Edit: Winterwind
Vậy tại sao ông ấy đột nhiên lại thay đổi chủ ý?" Lâm Hành hỏi.
Cố Kỳ Viễn nói lời nói này ngược lại là giải thích hết thảy nội dung tấm hình cậu xem lúc trước, thế nhưng không rõ, Lâm Hành luôn cảm thấy lời nói này có nhiều chỗ không đúng. Mà cụ thể là không đúng chỗ nào, cậu làm thế nào cũng không nghĩ ra được.
"Tớ không biết." Cố Kỳ Viễn lắc đầu một cái, nói: "Ban đầu Hoa Đông phát sinh án mạng, tớ chỉ tưởng đơn thuần cho là án mạng giải quyết ân oán cá nhân, thẳng đến khi vụ án càng ngày càng phức tạp, liên luỵ đến rất nhiều người, mà tất cả bằng chứng đều cố tình nhằm vào Jason." Cậu ta dừng một chút, "Jason là người của cha tớ, chuyện này tớ đã biết từ trước rồi. Anh ta xem như là tâm phúc của cha tớ. Bởi vậy lúc biết Jason nổi lên mặt nước, tớ liền ý thức được, chuyện này rất có thể nhìn qua cũng không đơn giản như vậy.
Lâm Hành trợn to hai mắt: "Chẳng lẽ nói... Bác Cố chính là chủ mưu phía sau màn?!" Cậu không thể tin nhìn Cố Kỳ Viễn, lại quay đầu nhìn Nam Úc Thành.
Nam Úc Thành cũng không trả lời nghi hoặc của Lâm Hành, Cố Kỳ Viễn tiếp tục nói: "Xem ra đến bây giờ, rất có thể chuyện này là do cha tớ ta một tay bày kế."
"Về phần mục đích, chắc chắn là muốn dẫn ra con quỷ đó."
"Dẫn, dẫn quỷ ra? Làm sao dẫn?" Lâm Hành trong đầu mới vừa có một cái liên tưởng không tốt, liền nghe Cố Kỳ Viễn nói: Bản thân quỷ là một loại oán linh ngưng tụ oán khí tạo thành, oán hận càng mãnh liệt lại càng dễ dàng hấp thu sự chú ý của nó. Tuy rằng tớ không rõ ý đồ của cha tớ làm như thế nào, thế nhưng không khó suy đoán, ông ấy hẳn là muốn thông qua việc chế tạo oán khí hấp dẫn sự chú ý của quỷ.
Quả nhiên, cùng Lâm Hành nghĩ tới giống nhau.
Cậu run lập cập, nghĩ trước đây không lâu bác Cố còn thân thân thiết gọi mình "Tiểu Hành", dĩ nhiên sẽ làm ra hành vi máu lạnh như vậy, trong lúc nhất thời cảm thấy không thể nào tiếp thu được.
Gian nan suy nghĩ nội dung Cố Kỳ Viễn nói, Lâm Hành lại hỏi: "Nhưng là, nếu như thông qua phương thức này có thể hấp dẫn quỷ, như vậy bác Cố tại sao lại phải phí công tốn sức muốn thức tỉnh trí nhớ của tớ.
"Điểm này chỉ là suy đoán của chúng ta." Cố Kỳ Viễn nói: "Bên trong đoạn trí nhớ mất đi của cậu rất có thể ẩn chứa hướng đi của con quỷ đó, cùng với một số thức khác"
"Mà những thứ này, chắc cũng là gần đây cha mới ý thức được." Nói tới chỗ này, Cố Kỳ Viễn sắc mặt trở nên hết sức khó coi: "Tuy rằng xem ra đến bây giờ, ông ấy cũng không làm ra hành vi gì tổn thương cậu. Thế nhưng nếu như án mạng của Hoa Đông là do một tay ông ấy tạo nên, như vậy sớm muộn gì ông ấy cũng xuống tay với cậu."
Lâm Hành trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Người bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên bỗng nhiên nói với mình, e rằng cha cậu ấy đang lên kế hoạch hại mình, cái cảm giác này thật sự là rất khó có thể dùng lời diễn tả được.
Cố Kỳ Viễn thấy cậu không nói lời nào, cũng đoán được trong lòng Lâm Hành đang rối rắm chuyện gì. Nhân tiện nói: "Chuyện này tớ cùng Nam Úc Thành đã thương lượng qua. Chúng ta nhất trí cho rằng, tình huống hiện tại, biện pháp tốt nhất, là tạm thời ngăn cách nhà chúng tớ."
