Vạn Phần Mê Luyến

chương 11: chỉ cho một mình em

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

An Lộc chẳng có lý do gì để từ chối yêu cầu “Hợp lý” như thế của anh.

Trong lòng cô biết rõ, đây chính là hậu quả của việc tùy hứng ngày hôm qua.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mỹ nam, da đầu An Lộc tê dại.

Cuối cùng cô vẫn bưng bát cháo lên, múc một thìa, chầm chậm đưa tới bên môi anh.

Người đàn ông vô cùng khó tính chau mày: “Nóng.”

“…Ầu, xin lỗi ạ.” Cô thu về, thổi thổi thìa cháo.

Đôi môi non mịn màu hường phấn của cô gái chu thành hình tròn đáng yêu, ánh mắt trong vắt chăm chú nhìn vào cháo trong thìa, khống chế sức lực, bộ dáng nghiêm túc này khiến đáy lòng người ta không tự chủ mà mềm đi một mảnh.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

Trình dập nhìn cô, dường như không rời nổi mắt.

Cũng may sự chú ý của an lộc chỉ dừng trên thìa cháo, không hề phát hiện ánh nhìn nóng cháy của người đàn ông.

Thổi một lúc, thấy thìa cháo không tỏa ra hơi nóng nữa, cô mới đưa tới bên môi trình dập, “Anh ăn thử xem, có nóng nữa không.”

Trình Dập mở miệng nuốt lấy cháo trong thìa, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm cô. An Lộc cảm thấy có chút khô nóng, thậm chí có chút cảm giác không rõ tên, giống như mình là cháo bị anh nuốt vào bụng vậy.

Thật quá hoang đường rồi.

Cô cắn môi, không để bản thân nghĩ lung tung nữa.

Đút trình dập ăn hết cháo rau, cô lại gọt lấy một quả táo, gọt thêm một quả cam, táo cắt thành miếng nhỏ, cam thì tách từng múi ra, tìm chị y tá lấy một cái bát sạch tiếp tục đút cho anh ăn.

Trong lòng thầm nghĩ bản thân gọi Dư Triệu Nam mười mấy năm anh trai, Triệu Dư Nam cũng chưa từng có đãi ngộ cao cấp như này, người đàn ông trước mắt này đúng là gặp vận may lớn.

Mà Trình Dập được làm ông lớn một lần cũng không bày ra vẻ của một ông lớn, vẫn yếu ớt bệnh tật như cũ, dùng đôi mắt đẹp đến câu hồn nhìn cô.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

Trong lòng An Lộc có nhiều bàn tính hơn nữa thì cuối cùng cũng phải cúi đầu tránh né khỏi ánh mắt kia, can tâm tình nguyện mà hầu hạ.

Đợi Trình Dập truyền nước xong, bầu trời ngoài cửa sổ đã tối lại, hai người cùng nhau rời khỏi bệnh viện trường.

Trời hôm nay không nắng quá, tuyết rơi trong đêm bình an vẫn chưa tan, trên phiến lá, hai bên đường, mái hiên đối diện đều phủ một lớp trắng xóa, còn kéo ra giọt băng, được ánh đèn bên đường soi đến sáng chói.

An Lộc đi tới ngã tư bỗng khựng lại, kéo lấy mép khăn.

Trình Dập quay đầu lại, nghi hoặc nhìn cô: “Sao thế?”

Giọng nói mang theo âm mũi, có chút gợi cảm lạ thường.

An Lộc chỉ chỉ căng tin, “Anh cúi đầu xuống chút.”

Trình Dập chẳng rõ trong hồ lô cô bán thuốc gì, chỉ làm theo. Người lùi ra sau hai bước, cách cô nửa mét rồi cúi đầu xuống.

An Lộc kéo khăn trên cổ mình xuống, nâng hai tay lên, quàng vào trên cổ anh.

Chiều cao với không tới, cô kiễng chân lên, lại quấn thêm một vòng.

Sau đó sửa lại mép khăn: “Được rồi.”

Trình Dập cười nói: “Cảm ơn.”

Anh nâng tay sờ khăn, vô ý chạm vào mu bàn tay lạnh lẽo của cô gái.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

Khoảnh khắc đó như bị điện giật, cả người tê dại, An Lộc nhanh chóng rụt tay về, đút tay vào túi áo khoác.

