Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

chương 266: muốn vào hầm ngục không?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Sư Phụ Kehma! Thầy trò ta sẽ làm gì hôm nay!?”

“Chúng ta sẽ thám hiểm hầm ngục.”

Tôi tính mang Shikina vào hầm ngục với hy vọng cô ấy sẽ trở thành người gánh mọi công việc Gozoh mang tới cho tôi.

Tiện thể đưa Thịt theo cùng luôn, cả bọn tạo thành nhóm ba người. Tuy chỉ là cuộc dạo chơi với Thịt và tôi.

“Đây là lần đầu con vào hầm ngục! Nhưng con đã tiêu diệt quái vật vào nhiều dịp khác!”

“Vậy sao? Tốt lắm, nhớ để ý bẫy.”

“Vâng, dĩ nhiê—Con trẹo chân rồi!”

Oi. Vừa bảo xong.

Giúp Shikina ra khỏi hố bẫy, tôi dùng [Trị Thương] cho cô ấy.

“Cô có thể dính bẫy ngay sau khi tôi nói dứt lời…?”

“Con rất hổ thẹn. Con sẽ không bị thương như này nếu có ma kiếm.”

“Ma kiếm? Chúng có chức năng nào thuận tiện vậy à?”

“Thanh kiếm Sion yêu dấu của con mang hiệu ứng hóa giải sát thương.”

Ể, phá game thế?

“Tại sao không dùng đi?”

“Con được phép ư!? Vậy con sẽ dùng.”

Sau đó, Shikina rút kiếm ra từ eo.

Thanh kiếm làm từ thép. Tay cầm được gắn một viên ma thạch hình nước mắt. Sion đây à?

“Con được bảo hãy tránh dùng hết sức có thể.”

“Có khuyết điểm cực mạnh nào không? Giống như cô sẽ nhận toàn bộ sát thương hóa giải sau này?”

“Không phải vậy. Quần áo của con sẽ nhận sát thương khi trúng đòn. Lấy lần trẹo chân ban nãy làm ví dụ… Con sẽ thủng một lỗ ở tất chân.”

Nói cách khác, thanh kiếm sẽ chuyển sát thương sang quần áo.

… Cái vẹo gì vậy ma kiếm!?

“Ngoài ra, nếu trúng đòn chí tử, con sẽ lập tức khỏa thân.”

“Đúng là thanh kiếm quyền năng, vô cùng quyền năng…”

“Rất hữu dụng, nhưng đây không phải thanh kiếm mà người cha nào muốn con gái sử dụng.”

Dĩ nhiên…!

“Khi trên chiến trường, kết cục sẽ là cái chết nếu con cứ mãi lo lắng khỏa thân, con sẽ thoải mái sử dụng!”

“Ơ-ờ. Cẩn thận nhé? Chờ đã, cánh cửa đó—”

“Huh? Uwaaah!?”

Bị đâm bởi phi kiếm phóng ra từ cửa, một phần quần áo cô ấy biến mất. Mặc dù nửa thân trên trúng đòn, nơi nhận sát thương là váy cô ấy.

… Đúng là nó giữ cho cơ thể cô ấy không tổn hại, nhưng cứ thế này thì cô ấy sẽ hết sạch quần áo còn gì?

“… Shikina, đi sau Thịt và tôi. Thịt dạy về bẫy cho cô ấy.”

“V-vâng. Cảm ơn, senpai.”

“Okay. Đầu tiên—”

Sau đó, bất kể được Thịt chỉ dẫn, hết chuyện này đến chuyện khác khiến cô ấy dính bẫy, làm váy rách te tua.

“Sao lại như này?”

“… Em rất xin lỗi vì ở ngay bên cạnh mà không giúp được.”

“… Kuh, đừng nhìn con nữa, Sư Phụ!”

Loay hoay một hồi, Shikina dùng tay che quần nhỏ.

Thịt trông hối lỗi… không sao, em làm tốt lắm. Dính bẫy là lỗi của cô ấy, không phải của em.

“Ít nhất che quần lót. Dùng cái này.”

“Uuu, cảm ơn. Nhưng con không ngại cho Sư Phụ nhìn trộm.”

Tia trộm cặp đùi sau lớp váy rách là điểm quyến rũ, nhưng tôi không thèm khát gì đâu.

