ngồi lên một chiếc xe, lái ra đường cái.
Bên ngoài tiếng gió vù vù, mây đen gom lại một khối, che khuất mặt trời, thời tiết chợt u ám.
Không bao lâu sau, cùng với vài tiếng tiếng sấm, mưa như trút nước.
Hai mắt Lô Nhân mông lung, không biết do mưa ngoài cửa sổ hay là bản thân cô rơi lệ, tầm mắt mơ hồ.
Hôn lễ bị người khác phá hư, kẻ thứ ba mang bụng bầu đi đến, còn cô bị mọi người cười chê.
Vừa rồi cô tức giận điên cuồng, giống như một con chó cái, cô chưa từng thất thố như vậy, cho tới bây giờ đều xử sự ôn hòa, bàn tay tát vào mặt người phụ nữ kia đến giờ vẫn còn tê rần.
Lô Nhân lái xe với tốc độ cao, mờ mịt không rõ mục đích.
Cô cảm thấy mình giống như một người điên, dùng tốc độ phát tiết cảm xúc trong lòng.
Trong đầu dường như cất giấu bom nguyên tử, tùy tiện châm một cái, tất cả đều nổ tung.
Trước mặt là một ngã tư đường, đèn giao thông cách vài giây thì chuyển thành đỏ, cô đạp chân ga, đột nhiên có một chiếc xe cũ nát vọt lên phía trước, Lô Nhân kinh hãi, nhanh chóng phanh xe, xe cô tung mạnh vào vỉa hè.
Tay Lô Nhân siết chặt, không để ý hình tượng, từ ghế trước một bên leo ra khỏi xe.
Chiếc xe phía trước ngừng lại, mưa bụi rơi liên tục. Cô đẩy mạnh cửa xe hai lần: “Xuống xe.”
Cách một lát, cửa sổ xe mở ra.
Người ngồi ghế trước liếc mắt nhìn cô.
Trong miệng anh ta ngậm một điếu thuốc, vẫn chưa đốt. Ngón cái vô thức xoay xoay bánh răng của chiếc bật lửa, ngọn lửa bập bùng trong màn mưa, vừa nhìn đã biết không phải người tốt.
Hồi lâu, anh ta cất giọng: “Có chuyện gì?”
Lô Nhân vô thức lui về phía sau, lửa giận ở trong lồng ngực bị mưa dập tắt, trong đầu loáng thoáng hiện lên con số của chiếc áo tù nhân: .
Tầm mắt anh ta không rời khỏi cô, áo cưới trên người cô bị mưa làm cho ướt nhẹp, dán chặt trên da, bộ ngực lộ ra một nửa, nước mưa thuận thế trượt vào khe rãnh, ẩm ướt.
Anh ta nhìn ngực cô chằm chằm, hồi lâu mới cười hỏi: “Muốn đi nhờ xe?”
“...... Không.” Lô Nhân rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, cắn cắn môi.
Người ở bên trong “Ừ”một tiếng.
Lô Nhân: “Đến sông Hoài() đi theo hướng nào?”
() sông Hoài: bắt nguồn từ Hà Nam, chảy qua An Huy và Giang Tô, Trung Quốc.
Lục Cường ‘xùy’ một tiếng, đốt thuốc, khuỷu tay đỡ trên khung cửa sổ xe, hướng về phía cô thở ra một ngụm, cũng không đáp lời.
Lô Nhân nhíu mày, lui ra một bước.
Lục Cường hướng nâng cằm về trước, nói: “Cô gái, muốn bắt chuyện sao?”
Ánh mắt Lô Nhân di chuyển theo chiếc cằm của anh ta, mưa bụi triền miên, phía trước có bảng chỉ dẫn: sông Hoài —— mét nữa.