"Bởi vậy, sau này cậu không thể lại xuất hiện ở Hoa Đông."
Lâm Hành ngẩn ra: Ý này, chẳng phải nói cậu từ chức?
Cậu dở khóc dở cười. Mặc dù biết Cố Kỳ Viễn là vì mình suy nghĩ, thế nhưng nghĩ đến công việc của mình bởi vì lý do hoang đường như thế mà kết thúc, vẫn là cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
"Tới chỗ của anh đi." Luôn luôn ở bên cạnh nghe không có hé răng Nam Úc Thành bỗng nhiên nói: "Nhìn em đáng thương như thế, anh sẽ thu lưu em."
Lâm Hành lườm anh một cái, nhưng không có tiếp tục cái đề tài này, ngược lại nói: "Tớ còn có một cái nghi vấn."
Cậu thấy hai người trước mắt, nhấn mạnh từng chữ một nọ: "Hai người vì sao lại tụ lại cùng nhau?"
Nam Úc Thành bỗng nở nụ cười. Nhìn Cố Kỳ Viễn liếc mắt một cái, lại quay lại, ánh mắt rơi xuống trên người Lâm Hành, cười nói: "Anh thật giống như có rất nhiều chuyện chưa nói với em."
Lâm Hành gật gật đầu. Đâu chỉ là rất nhiều, Nam Úc Thành căn bản chưa từng có nói qua bất cứ chuyện gì liên quan đến anh.
Lúc trước biểu lộ, Nam Úc Thành còn nói không nói cho Lâm Hành là bởi vì có một số việc xác thực không thể nói, hi vọng cậu có thể lý giải. Tuy rằng Lâm Hành quả thật cũng có thể lý giải, mà lý giải cùng tiếp thu hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Không quản trong lòng Lâm Hành có bao dung Nam Úc Thành che giấu cỡ nào, về phía tình cảm mà nói cậu từ đầu đến cuối đều cảm thấy tâm lý nổi lên một trận đau đớn—— không có người nào có thể khoan nhượng người yêu của mình có quá nhiều bí mật mình không biết.
Bởi vậy nghe Nam Úc Thành nói như vậy, Lâm Hành tâm lý chính là vui vẻ. Đang muốn giục anh khẩn trương thẳng thắn, liền thấy Cố Kỳ Viễn bỗng nhiên sắc mặt khó coi đứng lên.
"Tớ đi đây, hai người chậm rãi tán gẫu." Nói xong, cũng không quay đầu lại mở cửa chuẩn bị đi ra ngoài.
Nhưng mà cậu ta mới vừa vừa mở cửa ra, ngoài cửa chính là "Ai u" một tiếng, A Triệt lập tức ngã vào, vừa vặn nhào tới trong lồng ngực Cố Kỳ Viễn.
Cố Kỳ Viễn gương mặt lạnh lùng đẩy cậu ta ra: "Cậu nghe trộm?"
"Ha ha, sai lầm, sai lầm..." A Triệt gãi gãi đầu, một mặt cười khúc khích, liền quay đầu trừng mắt nhìn Lâm Hành, thừa dịp Cố Kỳ Viễn không phản ứng lại, liền cấp tốc chạy ra ngoài.
Cố Kỳ Viễn mặt không thay đổi nhìn bóng lưng cậu ta chạy xa, đóng cửa "Ầm" một cái đi theo ra ngoài.
Lâm Hành quay đầu lại, nhìn thấy Nam Úc Thành một bộ biểu tình xem kịch vui, không nhịn được chọt anh: "Anh tiếp tục a."
"Tiếp tục cái gì?" Nam Úc Thành hỏi.
"Ý tứ vừa nãy của anh, không phải muốn nói cho em biết cái gì sao" Lâm Hành rất vô tội.
"Cố Kỳ Viễn đã nói với em chuyện của gia tộc cậu ta rồi đúng không." Nam Úc Thành nhàn nhạt nói.
Lâm Hành gật đầu: "Đề cập tới một ít."
"Nhà họ Phong lúc trước bởi vì mâu thuẫn mà phân chia thành hai cái gia tộc, một là nhà hộ Cố, một cái khác ——" anh dừng một chút, nhìn Lâm Hành nói: "Là nhà họ Nam."
Lâm Hành bị câu nói này cả kinh suýt chút nữa không từ trên ghế sa lông té xuống!
Cậu lắp bắp nói: "Anh, anh... Anh và Kỳ Viễn, là anh em?!"
