Editor: Mai Tuyết Vân
Hành động của Bạch Nhược Oánh cũng đánh thức một số người. “Ai vậy, làm gì vậy hả, có để người khác ngủ không?’’ Ánh mặt trời chói chang chiếu vào phòng, khiến nhiều người khó chịu tỉnh giấc. Phương Di vừa nhìn là Bạch Nhược Oánh đánh thức mọi người, càng thêm ồn ào, khuôn mặt chán ghét.
Cô không để ý đến họ, cô nhìn trời, lại thấy mấy con chim bên ngoài cửa sổ. Khi tuyết rơi, đã lâu rồi không thấy động vật, mà lúc này lại nhìn thấy chim màu đen, là quạ!
Cũng có rất nhiều người nhìn thấy chim ngoài cửa, những con chim này đều muốn phá vỡ cửa thủy tinh: “Không phải chúng muốn phá cửa vào đây tránh nóng chứ. Bây giờ đã là một giờ đên, sao mặt trời còn chưa lặn?’’
Giọng nói của Lưu Minh khiến mọi người chú ý, họ nhìn đồng hồ, đúng là đã hơn nửa đêm, sao mặt trời còn chưa lặn.
Đám quạ ngoài cửa sổ giống như lời anh nói, bay đến trước mặt Bạch Nhược Oánh, khi cô nhìn thấy chúng, là zombie quạ. Không ổn rồi, nghĩ thế cô nhanh chóng kéo rèm cửa sổ lên. “Không ổn, là zombie quạ, mau đến chỗ an toàn đi.’’
Nghe cô nói thế, trong lòng mọi người đều oán trách: “Không phải chỉ là quạ sao, chỉ vài con, có gì ngạc nhiên chứ.’’
“Đúng thế, chỉ có vài con quạ, đã bị dọa đến mức này, thật không biết sao cô ta lại đi theo nữa.’’
“Thật không biết lúc cô ta làm nhiệm vụ sẽ thế nào đây.’’
“Vài con quạ đã dọa cô ta sợ đến thế này.’’
“Đàn bà, vẫn là đàn bà.’’
Mọi người khinh thường, cô cũng không tức giận, điều nên nói cô đã nói, nếu họ không nghe, hậu quả tự gánh chịu. Nơi này hội buôn bán, sẽ có kho hàng khác, nghĩ như thế cô thả thần thức ra, phát hiện trên lầu có một kho hàng rất ổn.
Bọn họ tiếp tục ngủ, Bạch Nhược Oánh không quan tâm, cầm balo lên, nhìn Bạch Nhược Oánh hành động, Mặc Doãn Cuồng đứng dậy đi theo. "Tiểu Oánh, cậu chờ tôi với.’’ Mặc Doãn Cuồng đã sớm bước theo, còn Lưu Minh thì vội vàng đứng dậy, cầm balo theo. Nhìn Lưu Minh đi rồi, sao Nguyên Ưng lại chịu ngủ một chứ, thuộc hạ của Nguyên Ưng không còn cách nào khác là phải lẽo đẽo theo Nguyên Ưng.
Tần Thiên thấy Bạch Nhược Oánh rời đi, suy nghĩ một chút cũng đứng dậy rời đi. Thuộc hạ phía sau anh ta cũng phải đi theo, nhìn chằm chằm hành động của Tần Thiên, khi anh ta đứng dậy, Phương Di cũng thầm trách rồi đứng dậy. Thiện Lăng Băng nhìn thấy Tần Thiên đi, không cần phải nói, dĩ nhiên sẽ đi theo.
[MTV: Cái này như hiệu ứng bầy đàn nhỉ, đi một người là kéo cả bầy đi!!!]
Mặc dù, Hình Phong khinh thường tác phong của Bạch Nhược Oánh, nhưng nghe tiếng rầm rầm ngoài của sổ, buồn bực một chút cũng rời đi. Theo anh ta có Lãnh Thanh Thanh và đội viên của mình. Cuối cùng là Lý Kim Quang, vốn hắn cũng không muốn đi, nhưng nghĩ nếu như có cơ hội tiếp cận Mặc Doãn Cuồng thì tốt, sau đó cũng đi theo, đương nhiên còn có Vương San San. Cứ như vậy, một đoàn người rời đi, mọi người bĩu môi thầm mắng thần kinh, xoay người tiếp tục ngủ. Sĩ quan chỉ huy, thấy nhiều dị năng giả rời đi như vậy, mang theo một đội binh đi theo, anh muốn biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Bạch Nhược Oánh đi lên lầu, tìm được vị trí kho hàng kia, mở cửa ra, bên trong kho hàng tối đen như mực. Hôm nay rất nhiều căn cứ không có điện, Bạch Nhược Oánh lấy ra một chiếc đèn pin cầm tay trong balo. Mặc Doãn Cuồng đi sau cô tiến lên cầm lấy đèn pin chiếu xung quanh một chút. Sau đó chỉ vào một vị trí, để Bạch Nhược Oánh ngồi xuống, nhìn hành động của anh, Bạch Nhược Oánh không nói gì cả.
