Thời Gian Như Hẹn

chương 66

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mấy giảng viên cùng chung văn phòng khác hôm nay không có tiết nên không tới, một người có tới nhưng hết tiết đã về luôn. Từ Lai mời một già một trẻ vào phòng, dẫu sao cũng còn tốt hơn là đứng ở hành lang phải không?

Dẫu sao hai ông cháu nhà này quả thực có nhiều chuyện cần phải đóng cửa bảo nhau lắm.

Từ Lai hãm chén trà ngon đem ra mời, đứng song song với Cận Thời Xuyên, còn không quên lén lút lườm anh một cái.

Cận Thời Xuyên ra vẻ mình hoàn toàn không biết gì, mà quả thực đúng là anh chẳng biết gì hết.

“Dạ thưa.” Từ Lai nhìn về phía cụ Cận Học Nghĩa, mỉm cười lễ phép, “Ông ơi, cháu xin lỗi ạ, cháu thực sự không biết…”

Cụ Cận Học Nghĩa mới vừa uống một hớp trà, đặt chén xuống, xua xua tay, vẫn cười vui vẻ như ban nãy: “Không sao hết, ông chỉ định đến xem trộm cháu một tí, không ngờ lại dọa cháu sợ.”

Từ Lai vội vàng lắc đầu: “Không có đâu ạ, không sợ ạ.”

“Nhưng cháu thì sợ.” Cận Thời Xuyên cố ý chìa tay ra xoa xoa bắp tay bị đánh, ánh mắt rất đáng thương.

Cụ Cận Học Nghĩa xách cái gậy chống lên gõ mấy cái rất nghiêm nghị: “Cận Thời Xuyên.”

Cận Thời Xuyên được ông rèn giũa từ nhỏ thành quen, vừa nghe cái lập tức đứng nghiêm: “Có.”

“Quên thân phận của mình rồi hả?”

“Báo cáo, không quên ạ.”

Cận Học Nghĩa đưa mắt cười với Từ Lai, quay sang Cận Thời Xuyên lại lập tức đanh mặt lại ngay được: “Cái thằng này, cháu là người lính, sao dám đùa giỡn đàn bà con gái giữa thanh thiên bạch nhật thế hả?”

Cận Thời Xuyên khóc không ra nước mắt, nhìn ông nội tỏ vẻ cực kỳ bất đắc dĩ: “Ông ơi, Từ Lai là bạn gái cháu, chuyện này khác mà.”

“Không báo cáo à?” Nói rồi lại gõ gõ cây gậy chống, “Bạn gái thì có thể ôm ấp bừa bãi hả?”

“Báo cáo.” Cận Thời Xuyên gật đầu, “Cháu cho là có thể.”

“Hừ, cái thằng này.” Cụ Cận Học Nghĩa trừng mắt thằng cháu rồi lập tức quay sang nói với Từ Lai, “Cháu dâu chớ có sợ, nói cho ông biết, thằng oắt này bình thường có hay bắt nạt cháu không?”

Từ Lai cảm thấy Cận Thời Xuyên rất mực kính trọng ông cụ. Đứng trước mặt ông, gã đội trưởng kiêu ngạo, lạnh lùng mọi ngày liền biến thành kẻ bị dạy dỗ, hơn nữa lại còn rất ngoan ngoãn nghe dạy dỗ. Cô nhìn mà cũng thấy thương thay cho Cận Thời Xuyên.

Cô mỉm cười, lắc lắc đầu: “Không ạ, Cận đại ca rất tốt với cháu, thật sự rất tốt ạ.”

Cận Thời Xuyên nhăn mặt, hỏi lại ông cụ: “Cháu ông là người thế nào ông còn không biết chắc, cháu mà lại thế à?”

Cận Học Nghĩa nhìn điệu bộ của Cận Thời Xuyên, hừ một tiếng rồi bảo: “Xem cái mặt vênh váo chưa kìa.”

“Sự thật thôi ông ơi.” Cận Thời Xuyên giận dỗi như một đứa trẻ, “Không tin ông hỏi cháu dâu ông đi ạ.”

Từ Lai len lén huých cùi chỏ Cận Thời Xuyên một cái. Anh phớt lờ luôn. Cô quay sang cười với ông cụ. Ông cụ dường như có vẻ thật sự đang chờ câu trả lời của cô.

