Sau khi tan học, một đám đông học sinh tràn xuống phòng thể chất. Bạn có thể tưởng rằng có một ban nhạc nổi tiếng đang tổ chức một buổi trình diễn bất ngờ dưới đó, hay là một khu chợ trời bán hàng chất lượng cực cao với giá cực rẻ vừa thuê chỗ đó làm địa điểm họp, nhưng sự thật thì lại khác một trời một vực. Sự kiện thực sự đã thu hút một đám đông lớn như vậy là trận đấu tập của câu lạc bộ bóng rổ nữ. Nó thậm chí còn không phải một trận giao hữu với trường khác – họ chỉ chia đội ra đấu với nhau thôi.
Tôi cũng không biết gì nhiều về bóng rổ lắm, nhưng tôi có thể nhận ra rằng đội bóng trường tôi cũng không có gì đặc biệt. Công bằng mà nói, tôi còn không đủ trình phân biệt được môn bóng này với môn bóng kia, nên tôi cũng không thực sự có thể đánh giá được mức độ đỉnh cao của một trận đấu tập như thế này, nhưng tôi vẫn khá chắc rằng những trận đấu tập nội bộ như thế này thường không lấp đầy được một phòng thể chất khá lớn như của trường tôi. Ừ, thế này chắc chắn là không bình thường chút nào.
'Bình thường hay không thì mình cũng đang trực tiếp chứng kiến nó ngay tại đây và ngay bây giờ còn gì...'
Tôi đang đứng trên ban công tầng hai, tựa mình vào rào chắn và nhìn xuống sàn phòng thể chất bên dưới. Mắt tôi hiện đang dán vào một cầu thủ nhất định, và dù không hiểu mô tê gì về bóng rổ, tôi vẫn không thể không khỏi ngưỡng mộ khi nhìn cô ấy vọt đi trên sân.
Búi tóc đuôi ngựa của cô ấy đung đưa một cách thanh lịch theo mỗi bước chạy, nhanh hơn, thanh thoát hơn, và lộng lẫy hơn tất cả mọi cầu thủ khác trên sân. Cách cô ấy chơi bóng giống như một điệu nhảy, và tôi nghĩ là mắt của tất cả mọi người cũng đều dán chặt vào cô ấy cả, thật đấy. Suy cho cùng thì phần lớn khán giả ở đây đến là để chiêm ngưỡng cô ấy, Rinka Aiba, chơi bóng mà.
Aiba khá cao so với những cô gái khác, với một khuôn mặt đẹp đến kinh ngạc, và cô ấy tỏa ra một hào quang đầy điềm tĩnh và sảng khoái, thứ lại càng tỏa sáng hơn khi cô ấy chơi thể thao. Cô ấy cũng sở hữu một thân hình nữ tính đáng ngưỡng mộ, và bộ đồng phục thể dục cô ấy mặc lại càng tôn lên những đường cong trên cơ thể cô ấy theo một cách mà tôi chỉ có thể miêu tả là siêu cấp gợi cảm...
Chờ đã, mình đang nghĩ gì vậy?! Cô ấy là bạn mày đấy, Yotsuba! Không hay đâu!
Khi tôi đảo mắt quanh phòng, có vẻ tôi là người duy nhất ở đây với suy nghĩ không đứng đắn, ít ra thì theo cách này. Cô ấy đúng là xinh đẹp tuyệt trần thật đấy, và cô ấy có thể có thân hình duyên dáng và nữ tính thật đấy, nhưng địa vị là hoàng tử của trường hoàn toàn ghi đè lên những điều đó trong tâm trí những người hâm mộ cô ấy. Người hâm mộ, và cả một người nữa...
"Eeek! Ném đi, Rinka! Ném đi!"
…chính là nàng công chúa của trường, Momose Yuna, người đang đứng cạnh tôi và hò hét cổ vũ cho Aiba.