"Không tính." Nam Úc Thành nhàn nhạt nói: "Quan hệ huyết thống đã là mấy trăm năm trước rồi, thời gian quá xa xưa, nhà họ Cố và nhà họ Nam hiện tại là hai gia tộc độc lập."
"Nhưng là em nhớ rõ ràng trước đây mỗi lần nhắc tới Kỳ Viễn anh đều biểu hiện rất có địch ý! Hiện tại hai người tại sao lại tụ tập cùng một chỗ?!" Lâm Hành nheo mắt lại: "Anh không phải là đang lừa dối em đi?"
"Em cảm thấy anh đang gạt em?" Nam Úc Thành nở nụ cười: "Em nghe qua Cố Kỳ Viễn nói cho em lịch sử của nhà họ Cố, cần phải biết tại sao lúc mới bắt đầu anh lại sản sinh địch ý đối với cậu ta —— vì phong ấn oán linh thể năm đó nhà họ Cố chế tạo, nhà họ Nam cơ hồ toàn quân bị diệt, sau đó càng về sau càng tiêu tàn, đến đời này của anh chỉ còn một mình anh."
"Cha mẹ anh đâu?" Lâm Hành chần chờ nói.
"Đã sớm mất rồi." Nam Úc Thành không có nhiều lời, chỉ là nói: "Lần này cùng Cố Kỳ Viễn hợp tác cũng không phải ý của anh. Chúng ta điều tra được nửa đường, ý thức được sau lưng vụ án mạng có khả năng liên quan rất lớn đến cha của Cố Kỳ Viễn, thế nhưng không có nắm giữ chứng cứ thực tế, trong lúc đang thương thảo nên xử lý như thế nào, là Cố Kỳ Viễn chủ động đứng ra tìm tới anh, đem những chuyện này nói cho anh biết."
"Cậu ấy tại sao muốn chủ động nói cho anh chuyện này?" Lâm Hành hỏi.
Nam Úc Thành nhìn Lâm Hành liếc mắt một cái, ánh mắt rất sâu, mà lại hết sức nhu hòa: "Cậu ta vì em mới làm chuyện này."
"Khả năng chính em cũng không có ý thức được, bên trong vụ án ở Hoa Đông em đã rơi vào rất sâu. Chuyện này đối với em mà nói phi thường bất lợi." Nam Úc Thành nói: "Đồng thời, Cố Kỳ Viễn nhìn thấy cha cậu ta tận lực đem tấm hình kia đặt ở trước mặt em, liền ý thức được rất có thể cha Cố sẽ xuống tay với em. Bởi vậy cậu ta lập tức hẹn anh, dự định để anh mau chóng đưa em rời khỏi Hoa Đông."
"Mà là hai người không biết cần phải dùng lý do gì khuyên em rời khỏi Hoa Đông, đang thương lượng, A Triệt liền tự chủ trương dẫn em tới đây, vì vậy hai người quyết định phá quán tử phá suất, trực tiếp nói cho em biết chân tướng?" Lâm Hành theo lời Nam Úc Thành nói tiếp, nói xong, liền thấy Nam Úc Thành gật gật đầu.
Lâm Hành lo lắng nói: "Chuyện Kỳ Viễn làm có thể bị bác Cố phát hiện hay không? Nếu như bác Cố biết Kỳ Viễn theo phe chúng ta, có thể gây bất lợi với cậu ấy hay không?"
"Em yên tâm. Cậu ta không yếu như em tưởng tượng." Nam Úc Thành nhàn nhạt nói: "Hổ dữ không ăn thịt con. Cha Cố cũng không đến nổi làm đến nước này. Đồng thời, Cố Kỳ Viễn cũng không có làm ra chuyện gì quá đáng."
"Vụ án này các anh dự định giải quyết thế nào?" Lâm Hành lại hỏi: "Nếu như chủ mưu phía sau đúng là bác Cố, lẽ nào thật sự phải bắt ông ấy lại? Có chứng cứ không?"
Nam Úc Thành chậm rãi lắc lắc đầu: "Đây cũng không phải là vấn đề có bắt hay không. Cho dù biết ông ta chính là chủ mưu phía sau, chúng ta cũng căn bản không có chứng cứ tiến hành bắt giam ông ta. Chuyện của ông ta không thể đơn giản thông qua con đường tư pháp giải quyết. Đồng thời, xem tình huống trước mắt, chúng ta căn bản không thể thay đổi được ông ta."