Ôi, đàn ông đi lính, đúng là đâu ra đấy.

“Ông ơi, thật đấy ạ.” Từ Lai gật đầu chắc nịch.

“Ừ, vậy là tốt rồi.” Cụ Cận Học Nghĩa nắm tay Từ Lai, vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay cô, cười và bảo, “Sau này nó mà dám bắt nạt cháu, cháu cứ mách với ông, ông xả giận cho cháu.”

Từ Lai gật đầu: “Thưa ông, vâng ạ.”

Thế là cụ Cận Học Nghĩa liền bật cười sung sướng, ngẫm nghĩ một chốc rồi mới hỏi: “Cháu tên là Từ Lai nhỉ?”

Từ Lai gật gật đầu: “Vâng ạ, ông cứ gọi cháu là Lai Lai.”

“Hay, rất hay. Thanh phong từ lai, nghe rất khoan thai.” Cụ dừng lời đôi chút rồi mới tiếp, “Tên này hay, rất đẹp đôi với Thời Xuyên nhà ông.”

Cận Thời Xuyên đứng yên một góc không tiếp lời, lặng lẽ nhìn bậc bề trên mình kính trọng nhất và cô gái mình yêu thương nhất, lòng thấy mềm hẳn ra.

Từ Lai hơi thẹn, chỉ còn biết gật đầu cười bẽn lẽn.

“Thôi, được rồi. Ông biết là cái lão già này ở đây chỉ tổ cản trở bọn trẻ các cháu hẹn hò yêu đương thôi.” Cụ Cận Học Nghĩa đứng dậy nói với Từ Lai, “Ông chỉ là tò mò cô gái nào có thể đả thông được tư tưởng của thằng cháu nhà ông thôi. Giờ gặp được rồi, đi về đây.”

“Ông ơi, để cháu chở ông về.” Cận Thời Xuyên nói.

Cụ Cận Học Nghĩa xua tay: “Không cần. Chẳng mấy khi cháu mới được nghỉ, ông hiểu mà. Chú Trương đã chờ sẵn dưới tầng rồi. Muốn làm gì thì mau đi làm đi.”

“Để cháu đưa ông xuống đó.” Cận Thời Xuyên nháy mắt với Từ Lai, thấy cô gật đầu rồi anh mới đi mở cửa.

“Lai Lai này, hôm nào bảo Thời Xuyên dẫn cháu về nhà chơi nhé.”

Từ Lai gật gật đầu: “Vâng ạ. Ông đi thong thả ạ.”

Cận Thời Xuyên đỡ ông cụ xuống dưới nhà, tiện thể hỏi: “Ông về khi nào vậy ạ?”

“Hôm qua.”

Thực ra, phần lớn thời gian, cụ Cận Học Nghĩa ở bên Can hưu sở, cùng vui thú với các đồng đội cũ ở đó, ngày lễ ngày tết mới về khu tập thể. Hôm qua vừa về một cái liền nghe được tin giật gân, cụ phấn khởi quyết hôm nay đến đây xem thử luôn.

“Thằng Lục Phương Kỳ mách ạ?”

Hai hôm trước, Lục Phương Kỳ được nghỉ phép, hôm qua mới về lại đơn vị, chắc chắn là gặp ông nội rồi, gừng càng già càng cay, thằng đó đấu sao nổi ông, chắc có gì lại khai ra hết rồi.

“Không cần biết ai nói, đây là chuyện tốt, có cái gì mà phải giấu.” Cụ Cận Học Nghĩa gõ đầu Cận Thời Xuyên một cái. Cái thằng này cao quá, đánh nó cũng mệt, cụ bảo: “Ông nội cháu lúc còn trẻ có hạng người nào chưa từng thấy, Lai Lai là một cô gái tốt đấy, muốn rước về nhà thật thì nhanh tay lên. Đừng có để người ta chạy mất rồi lại chạy về nhà khóc với ông.”

Cận Thời Xuyên cười khì khì: “Cháu biết mà.”

“Cháu thì từ bé đã hiểu chuyện rồi, cũng rất có chính kiến, ông không lo. Có điều cháu ham việc quá, ý ông không phải bảo tâm huyết với nghề là sai, mà là, thế thì chỉ có người bên cạnh cháu khổ thôi.” Cụ Cận Học Nghĩa đã bước đến đầu hành lang, một cơn gió thổi tới, hồi ức lại ùa về.