Thứ tôi lấy từ túi da (mua bí mật bằng DP) và đưa cho Shikina là một miếng vải để buộc quanh eo.

“Sư Phụ chuẩn bị chu đáo quá… cứ như người biết váy con sẽ rách!”

“Đừng nói theo cách kì cục. Tôi chỉ mang vải phòng trường hợp chúng ta cần băng bó tay hoặc dùng buộc cầm máu. Mà tại sao cô không mang dự phòng nếu quần áo dễ rách như vậy?”

“… Ồ! Ý hay!”

Đồ đần. Đó là điều hiển nhiên.

“Miễn là còn quần áo thay thế, con có thể chịu sát thương tùy thích! Không hổ là Sư Phụ! Con sẽ mua thêm ngay khi trở về.”

“Ừ, chỉ cần chuẩn bị đồ cũ, đã sử dụng. Hãy xem chúng như số mạng còn lại.”

“Số mạng còn lại! Cụm từ quá chính xác! Nói cách khác, miễn là còn mạng, con không cần lo về bẫy!”

“Không, cô đừng rơi vào bẫy ngay từ đầu. Nhớ chú ý!”

Đồng thời tôi nhận ra hai con goblin đang ở gần cả bọn.

Cô ấy thua sạch mấy trận đấu đôi hôm qua, để xem liệu có thể nâng cao tinh thần của cô ấy bằng goblin, đại diện của lũ quái tép riu không.

“Oi, có goblin đằng kia. Cô tự chăm sóc chúng được không?”

“Vâng! Được ạ!”

Giục bọn goblin trở thành vật hy sinh, tôi bảo Shikina chuẩn bị chiến đấu.

Hai con goblin dần đến nơi.

“Tới đây! Deeeeryaaa!”

“Gobu—!?”

Con goblin đầu tiên bị cắt gọn làm đôi, còn rất đẹp mắt.

Con goblin thứ hai thấy vậy, vung chùy.

“Cooongryaaaa!”

Goblin chặn kiếm bằng chùy của nó.

Tuy nhiên ma kiếm Sion cắt đứt cây chùy chém vào goblin—hoặc không.

Một âm thanh kỳ lạ vang lên, Shikina lùi bước.

“Guh!? Keng!”

“Oi, tiềm năng hạng B đâu rồi? Cô gặp khó khăn với một con goblin?”

“C-con này chưa hề gì! Seeeiya!”

Kèm theo âm thanh kim loại cắt qua thịt, con goblin rụng đầu. Cơ thể không đầu của nó rơi xuống sàn.

“… Thắng rồi!”

“Ê…

m thanh kì lạ đó là gì? Hình như phát ra từ thanh kiếm.”

“Ugu. Như người nói. Thanh kiếm đã gãy trong trận chiến vừa nãy…”

Khi nhìn kỹ, có một vết nứt bằng nửa bề ngang thanh kiếm sau phát đập chùy.

“Vâng, nó sẽ gãy sau một hai cú chém hết sức.”

“Thanh ma kiếm tốt như vậy... Thật đáng tiếc.”

“Con sẽ không thể dùng lại cho đến ngày mai.”

… Hm?

“Sửa lại à?”

“Sion gãy như cơm bữa. Nó sẽ sửa lại nếu con tra kiếm vào bao.”

Thế quái nào. Còn biết tự sửa? Ngầu bá cháy… chờ chút.

“Cô bảo thanh kiếm đó gãy thường xuyên?”

“Vâng. Nó sẽ gãy nếu cố cắt qua vật cứng, nên con phải cắt thật gọn lẹ.”

Hàng làm từ thủy tinh à?

Trang bị cô ấy ngày càng te tua và thanh kiếm thì gãy, đổi lại cho hiệu ứng không chịu sát thương.

“… Điều đó nghĩa là golem sắt và các thể loại tương tự là đối thủ tệ nhất cho cô nhỉ?”

“Nếu cắt qua sắt thì không sao. Cá nhân con nghĩ chùy của goblin khó đối phó hơn. Golem thực ra vẫn dễ. Ngoại trừ trường hợp con mắc sai lầm.”

Cô ấy vừa bảo cắt sắt là dễ. Gì vậy chứ.

Ngoài ra, có vẻ Thịt cũng đủ khả năng cắt sắt. Hai người giỏi ghê.

Truyện Chữ Hay