"Tôi nói này, Tiểu Oánh, sao cậu lại đi nhanh như vậy chứ…’’ Cuối cùng, Lưu Minh cũng đuổi theo, anh thở hổn hển rồi ngồi xuống, theo sau anh có một đám người, "Hả, sao lại có nhiều người như vậy, Tiểu Oánh, đã xảy ra chuyện gì?’’
Người theo sau Lưu Minh cũng đi đến trước cửa kho hàng, nhìn bên trong tối đen lạnh lẽo, cũng không muốn đi vào, nhưng đội trưởng đã đi vào, bọn họ không thể đứng ngoài được. "Đã xảy ra chuyện gì, Bạch Nhược Oánh, cô dẫn chúng tôi đến đây làm gì?’’ Nhìn kho hành lạnh lẽo tối tăm, Phương Di không vui hỏi. "Bọn tôi không dẫn mấy người đi, là các người tự đi theo.’’ Nghe Phương Di nói, Lưu Minh phản bác: "Không ngờ, cô lại đi theo, ai mượn cô đi chứ?’’
Thật ra, Phương Di muốn rời đi, nơi này tối như mực rất đáng sợ, đến một chút ánh sáng cũng không có. Sĩ quan chỉ huy theo tới, thấy trước cửa kho hàng tụ tập một đám người: "Sao thế? Xảy ra chuyện gì? Sao lại tụ tập ở đây, đúng rồi, cô Bạch đâu, vừa rồi cô ấy nói quạ gì cơ?’’
"Ngài chỉ huy, ai biết cô Bạch nổi điên cái gì, dẫn cả một đám người đến đây, cũng không biết muốn làm gì. Cái gì mà zombie quạ, không phải chỉ là mấy con chim rách …’’ Phương Di bất mãn nói với sĩ quan.
"Nhìn phía sau, mau vào đi, rồi đóng cửa lại.’’ Lúc này, Bạch Nhược Oánh hét lên.
Sĩ quan chỉ huy giật mình, sau lưng lại nhìn, tầng lầu này vẫn chưa có ai ở nên rèm cửa vẫn được mở. Phương Di càng hoảng sợ, vừa định phản bác, đã quay đầu nhìn cửa sổ. Lúc này có vô số đám quạ đen bay từ đâu đến.
Mọi người vội vàng đi vào kho hàng, vừa nhìn thấy đám kia, đã dọa một nhóm người cứng đờ. Ít nhất phải đến nghìn con, một đám đông như vậy nhào đến, con bà nó, lấy ở đâu ra nhiều quạ như thế?
Mọi người đóng kỹ kho hàng, lúc này, người ở dưới lầu vì chuyện lúc nãy nên ngủ không yên. A Ly đứng dậy kéo rèm cửa, muốn nhìn xem sao mặt trời còn chưa lặng. Nhưng khi hắn nhìn thấy bầy quạ đen bên ngoài, cả người đều ngây ra, có người bị ánh sáng đánh thức: "CMN, mày làm gì vậy, có phải không để người khác ngủ… Á! Mau dậy đi, có biến rồi.’’ Hắn ta gào thét đánh thức một nhóm người, mọi người mở mắt nhìn ngoài cửa sổ: "Nhanh lên, mau tìm chỗ trốn, kho hàng, đúng rồi mau tìm kho hàng.’’ Sau đó bên trong hội trường hỗn loạn.
Rầm rầm, quạ đen liều mạng đập vào cửa sổ, nhìn đám người nháo nhác bên trong, mùi con người rất đậm, điều này khiến zombie quạ càng bị kích thích. May mà nơi này là kho chứa hàng lớn, cửa sổ ở đây dày hơn cửa sổ bình thường rất nhiều. Phần lớn quạ đen thấy không đập vỡ được liền thay đổi phương hướng, nhưng vẫn có con không để ý sống chết đập mạnh vào. Vì tiếng quạ kêu gào khiến rất nhiều người thức giấc: "Á, đã xảy ra chuyện gì!’’
Người đàn ông gần cửa, vì ban đêm mặt trời còn sáng, nên kéo rèm cửa lại rồi ngủ. Nghe thấy tiếng quạ kêu, dụi dụi con mắt, mở rèm ra, cũng chú ý đến bầy quạ đen này. Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng này dọa chết khiếp, nhưng cũng không để bụng, không phải chỉ là bầy quạ thôi sao? Đến khi quạ đen bắt đầu tông vào cửa sổ, lúc này mọi người mới có phản ứng.