Ông cụ thở dài, cười nhăn nhó: “Năm ấy, lúc bà cháu mất vẫn còn trách sao lại gả cho ông, cứ than thở mãi cả đời không lúc nào hết nơm nớp lo chỉ vì một anh lính vô tâm, thật là lỗ to.”

“Thỉnh thoảng trông Từ Lai lại hơi giống bà.” Dịu dàng mà cố chấp.

“Bà cháu lấy đâu ra đẹp được như cháu dâu.” Ông cụ bật cười.

Cận Thời Xuyên trêu: “Ông nói xấu bà, cẩn thận không khéo ban đêm bà đến tìm ông đấy.”

“Thằng ranh con.” Cụ Cận Học Nghĩa vươn tay cốc đầu thằng cháu rồi thở, “Mệt cả người.”

Cận Thời Xuyên bị đánh mà vẫn còn cười: “Không phải tại giống ông à.”

Cận Học Nghĩa cũng cười theo. Chú Trương đang đi về phía họ. Cụ dặn Cận Thời Xuyên: “Lúc nào dẫn người về nhà gặp mặt thưa chuyện đi chứ?”

“Ông vẫn nhìn chưa đủ phải không ạ?”

“Lắm mồm.” Cận Học Nghĩa quát Cận Thời Xuyên một câu. Cái thằng này có bạn gái một cái là trông người hoạt bát hẳn ra, đúng là chuyện tốt.

Chú Trương đã đến chỗ hai người. Cận Thời Xuyên lễ phép nói: “Chú Trương ạ. Làm phiền chú phải chăm sóc cho ông cháu rồi.”

Ông cụ không chịu nhận mình già, sang sảng quát: “Ông cần à?”

Chú Trương nể mặt cụ, lắc đầu lia lịa.

Cận Thời Xuyên trông hai người đi xa dần, vẫn còn nghe thấy tiếng cụ dặn chú Trương: “Về tìm giúp tôi quyển lịch vạn niên, tôi phải xem ngày thử xem…”

Anh mỉm cười nhìn ông nội, người thường được gọi là tướng Cận Học Nghĩa. Nói ra thì tâm huyết với nghề của anh cũng là do học theo ông.

Còn nhớ năm mới tròn bốn tuổi, anh đã được ông cầm tay dạy viết chữ, câu đầu tiên viết bằng bút lông ông dạy là: Tinh tinh chi hỏa, khả dĩ liệu nguyên.

Trên xe, Từ Lai mới nhớ ra hỏi Cận Thời Xuyên: “Hôm qua, lúc nói chuyện điện thoại, đâu thấy anh nói nay được nghỉ đâu nhỉ!”

“Thì muốn cho em một niềm vui bất ngờ mà.” Cận Thời Xuyên xoa đầu Từ Lai, cười đầy bất đắc dĩ, “Hình như lại thành ra giật mình khiếp sợ rồi.”

“Nhưng sao mà ông nội biết mà tới nghe em giảng bài, còn biết cả em nữa nhỉ?”

“Lục Phương Kỳ.”

“Ồ, hiểu rồi.” Từ Lai thấy mấy hôm nay có lẽ tâm trạng Lục Phương Kỳ không tốt lắm nên cũng không nỡ trách.

“Yên tâm đi, ông nội thích em lắm, em chắc chắn sẽ là cháu dâu của ông.” Cận Thời Xuyên nhếch môi cười, tiện tay sờ cằm cô nàng.

Từ Lai cười đắc ý: “Tất nhiên, ai gặp em mà chẳng thích, hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, người người mến yêu.”

“Phải phải.” Cận Thời Xuyên cưng chiều ra mặt, thấy cô nói gì cũng đúng hết.

“Ông nội còn nói gì về em không?”

“Không nói gì với anh.” Anh dừng một chút rồi mới nói, “tiếp tục, “Nhưng mà nói với chú Trương về phải đi xem lịch vạn niên.”

“Lịch vạn niên thì sao?”

“Chọn ngày lành tháng tốt.”

“Chọn…” Cô nàng tỉnh ra, “Anh đã cầu hôn chưa?”

“Không phải em đã cầu hôn anh rồi sao?”

