“Ôi..”
Văn Ly kinh ngạc chỉ vào Dạ Huy, “Sếp Huy, anh đang…”
“Ha ha ha..” Lăng Long cười vui vẻ, “A Huy, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh như như vậy đấy, cột điện nở hoa rồi à.”
Dạ Huy vội vàng bịt mũi tránh né, trong lòng hoảng hốt, may mà sếp Dạ không có ở đây, nếu không thì anh ta chết chắc rồi.
Không chừng còn móc mắt anh ta ra!
Phong Thiên Tuyết không để ý đến phản ứng của Dạ Huy lắm, cô liếc nhìn xung quanh không thấy bóng dáng của Dạ Chẩn Đình.
“Chấn Đình đầu?” Lăng Long cười hỏi.
“Sếp Dạ có việc nên qua đó trước rồi” Dạ Huy cúi đầu nói, “Anh ấy bảo tôi đến đón mọi người”
“Anh và mấy người Tiểu Phong đi chung một chiếc xe đi, tôi đi xe của mình.”
Lăng Long nhân dịp này tạo dựng cơ hội và cười đầy ẩn ý với Dạ Huy.
“Cái này.”
Dạ Huy chưa kịp nói xong, Lăng Long đã trực tiếp lên xe của mình rồi, xe phóng đi.
Dạ Huy đã phải mời Phong Thiên Tuyết và Văn Ly lên chiếc Rolls-Royce Phantom.
Sau khi lên xe, Dạ Huy ngồi ở ghế phụ lái, cúi đầu, không dám nhìn Phong Thiên Tuyết nữa.
Văn Ly có chút gượng gạo và lo lắng.
Phong Thiên Tuyết lại rất bình tĩnh, cô luôn nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, bây giờ cô chỉ mong sao kế hoạch của Lăng Long thành công, tốt nhất là cô sớm bị Dạ Chẩn Đình bỏ rơi.
Đến lúc đó, cô có thể xin nghỉ việc rời khỏi Thịnh Thiên, đưa thím Chu và các con đến sống ở một thành phố khác.
Có số tiền ba cô để lại, nửa đời sau của cô và các con sẽ không phải lo lắng gì…
Cô đã nghĩ kỹ rồi, cô sẽ cùng thím Chu mở một tiệm bánh ngọt đẹp đẽ, vì ba
đứa trẻ rất thích ăn bánh ngọt, như vậy chúng có thể ăn bánh ngọt do mẹ và bà tự tay làm mỗi ngày rồi.
Cả nhà ở bên nhau, sống một cuộc sống hạnh phúc và bình dị…
Phong Thiên Tuyết đang suy nghĩ miên man, xe đã phóng tới phòng tiệc của sân golf trong trang viên Lộc Sơn rồi.
Đêm nay gió rất lớn, váy của Phong Thiên Tuyết bị thổi tung khi cô vừa bước xuống xe, cô vội vàng giữ váy lại.
Tư thế quyến rũ đó rất giống với phong cách của Marilyn Monroe…
Đột nhiên, ánh đèn flash sáng nhấp nháy..