Lần đầu tôi nghe họ được gọi là cặp "Cấm cung Bách hợp", tất cả những gì tôi có thể nghĩ là, Uầy, đấy mới là một cái biệt danh quá đáng này. Khi tôi tìm từ "Cấm cung" trong từ điển, thì thấy nó có nghĩa là "nơi hoàng tộc ở, không ai được phép xâm phạm". Lúc đầu tôi không nghĩ nó hợp làm biệt danh lắm, và trong một khoảng thời gian dài tôi vẫn thấy nó khá là kỳ quặc, nhưng càng thấy họ ở bên nhau lâu, thì tôi lại càng thấy biệt danh này chính xác đến kỳ lạ.
"Whoo, ném đẹp lắm! Này… Yotsuba, đầu óc cậu lại lang thang đi đâu vậy?"
Một cái chọc má bất ngờ kéo tôi trở lại thực tại. "Bwuh?" Có vẻ là mình đã lơ đãng mất một phút rồi.
"Thôi nào," Momose nói, "cậu đáng ra phải cổ vũ cho Rinka chứ! Vừa rồi chẳng phải cậu ấy rất tuyệt sao? Cậu ấy chặn được bóng từ một đường chuyền, rê qua hết cả đội bạn, và ghi điểm bằng một cú lên rổ đơn giản như không ấy!"
"Cá- ôi không! Tớ lỡ mất cả rồi!" Đúng là tôi ở đây với tư cách bạn của Aiba, nhưng tôi cũng muốn được chiêm ngưỡng mọi khoảnh khắc ngầu lòi của cô ấy trên sân như những fan cuồng nhiệt nhất. Cũng đã lâu rồi cô ấy mới được mời tới chơi một trận đấu kiểu này mà! Tôi đã mong chờ ngày này rất lâu rồi!
"Nói cho cậu biết, tớ sẽ mách Rinka nếu cậu còn lơ đãng nữa đấy!"
"Ư-Ừ, xin lỗi," tôi ngượng nghịu xin lỗi.
"Tất nhiên rồi," cô ấy nói thêm, "nếu là Rinka, có khi cậu ấy đã bắt quả tang cậu xao nhãng rồi cũng nên."
"Hở?!" Cậu ấy chắc hẳn không thể nào vừa chơi bóng rổ vừa quan sát mình đâu mà, phải không? Một giây sau, tôi lắc đầu. Chúng ta đang nói về Aiba đấy! Việc cô ấy đã bắt quả tang tôi lơ đãng là hoàn toàn khả thi kể cả khi đang tập trung vào trận đấu!
Aiba giỏi thể thao đến nỗi chỉ gọi cô ấy là "giỏi thể thao" nghe như một cách nói giảm nói tránh nực cười vậy. Không, cô ấy là vận động viên tối thượng. Khả năng thi đấu đỉnh cao trong mọi môn thể thao của cô ấy khiến cho việc cô ấy chưa bao giờ gia nhập một câu lạc bộ thể thao nào thực sự phí hoài. Điền kinh, bơi lội, khiêu vũ, quần vợt, bóng né – thật sự là không có môn nào nằm ngoài sở trường của cô ấy cả. Những thành viên câu lạc bộ bóng rổ của chúng tôi đều rất chăm chỉ và quyết tâm, nhưng cô ấy vẫn giỏi hơn tất cả bọn họ. Giỏi hơn nhiều tới mức tay mơ như tôi còn thấy được.
"Nhưng mà cũng buồn cười thật đấy. Cậu ấy suốt ngày kiên quyết rằng mình sẽ không thi đấu trong bất kỳ trận đấu chính thức nào và sẽ chỉ giới hạn sự giúp đỡ trong việc vào thay người trong những trận đấu tập, vậy mà vẫn nhận được nhiều lời mời hơn là cậu ấy có thể chấp nhận," Momose thở dài nói khi nghiêng người tựa lên hàng rào. Thực ra cô ấy không hẳn là buồn bực, mà có vẻ cáu bẳn nhiều hơn.
"Tớ nghĩ là thi đấu với người giỏi như cậu ấy sẽ tốt cho việc rèn luyện chăng?" Tôi dự đoán.