“Cận Thời Xuyên.”

“Ơi.”

“Có đôi khi anh hơi bị khốn kiếp đấy.”

“Hả? Đấy là em vẫn chưa thấy lúc anh thật sự khốn kiếp đấy.”

“…” Không phản bác được, không phản bác được.

Hình như chẳng còn mấy ngày nữa là Lập đông.

Tháng mười một, từng đợt không khí lạnh lặng lẽ tràn về.

Chiếc xe cứu hỏa chắc chắn sẽ chẳng vì thời tiết mà ngừng lại. Bay ở trên cao cũng có thể nghe thấy tiếng còi hụ đinh tai nhức óc của con quái vật đỏ khổng lồ và xe cảnh sát.

Từ Lai báo với Cận Thời Xuyên hôm nay phải về nhà ăn cơm. Hai người còn chưa kịp nói thêm mấy câu thì đã tiếng còi báo động đã lọt vào ống nghe.

Chuyện thế này đâu chỉ mới một lần. Còi vừa kêu, lập tức cô sẽ nghe thấy tiếng gió táp vù vù trong ống nghe, rồi tiếng đàn ông thở dốc: “Đi làm đây.”

“Bình an nhé.” Lần nào Từ Lai cũng chỉ biết nói câu này, ý rằng bình an đi, bình an về.

“Ừ.” Đây cũng là chữ duy nhất Cận Thời Xuyên đáp lại mỗi lần. Ừ, sẽ bình an.

Từ Lai về khu tập thể, vừa mở cửa nhà đã nghe thấy tiếng nói chuyện ở trong. Cô vào phòng khách, trông thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha thì có hơi chần chừ.

Tính từ vụ bữa đó, hình như đã sắp hai tháng rồi.

“Lai Lai, về rồi à?”

Hoắc Nham Tông nghe tiếng, quay đầu lại nhìn, vẫn thản nhiên, phong độ như mọi khi, nụ cười vẫn ấm áp giống mọi lần, như thể người đàn ông kích động làm càn đêm đó không phải anh ta.

“Vâng, sao anh ở nhà em?”

Hoắc Nham Tông nhạy cảm phát hiện ra thái độ của Từ Lai với mình, cô không buồn gọi tên anh một tiếng, trong lòng buồn thương nhưng ngoài mặt anh vẫn tỏ ra thoải mái.

“Nham Tông, nào, vừa ăn vừa nói chuyện.”

Từ Thừa Vận không phát giác được cơn sóng ngầm cuồn cuộn giữa hai người, có điều trông vẻ mặt ông cũng không giống như người không có việc gì.

Giáp mặt vẫn như cũ, lòng lại quằn từng cơn, ắt phải có ngọn nguồn.

Chú thích:

Can hưu sở 干休所 được hiểu là khu nhà dành riêng cho các cán bộ quân đội về hưu, thương binh bệnh binh, người nhà của quân nhân về hưu ở, được thành lập theo quyết định của Ủy ban quân sự trung ương Cộng hòa nhân dân Trung Hoa, chủ tịch Hồ Cẩm Đào ký, có hiệu lực từ ngày tháng năm . Đối tượng người được ở tại Can hưu sở bao gồm cán bộ quân đội từ cấp đoàn trở lên, tham gia cách mạng trước ngày tháng năm ; thương binh bệnh binh bị mất khả năng lao động do làm nhiệm vụ trong chiến tranh hoặc xây dựng quốc phòng; vợ có chồng là cựu chiến binh đã mất và các trường hợp khác theo quy định. Nguồn kinh phí của Can hưu sở do nhà nước tài trợ toàn bộ.

Tinh tinh chi hỏa, khả dĩ liệu nguyên (星星之火,可以燎原) nghĩa là một đốm lửa nhỏ có thể thiêu cháy cả một cánh đồng, là một câu nói nổi tiếng của Mao Trạch Đông viết trong thư gửi Lâm Bưu năm , trong hoàn cảnh tư tưởng nhụt chí, bi quan về tương lai của cách mạng đang nhen nhóm trong nội bộ đảng. Ý nói một thứ trông thì nhỏ bé, yếu ớt nhưng nếu đặt đúng lúc, đúng chỗ thì có thể làm nên chuyện lớn, không thể coi thường được.

Truyện Chữ Hay