"Trăm năm qua, nhà họ Cố mặc dù đã từ từ suy nhược, mà côn trùng trăm chân, đến chết vẫn còn giãy dụa, nhà họ Cố bộ rễ khổng lồ, mà cha Cố quan hệ rất rộng, trên tay nắm giữ nguồn tài nguyên cùng sức mạnh khổng lồ. Muốn động vào ông ta, cần có thời gian lên kế hoạch chính xác, đây không phải chuyện một sớm một chiều có thể hoàn thành, không thể nóng vội." Nam Úc Thành nhàn nhạt nói: "Vụ án Hoa Đông sở dĩ phát triển đến bước đi này, cũng là cha Cố gửi đến chúng ta một cái tín hiệu, ông ta đang ám chỉ chúng ta chuyện chấm dứt ở đây."
"Vậy.. Lẽ nào Thích Tình Tình bọn họ, nhiều người như vậy, chết một cách vô ích?!" Lâm Hành trợn mắt lên phản bác.
"Đương nhiên sẽ không chết vô ích." Nam Úc Thành xoa xoa đầu của cậu, động tác tương đương ôn nhu, mà trong thanh âm lại lộ ra một luồng ý lạnh: "Ông ta làm việc này, sau này chúng ta có thể lợi dụng nó phản kích lại ông ta. Nhưng bây giờ, vẫn chưa tới thời điểm."
Nói tới chỗ này, Nam Úc Thành chuyển đề tài khác, lại nói: "Bất quá, anh vừa nãy nói kiến nghị em suy tính thế nào? Đến cùng có muốn tới làm việc chỗ anh hay không? Dương Dương mỗi ngày đều lải nhải với anh tại sao lại không mang em tới đây."
"Em, em phải suy nghĩ thêm." Vừa nghĩ tới nghề cảnh sát mức độ nguy hiểm ở cấp cao, Lâm Hành theo bản năng liền rụt cổ một cái. Bất đắc dĩ nhìn Nam Úc Thành, đối phương đang cười tủm tỉm đang nhìn mình, không nhịn được bất mãn nói: "Chẳng mấy chốc sẽ nghĩ kỹ!"
"Được, vậy chúng ta...." Nam Úc Thành hài lòng, đưa tay ra đem người ôm vào trong ngực: "Nếu em hiện tại thất nghiệp, bằng không chúng ta ngày mai tìm một chỗ ra ngoài chơi?"
Loại khẩu khí thật cao hứng khi biết cậu thất nghiệp này là xảy ra chuyện gì? Lâm Hành bất mãn. Thế nhưng vẫn là ngoan ngoãn dựa vào trong lồng ngực Nam Úc Thành, trong đầu lung ta lung tung nghĩ rất nhiều cảnh tượng, nhớ tới từ khi tiến vào Hoa Đông tới nay phát sinh rất nhiều chuyện, liên tiếp án mạng cùng kinh hãi khiến Lâm Hành tâm lực quá mệt mỏi.
Cậu thở dài, dù như thế nào, sự kiện lần này cuối cùng đã đến đoạn kết.
Tuy rằng còn có rất nhiều vấn đề không có được giải quyết, nhưng Lâm Hành quyết định trước tiên gạt qua một bên.
Cậu xoay người, ở trên cổ Nam Úc Thành hôn một cái, ôm lấy eo anh, bắt đầu suy nghĩ ngày mai đến tột cùng nên đi chỗ nào, thoải mái buông lỏng một chút.
Nam Úc Thành ôm Lâm Hành, nhìn thấy phản ứng của cậu cũng không nhịn được câu lên khóe miệng nở nụ cười. Nở nụ cười một hồi, liền ngẩng đầu nhìn về phía cửa, Cố Kỳ Viễn đi bởi vì bị A Triệt làm tức giận, rất dùng sức đóng cửa, mà chẳng biết vì sao, cửa lại không đóng lại, lúc này đang lộ ra một khe hở thật nhỏ, trên hành lang ánh đèn từ trong khe cửa chiếu vào, đem một mảnh sàn nhà ngoài cửa chiếu ra vầng sáng màu cam.
Nam Úc Thành nhìn cửa, ánh mắt dần dần thâm thúy.
Anh biết rõ, ngày hôm nay nói cho Lâm Hành tất cả những thứ này, nhìn như đã là tất cả mọi chuyện, mà trên thực tế, chỉ là một tảng băng chìm rất nhỏ mà thôi.
Anh ở trong lòng yên lặng thở dài một hơi, hai tay ôm Lâm Hành không tự chủ nắm chặt.
—— không quản thế nào, người này, anh tuyệt đối sẽ không thả ra.