"Hmm," Momose nói, "Tớ tự hỏi điều đó có đúng không. Ý tớ là, mấy người này rèn luyện… ờ thì, có lẽ là không phải mọi ngày, nhưng mà họ cũng thường xuyên luyện tập mà, đúng chứ? Cậu không nghĩ là bị nghiền nát bởi một cô gái còn không ở trong câu lạc bộ nào chứ chưa nói đến câu lạc bộ của họ, mà lại còn không luyện tập gì tử tế sẽ khiến sĩ khí của họ chạm đáy chứ không phải khác à?"
Nói thẳng ra, tôi đồng ý cả hai tay với Momose. Nhưng mà, tâm thế của tôi có lẽ là không thể khác biệt hơn so với mấy người mê vận động kiểu đó. Tôi không hiểu được suy nghĩ của họ. Nói thì nói vậy, tôi vẫn có cảm giác là lí do lớn nhất họ mời Aiba đến chơi cùng chả liên quan gì đến rèn luyện, hay tinh thần, hay gì đó tương tự cả. Nhưng mà đó lại là một lời giải thích Momose sẽ không thích lắm, nên tôi ngậm miệng lại.
"Aiba!" một đồng đội của cô ấy hét, thu hút sự chú ý của tôi trở lại sân tập. Vừa đúng lúc luôn – tôi nhìn lại ngay khi quả bóng được chuyền tới cho cô ấy, và tôi há hốc mồm kinh ngạc. Tất nhiên là cô ấy nhận được đường chuyền mà không gặp bất cứ vấn đề gì, nhưng có gì đó không ổn. Có tới ba cầu thủ đối phương đang theo kèm cô ấy!
Nhưng mà nghĩ lại thì, tôi nhận ra điều này thực ra khá hợp lý. Mỗi khi Aiba có bóng, gần như chắc chắn là cô ấy sẽ ngay lập tức xoay người ghi bàn, nên cẩn tắc vô áy náy cũng không thừa… ít ra là với một đứa nghiệp dư như tôi. Hàng phòng thủ đội bạn có vẻ hoàn toàn không khiến Aiba nao núng. Cô ấy đã thoát khỏi vòng vây và cho họ hít khói mà không tốn một giọt mồ hôi, và cô ấy đã làm được điều đó vừa kịp lúc đón lấy đường chuyền của đồng đội giữa không trung! Căn giờ không thể chuẩn hơn được!
"Oa…" Tôi lẩm bẩm. Dù tôi có chứng kiến những kỳ công siêu phàm của cô ấy bao nhiêu lần đi chăng nữa, chúng luôn khiến tôi á khẩu vì ngưỡng mộ. Tôi thực sự không biết bạn cần tài năng đến thế nào mới có thể làm được những điều cô ấy làm, nhưng ít ra tôi chắc chắn rằng điều đó với tôi là không tưởng. Không, hoàn toàn không, đến chết cũng không!
Trong khi đó, Momose đang đứng ngay cạnh tôi, hét tướng lên "Rinkaaaaa!" và nhảy tưng tưng trong phấn khích. Momose có một giọng nói cao và rất vang, và tôi có cảm giác rằng nó sẽ tới được chỗ Aiba tốt hơn mọi lời cổ vũ và hò reo khác trong phòng thể chất.
Thực chất, mỗi lần Momose hò hét hay phản ứng với màn trình diễn của Aiba trên sân, luôn có nhiều người quay đầu lại nhìn cô ấy. Điều đó chắc chắn không phải là dấu hiệu cho thấy cô ấy đang nổi bật theo cách xấu. Đám đông khán giả trong phòng thể chất tất nhiên đã đến đây để chứng kiến kỹ năng khủng khiếp của Aiba, và họ có lẽ cũng đến đây để cổ vũ cho câu lạc bộ bóng rổ đến một mức độ nào đó. Tuy nhiên, một phần trong số họ chắc chắn đã đến đây cũng là để được thấy Momose cổ vũ cho Aiba.