Trình Dập nhìn thấy lỗ tai đỏ rực của cô, cũng không biết là lạnh hay là do nguyên nhân khác, khóe môi cong lên dịu dạng, anh cầm lấy mũ áo khoắc đội lên cho cô, che kín cái đầu nhỏ tròn lại, sau đó chậm rãi, nghiêm túc thắt một chiếc nơ dưới cằm cô.

Tay anh dừng trên chiếc nơ, không rời đi, hô hấp của cô gái phả ra rất ấm áp, nhưng lại không đều đặn.

Cô dường như hơi khẩn trương.

“Che kín rồi.” cách lớp mũ của áo khoác dày anh dùng lòng bàn tay che đi lỗ tai cô, giọng nói trầm thấp, “Em mà bị ốm, anh trai không đút em ăn đâu, hửm?”

Người đàn ông hơi khom người, cúi thấp đầu, trên cổ mang chiếc khăn cô chính tay cô quàng lên. Chiếc khăn mang theo hơi ấm của cô, hai bên tai cô được lòng bàn tay ấm áp của anh che lên.

Nói không thành lời, loại mờ ám không tên này.

An Lộc mím môi, ngay sau đó muốn dùng động tác nhỏ che đi nhịp tim đang đạp dữ dội trong lồng ngực, nhưng cảm giác chóng mặt của máu dồn lên não khồn cách nào lờ đi được.

“Đi thôi, đưa em về trước.” Trình Dập buông đôi tay xuống, thần thái tự nhiên cho tay vào túi áo.

An Lộc cảm giác không khí xung quanh thoải mái hơn chút, bình tĩnh thở dài một hơi, từng bước một đi theo sát phía sau.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

Ông chú bán khoai lang nướng ở cổng trường vẫn đang bán, cả người mặc dày như cái bánh chưng, mấy củ khoai được để bên ngoài đã không còn nóng nữa.

Trình Dập kéo tay áo cô, dừng lại, xoay người nhìn ông chú, cằm hếch lên hỏi: “Bên tronng còn đồ nóng không ạ?”

Ông chú thấy có người mua, khuôn mặt bị đông lạnh tới đỏ bừng cười tươi: “Có, có, có, sợ nguội nên không lấy ra ngoài.”

“Lấy cho cháu một củ.” Trình Dập lấy điện thoại từ trong túi ra, “To một chút ạ.”

“Được, chọn củ to nhất.” Ông chú cười tươi như hoa lấy hai ba củ khoai lang nóng hổi trong lò ra, tìm củ to nhất, lấy túi gói lại rồi đem ra cân: “Bảy tệ hai hào, đưa bảy tệ là được.” Min: tệ: khoảng k~

Trình Dập nhanh chóng quét mã.

Ông chú để hai chiếc thìa dùng một lần vào trong túi, “Trời lạnh, nhân lúc còn nóng thì ăn đi nhé.”

“Cảm ơn.”

Anh cầm khoai lang giơ lên trước mặt An Lộc, khua khua.

“….Cho em à?” An Lộc ngây người.

“Hôm nay không mời em ăn cơm được.” Trình Dập cười cười nhét túi vào tay cô, “Ăn khoai lang, có được không?”

An Lộc ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”

Sau lễ Giáng sinh lập tức tới Nguyên đán, vận may lần này không tệ, hai ngày cuối tuần cộng thêm buổi chiều thứ sáu không có tiết, coi như có được kỳ nghỉ ba ngày rưỡi.

Buổi chiều thứ sáu, An Lộc được Dư Tâm Nhu đón về, cả nhà đi trượt tuyết.

Giáo sư An hiếm khi bỏ xuống dáng vẻ của nhà khoa học, làm tài xế cho vợ con.

An Lộc đang ngủ bù ở ghế sau thì Dư Tâm Nhu đang ngồi ghế phụ lái kinh ngạc hô lên, khiến cô đang chuẩn bị vào giấc bị dọa tỉnh.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

An Lộc xoay người dựa vào ghế, lầu bầu nói: “Mẹ sao thế ạ….”

Lại nhắm mắt lại.

“Mấy người An Mộng Nhã cũng đi thành phố Y trượt tuyết.” Dư Tâm Nhu vỗ vỗ An Phó Chi bên cạnh, “Chồng à, chúng ta không đi nữa, đổi chỗ khác.”