Bọn họ không có gì để gia cố cửa sổ, cũng không có kho hàng để ẩn nấp, may là mùa đông, nên không ai mở cửa sổ hóng mát. Nhưng ngay cả như vậy, cũng không ngăn được bầy quạ đen ngửi được mùi con người mà lao đến, chúng cứ liên tục nhào vào cửa sổ.
"Rầm.’’ Qụa tông vào cửa thủy tinh.
“Hả, đứa nào, không muốn sống nữa à? Làm tao giật mình!’’ Có người oán trách, dĩ nhiên có người còn đang ngủ.
"Rầm"
"Á! Cứu mạng!"
Cuối cùng, cửa sổ sắp bị tông nát, tiếng kêu thảm thiết vang lên bốn phía, có người phản ứng nhanh đều kéo rèm cửa lại, tưởng rằng như thế là xong, nhưng kết quả vẫn như cũ: “Rầm, rầm.’’ Tiếng động va đập vẫn vang lên.
Đoàn người Bạch Nhược Oánh vẫn núp trong kho hàng, nhưng trên cửa của kho hàng vẫn có mắt mèo, hình như là cửa chống trộm. Trước nay sẽ không đặt châu báu ở nơi thế này, nhưng sao lại có cửa chống trộm được?
Người gần cửa nghe tiếng động bên ngoài, nhìn xuyên qua mắt mèo, người nọ bịt miệng, trượt xuống. Nhìn thấy dáng vẻ của binh sĩ kia như thế, cũng có rất nhiều người đi đến, muốn nhìn tình hình bên ngoài.
"Pằng" "Pằng" "Pằng"
Một đám quạ liều chết tông vào cửa sổ, bụng chim, miệng chim đều có vết nứt, đều méo mó. Nhưng bọn chúng lại không thấy đau, dùng hết sức đập mạng vào. Cho đến khi con đầu tiên tông đến nỗi nội tạng nát bét, máu tươi phun trào, nổ tung trong nháy mắt. Nghe thấy mùi máu, những con quạ này càng điên cuồng, cửa sổ tầng này bị tông vỡ, quạ đen bay vào….
Sau cửa chỉ còn lại một binh sĩ đang quan sát, thật ra anh cũng rất ghê tởm, nhưng sĩ quan đã dặn dò, không còn cách nào khác, binh sĩ vừa nhìn vừa báo lại tình hình bên ngoài. Mọi người chỉ nghe tiếng va chạm và tiếng kêu thảm thiết đã đủ run rẩy. Còn nghe trực tiếp từ miệng người lính, mấy cô gái run lẩy bẩy tìm kiếm cảm giác an toàn.
Đột nhiên người lính không lên tiếng nữa, sĩ quan hỏi: “Sao thế?’’
Người lính trẻ nghe chỉ huy hỏi, từ từ xoay người lại, sắc mặt tái nhợt, trên trán đổ một tầng mồ hôi: “Báo, báo cáo chỉ huy, vừa rồi, vừa rồi có quạ cắn người, còn cắn xé nội tạng ra…Ăn.’’ Nói đến chỗ này, người lính trẻ nuốt nước miếng.
“Ầm!’’ một tiếng, trái tim mọi người nhảy lên một cái, vì cửa của họ bị tông vào. Nhưng đây là cửa chống trộm, thật phải cảm ơn người đã lắp đặt cửa chống trộm này. Bên ngoài tiếng kêu thảm thiết không ngừng lại, có người vừa kêu một tiếng đã lập tức bị một màu đen bao trùm, chưa tới mấy giây khắp người đã loang lỗ toàn máu ngã dưới đất.
Cứ như vậy, có lẽ do cửa quá dày, quạ đen phát hiện không thể tông vỡ được, cho nên dừng lại. Thời gian từng giây trôi qua, không biết qua bao lâu, tiếng động bên ngoài nhỏ dần, tiếng va chạm cũng biến mất, trong không gian đột nhiên an tĩnh đến quỷ dị.
Bạch Nhược Oánh thả thần thức nhìn hoàn cảnh phía ngoài, lúc này trong này chỉ còn tiếng thở hổn hển.
Phương Di ôm lấy tay Tần Thiên, Tần Thiên cau mày nhưng không đẩy cô ta ra. Còn Vương San San đâu, vừa mới nãy, cô còn thấy Vương San San điên cuồng chạy đến chỗ Mặc Doãn Cuồng. Càng muốn bay vào lồng ngực của Mặc Doãn Cuồng, nhưng chưa kịp tới gần, đã bị Mặc Doãn Cuồng đạp một cước. Đáng thương cho Vương San San, một cái đạp này lại ngay giữa ngực, đau đến chết đi sống lại, bây giờ còn chưa đứng dậy nổi, Bạch Nhược Oánh suýt chút nữa không nhịn được mà bật cười.