Aiba trên sân, gánh cả đội tới chiến thắng. Momose đứng bên cạnh, cổ vũ hết mình cho Aiba. Sự tâm đầu ý hợp đó của họ chính là thứ biến họ thành cặp Cấm cung Bách hợp. Tất nhiên mỗi người đã là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành và tài năng đầy mình, nhưng chỉ khi họ ở bên nhau – khi tình bạn lâu năm và thắm thiết giữa họ được thể hiện ra – thì họ mới trở thành cặp đôi bách hợp hoàn hảo.
Khi bạn ghép hai người lại với nhau, mức độ quyến rũ của họ không bị triệt tiêu đi, chúng được khuyếch đại! Tôi đang nói về một sự bùng nổ của tình yêu bách hợp, đủ mãnh liệt để biến một khán giả như Momose thành một ngôi sao! Ý là, nếu trận đấu được chiếu trên vô tuyến, máy quay chính sẽ thỉnh thoảng dán chặt vào Aiba rồi lại quay đến cảnh Momose reo hò trên khán đài! Điều đó khiến tôi nhận ra Momose thực chất cũng quái vật đến mức nào. Toàn bộ tình huống này lại nhắc tôi nhớ lần nữa rằng bạn mình thực sự tuyệt vời.
Đột nhiên, tôi nghe một tiếng vút! Lúc mà tôi đang lạc vào thế giới riêng của mình một lần nữa, Aiba đã ném trúng rổ! Cô ấy đã dừng lại cách rổ khá xa và ném một cú ba điểm dễ như không. Mỗi chuyển động của cú ném đều hoàn hảo, và đám đông hoàn toàn phát rồ vì nó. Tiếng hò reo to đến mức bạn có thể tưởng cô ấy vừa ghi điểm ấn định chiến thắng!
Nhưng mà, đám đông lúc nào cũng phát dại lên thế này mỗi khi cô ấy ném rổ. Năng lượng ở đây giống ở một lễ hội hơn là một trận đấu tập, và mọi người đều thả mình hòa vào bầu không khí ngây ngất này. Tất nhiên là cả tôi cũng vậy! "Oh wow, oh wow! Cậu ấy ngầu quá!" Tôi hét lên sung sướng, và thể hiện ra vốn từ chưa tiến hóa nổi từ hồi tiểu học của mình, và điên cuồng vỗ tay.
"Cậu ấy ngầu thật nhỉ?!" Momose đồng tình, phổng ngực ra tự hào. Đáng yêu quá.
"Cậu cũng tuyệt vời lắm đó, Momose!"
"Hở, tớ á?"
"Ừ! Cậu tuyệt vời lắm!"
"Ô-Ồ? Hee hee hee," Momose cười khúc khích, ngượng ngùng nghịch nghịch mấy lọn tóc.
Gaaaaugh?! Tôi bất giác nắm lấy ngực. Momose e lệ như thế này đáng yêu đến hại tim luôn ấy! May thay, tôi đã thoát được cơn đau tim trong đường tơ kẽ tóc.
Và, ừ, có lẽ có hơi kỳ quặc khi mà tim tôi lại loạn nhịp vì một người bạn – và lại còn là bạn nữ - nhưng tôi có kiểm soát được phản ứng của cơ thể mình đâu! Tha cho tôi đi! Nhưng nếu Momose mà phát hiện ra thì ngượng lắm, nên tôi đảo mắt ra chỗ khác trong hoảng loạn.
Ah, tôi nghĩ, vẫn còn choáng váng về cả cơ thể lẫn đầu óc khi ánh nhìn hướng trở lại về phía Aiba. Tình cờ thay, cô ấy cũng đang ngước lên phía tôi đúng thời điểm đó, và ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Có cảm giác như là… tôi không biết, như số phận sắp đặt vậy, và điều này lại càng có vẻ khả thi hơn khi Aiba nở một nụ cười đầy lãng tử mười trên mười – không, phải là hai mươi trên mười điểm – về phía tôi.