An Phó Chi lười biếng liếc bà một cái: “Khách sạn đã đặt rồi, bên đó anh cũng chào hỏi qua, đừng giày vò mệt mỏi nữa được không?”

Dư Tâm Nhu bực bội thu tay lại: “Nhưng mà em không muốn ở cùng một chỗ với bọn họ. Anh nói xem cả nhà anh hai anh, có lần nào giống người bình thường không? Khó lắm mới có kỳ nghỉ ra ngoài chơi, còn bị bọn họ lăn lộn đến gà bay chó sủa, sao hả? Giường trong nhà ngủ không ngon, hay Ti vi xem không nổi?”

“ Gần đây cũng chưa có thời gian xem phim…” An Lộc nhỏ giọng phát biếu ý kiến.

Dư Tâm Nhu quay lại lườm cô một cái.

An Phó Chi vẫn một bộ dáng kiên định như cũ: “Cũng không nhất định chạm mặt, chúng ta chơi của chúng ta, bọn họ chơi của bọn họ, em hà cớ gì?”

Dư Tâm Nhu lưỡng lự: “Nhưng nếu chạm mặt rồi thì sao? Kỳ nghỉ này cộng với những kỳ nghỉ trong thời gian tới tâm trạng của em cũng bị hủy rồi. Giáo sư An anh có chịu trách nhiệm không?”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

“Anh chịu trách nhiệm.”

“….”

An Lộc dùng chiếc chăn nhỏ trùm lên đầu.

“Em muốn anh chịu trách nhiệm thế nào thì là thế ấy.” An Phó Chi thấp giọng nói, “Được không nào?”

“Vậy gần đây em nghe bạn bè nói, Hermes gần đây ra mẫu túi da hiếm mới….”

Giáo sư An không suy nghĩ nhiều: “Mua.”

Dư Tâm Nhu nhịn cười, thái độ giả lả nói: “Nhưng cũng hơi hào nhoáng quá, gia huấn của nhà chúng ta….”

“Em thích thì mua.” Giọng giáo sư An nghiêm túc lên. “Ai có ý kiến thì đến gặp anh.”

An Lộc: Ôi dồi ôi.

Cô im lặng đeo tai nghe lên, từ chối bát thức ăn cho chó này từ ngoài cửa.

Thực ra có lúc, cô nghĩ mình căn bản chẳng phải là tình nhân kiếp trước của ba.

Dựa vào cái gì mà Trình Dập, Bạch Cảnh Nghiêu, Thẩm Tư Tư đều có biệt thự, chung cư của riêng mình, mà cô lại ở trong ký túc chứ?Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

Dựa vào cái gì mà mẹ muốn mua gì ba đều mua cho, mà cô vẫn ohair ở trong ký túc của trường?

Nói cho hay là: Tổ huấn An gia, không được xa hoa lãng phí.

Khừa khừa.

Nói cho cùng thì người ta chính là thương vợ, hừ.

An Lộc triệt để từ chối âm thanh của thế giới bên ngoài, nghe âm thanh trong trẻo của âm nhạc, đánh một giấc mộng đẹp.

Lúc tỉnh dậy, xe đang lái tới con đường núi trắng xóa của thành phố Y, bên đường nhìn thấy bảng chỉ dẫn khu nghỉ dưỡng.

“Con yêu dậy rồi hả?” Dư Tâm Nhu quay đầu nhìn cô, “Mau mặc quần áo vào chút nữa xuống xe kẻo bị lạnh đấy.”

An Lộc: “Ồ.”

Vì An Phó Chi sắp xếp từ trước, có người đón tiếp bọn họ từ ngoài cửa, giúp kéo hành lý và đỗ xe.

Lúc này đã đến giờ cơm, cả nhà đi tới nhà hàng của khách sạn ăn tối, Dư Tâm Nhu nói muốn đi ngâm suối nước nóng.

An Lộc lắc đầu: “Hai người đi đi, con không đi đâu.”

“Con bé này có ngốc không? Khách sạn này nổi tiếng nhất chính là suối nước nóng thiên nhiên, đến đã đến rồi, con không muốn thử một chút sao hả?” Dư Tâm Nhu chọt chọt trán cô, “Đừng có mà cứng nhắc như ba con được không?”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

Giáo sư An nằm không cũng trúng đạn buồn rầu nói: “Anh cũng chưa nói là không đi mà.”