"Gwaugh!" Bị Cupid bắn lủng tim rồi! B-Bình tĩnh lại đi! Cô ấy là bạn mày, nhớ chưa? Và lại còn là con gái nữa?!
"Mọi người muốn ngắm cặp Cấm cung Bách hợp say đắm nhau, chứ không muốn ngắm mình tơ tưởng đến họ!" Tôi nhủ thầm. "Bình tĩnh lại đi… Đừng hiểu nhầm…" Tôi phải đối mặt với sự thật: Momose và Aiba làm bạn với tôi thì quá phí, chứ đừng nói đến cái gì thân mật hơn thế! Tôi không thể ảo tưởng ra cái gì như vậy được! Tôi không thể!
"Yotsuba?"
"Cá- hở?!" Tôi hét bằng một giọng hoảng loạn cao đến mức nó làm tôi cũng giật mình. Nhưng mà tiếng hét đó có phải lỗi tại tôi đâu! Momose là người đã đưa tay ra đặt lên tay tôi!
"Cậu lại lơ đãng rồi phải không?" Momose chất vấn.
"Kh-Không, tớ… không có…"
"Tớ nghe cậu ngập ngừng rồi nhé! Cậu muốn tớ tin cậu khi mà cậu còn không dám chối cho tử tế được à?"
"Cậu nhìn thấu tớ luôn hả?!"
"Heh heh heh!" Momose nhếch mép cười khúc khích dễ thương.
Tim tôi lại hét lên trong đau đớn khi bị xuyên thủng một lần nữa. Thôi nào, đừng có cười… Giữ mặt nghiêm túc đi Yotsuba ơi…
"Cái kiểu nhìn đó là thế nào đấy?"
"Kh-Khum cóa zì," tôi rít qua kẽ răng nghiến chặt. Tôi đã hi sinh lòng mình một chút, nhưng ít ra cũng ngăn được mình mỉm cười như con dở hơi! Ừ thì cô ấy có thể sẽ nghĩ tôi là đứa kỳ quặc, nhưng thế vẫn hơn đứt việc cô ấy nghĩ tôi là kiểu người tự nhiên lại thèm muốn bạn mình! Vậy là tôi lại vượt qua được một khoảnh khắc khó khăn nữa mà không phải tự sát. Hết.
"Ah, thôi nào, Yotsuba! Giúp tớ cổ vũ cậu ấy đi!" Momose nói, vẫn còn nắm chặt lấy tay tôi.
"Ư-Ừ!" Tôi đồng tình. Tôi được cứu rồi – cô ấy không có nghĩ rằng tôi kỳ quặc đến thế đâu! Nếu cô ấy đã hoảng lên mà bảo tôi biến đi hay gì đó, tôi sẽ không bao giờ có thể nhớ lại ngày này mà không quằn quại xấu hổ mất!
Đằng nào thì, tôi ngay lập tức chớp lấy cơ hội lợi dụng lời mời hào phóng của Momose và một lần nữa tập trung vào việc cổ vũ cho nhân vật chính ngày hôm nay. Ít ra thì đó là trên lý thuyết, còn một phần trong tôi vẫn tự hỏi: Liệu Aiba có thực sự có thể nghe được giọng tôi trong tiếng hò reo như sấm dậy của những người hâm mộ khác đang nhồi cả vào trong nhà thể chất này hay không? Tất cả mọi người đều đang hò la đến khản cả họng. Làm sao mà tôi có thể mong chờ việc giọng tôi tới được tai cô ấy trong tình huống này chứ?
"Nhanh lên đi, Yotsuba! Rinka đang chờ cậu cổ vũ đó!" Momose hét, cứ như cô ấy đã đi guốc trong bụng tôi và thấy rõ được sự tự ti trong lòng tôi vậy. Có cảm giác như tôi mới là người được cô ấy cổ vũ ấy, đúng là phí hoài công sức của cô ấy mà… nhưng lạ thay, nó vẫn cho tôi chút dũng khí mình thiếu.
Đúng rồi – mình là bạn Aiba mà! Cậu ấy thì đang chơi hết sức mình, và đó là tất cả lí do mình cần để cổ vũ hết mình cho cậu ấy!
Tôi cuối cùng cũng thu hết dũng khí và gật đầu với Momose, người mỉm cười lại với tôi và nói không thành tiếng: "Đếm đến ba nhé!" Và rồi, ba giây sau…
""Cậu làm được mà!""
Hai người chúng tôi đồng thanh hét lên, lớn nhất có thể! Tôi biết mình không có được chất giọng như Momose. Tôi biết rõ hơn ai hết rằng giọng mình chỉ có nước chết chìm trong cơn bão những tiếng hò reo trong phòng thể chất… ít ra thì tôi nghĩ vậy, cho đến khi tôi cảm thấy đau nhói lên trong họng và nghe thấy giọng mình vang lên lớn hơn và rõ hơn tất cả những gì tôi đã tưởng mình làm được!
Và rồi, cứ như để trả lời cho lời cổ vũ của tôi, Aiba nhìn lên từ dưới sân và mỉm cười. Tôi thấy môi cô ấy động đậy – và có lẽ là tôi chỉ nhìn nhầm thôi, nhìn tôi có thể thề là cô ấy đang mấp máy câu "Cám ơn nhé."
Ngay sau đó, cô ấy đã quay trở lại tập trung vào tình hình trên sân! Cô ấy lách ngọt qua vòng vây đối thủ đang bao vây mình một cách dễ dàng, nhẹ nhàng bỏ xa những người bám đuổi và phóng tới rổ! Đội bên kia ngay lập tức đổi đội hình. Họ không định để Aiba đến được rổ dễ đến vậy đâu, và đứng thành một bức tường người để chặn đường cô ấy.
Nhưng ngay khi Aiba đỡ được một đường chuyền từ đồng đội, vẻ mặt của cô ấy nói với tôi rằng cô ấy cũng không có ý định để họ ngăn mình đâu. Và thế là cô ấy bật lên và lao tới trước! Nhưng mà trong luật bóng rổ thì bạn không được phép cầm bóng mà chạy. Bạn phải rê bóng – đập nảy quả bóng trên mặt đất khi chạy – và từ góc nhìn của tay mơ như tôi, thì trông nó cực kỳ khó thực hiện.
Aiba, mặt khác, lại khống chế trái bóng trong tay cực kỳ dễ dàng, như thể nó cũng là một phần cơ thể cô ấy như tay hay chân vậy. Trông gần như là quả bóng có ý thức riêng của nó, luồn lách qua đám đông hậu vệ trước mặt và ngoan ngoãn nảy trở lại vào tay Aiba. Cô ấy thực hiện hàng loạt động tác giả, tránh né, side step[note61319], thậm chí là còn xoay người một vòng để tiến lên phía trước.
Cô ấy như đang khiêu vũ với trái bóng vậy – Aiba trông như một hoàng tử lộng lẫy đang dẫn một bạn nhảy cực kỳ nhỏ và tròn vo trên sàn khiêu vũ… OK, không, so sánh thế có lẽ là hơi quá rồi. Nhưng ý của tôi là cô ấy đơn giản là thanh lịch đến vậy, lộng lẫy đến vậy, và bình thản đến vậy khi cô ấy tiến lên phía trước. Cô ấy không cho bất kỳ ai lại gần cả, chứ đừng nói là ngăn cản mình.
Cuối cùng, cô ấy tới được vạch ba điểm và nhảy lên không trung. Aiba đang định ném một cú ba điểm nữa, với sắp đặt gần như là y hệt lần trước, vậy mà trong tư thế của cô ấy lần này lại hoàn toàn khác so với cú ném vừa nãy. Tôi đoán là cú ném lần này có chút gì đó thanh lịch chăng? Nó có thứ gì đó khiến cô ấy có vẻ còn ngầu hơn bao giờ hết, và điều đó là đủ khiến chúng tôi trên khán đài phải nín thở.