An Lộc mím môi: “Vậy hai người đi đi, con tự đi dạo cung quanh.”

Dư Tâm Nhu lại nói thêm vài câu, An Lộc vẫn không nhúc nhích, bà chỉ có thể dẫn chồng mình đi ngâm suối nước nóng thôi, dặn dò An Lộc đừng chạy lung tung.

An Lộc ăn xong món tráng miệng, đi từ sảnh ăn ra, một mình đi tới sảnh âm nhạc ở lầu một khách sạn.

Ánh sáng ở sảnh âm nhạc rất mờ ảo, chỉ mở hàng đèn nhỏ bên tường và mỗi bàn có mở một chiếc đèn nhỏ, cô gái biểu diễn piano trên sân khấu cũng chìm trong một mảnh nửa mờ nửa ảo, tư thế mềm mại thần bí.

Khách đến hai ba người ngồi vây quanh một chiếc bàn, nghe nhạc, tiếng tâm sự nho nhỏ xen lẫn vào.

An Lộc tìm một vị trí rộng rãi ở hàng phía sau, một ngừi bá chiếm một chiếc bàn tròn to, qua một lúc, có nhân viên phục vụ đi tới hỏi cô muốn uống gì.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

“Cho một ly nước ép hoa quả đi.”

“Chúng tôi có nước ép cam, nước kiwi, còn cả nước ép dâu tây, đều rất tươi mới, quý cô muốn uống loại nào ạ?”

“Nước ép dâu tây, cảm ơn.”

“Được ạ.”

Nhân viên phục vụ đi chuẩn bị thức uống, An Lộc lấy điện thoại ra, nghĩ lại đã hứa với bạn cùng phòng báo cạo lại sinh hoạt trong kỳ nghỉ, vậy nên cô chọn một góc độ hoàn mỹ, chụp một bức có đèn và bàn.

Trên mặt bàn còn xuất hiện ngón tay bắn tim của cô.

Caption: waterdream.

Vừa đúng lúc là tên khúc nhạc đang được biểu diễn trên sân khấu.

Từng dòng bình luận thi nhau hiện lên.

Tô Tĩnh Nhàn: [Đúng là người có tiền.]

Phương Lan Nhân: [Tớ ngửi thất mùi JQ, nói, người đối diện là ai?]

An Lộc trả lời Tô Tĩnh Nhàn: [QAQ]

An Lộc trả lời Phương Lan Nhân: [Không khí.]

Trình Hạo Hiên: [Khu nghỉ dưỡng Quân Duyệt của thành phố Y? Sao em lại tới đó vậy?]

An Lộc trả lời Trình Hạo Hiên: [Đi nghỉ cùng ba mẹ.]

Còn có cả một số bình luận của bạn học, cô đều trả lời từng cái một.

Hai phút trước Trình Dập nhắn tin tới, An Lộc trả lời bình luận xong mới nhìn thấy:

[Đang ở thành phố Y?]

An Lộc gật đầu, gõ chữ: [Vâng.]

Trình Dập: [Bên đó càng lạnh, mặc ấm vào.]

An Lộc bất giác cong môi lên: [Biết rồi ạ, anh đã khỏi cảm chưa?]

Trình Dập: [Khá hơn rồi.]

Tiếp theo đó là biểu cảm dễ thương.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.

An Lộc cầm điện thoại cười ra tiếng, vẫn chưa trả lời thì bên kia lại gửi tin nhắn tới: [Cái vừa nãy, là ý gì?]

An Lộc: [Cái gì là ý gì ạ?]

Trình Dập gửi đến một bức ảnh.

Vẫn là bàn tay xinh đẹp khiến người ta ngừng thở, ngón cái với ngón trỏ đan chéo vào nhau.

[Thế này ư?]

An Lộc: [Là bắn tim đó ạ.]

[Là thế này này.]

Trình Dập: [Vậy mà em còn đăng lên vòng bạn bè.]

An Lộc: [???]

Trình Dập: [Tim của em có thể bắn cho nhiều người thế à?]

min: Lạy cụ Dập

An Lộc: [….]

Trình Dập: [Em nhìn anh.]

[Chỉ cho một mình em.]

Truyện Chữ Hay