Trước khi tôi kịp nhận ra, sự hỗn loạn trong phòng thể chất đã biến mất, được thay thế bởi một sự im lặng thuần khiết và tôn kính. Trên đỉnh quỹ đạo nhảy, Aiba ném quả bóng. Nó vẽ một đường cong hoàn hảo qua trong không khí và lao gọn gàng vào rổ với một tiếng sột nhỏ!
Toàn phòng thể chất nổ tung trong tiếng hò reo ăn mừng. Đúng khoảnh khắc đó, một tiếng còi vang lên báo hiệu kết thúc trận đấu. Đó là một chiến thắng hoàn toàn hủy diệt - đội Aiba đã ghi gấp đôi số điểm so với đối phương. Nhưng mà thực ra cũng chẳng ai cổ vũ cho đội cửa dưới, dù chiến thắng của đội Aiba có áp đảo đến mức nào. Kỹ năng cô ấy đã phô diễn là đủ để quyến rũ mọi khán giả vào một cơn cuồng say đầy đam mê.
Phần ấn tượng nhất phải là không chỉ chúng tôi trên khán đài mới vậy. Cả những thành viên khác của câu lạc bộ bóng rổ - kể cả những người vừa đối đầu cô ấy trên sân – cũng cực kỳ phấn khích trước màn trình diễn của cô ấy. Tôi chắc rằng một phần cũng là do họ biết ơn cơ hội được cọ xát với một cầu thủ thật sự tài năng, và giải đấu mùa hè cũng sắp tới, nhưng nhiều khả năng đó không phải lí do duy nhất.
Tôi dám cá rằng câu lạc bộ bóng rổ đã mời Aiba và Momose tới trận đấu tập là vì họ biết hai người đó sẽ thu hút một đám đông đi theo. Sau cũng thì trong trường hợp tốt nhất, ai đó tới xem cặp Cấm cung Bách hợp có thể sẽ trở thành fan câu lạc bộ bóng rổ cũng nên! Một số còn có thể tới xem những trận đấu tương lai của câu lạc bộ nữa!
Nói cách khác, Aiba đang mang trên mình rất nhiều kỳ vọng khi tham gia trận đấu, và cô ấy thỏa mãn tất cả chúng như không vậy. Cô ấy chắc chắn là người bạn tuyệt vời nhất tôi từng có, và khi nhìn cô ấy thể hiện, tôi không thể nào không thấy choáng ngợp được.
***
Ngay khoảnh khắc bước ra khỏi phòng thể chất, tôi có cảm giác như mình vừa trút bỏ được một gánh nặng. Tôi bất giác thở phào. Sự mãnh liệt của bầu không khí trong kia ngột ngạt thật đấy – đến mức ra đây thật sự mát mẻ và sảng khoái hơn nhiều, cho dù cái nóng oi ả của mùa hè đã bắt đầu lò dò đến.
Momose cũng thở phào. "Tớ nghĩ là tớ phải đổ mồ hôi ngang với Rinka ấy."
"Cậu thực sự phát cuồng khi cậu ấy giành chiến thắng nhỉ?" Tôi nói.
"Tất nhiên là rồi! Thắng làm vua mà!" Momose tuyên bố và nở một nụ cười rạng rỡ về phía tôi.
Điều đó thật sự, tôi không biết nữa, hiếu chiến chăng? Hung hăng à? Ý tôi là, điều này có vẻ không giống cậu ấy thường ngày chút nào, và tôi không cưỡng lại được việc nở một nụ cười đáp lại.
"Này, Yotsuba?"
"Ừ?"
"Trời quá nóng để lang thang bên ngoài thế này, nên sao chúng mình không đi chỗ nào riêng tư chút nhỉ?"
"Hở?!" Lời mời này đột ngột đến mức tôi sững người mất một giây. Lúc đầu tôi tưởng cô ấy chỉ đang đùa thôi. Giả sử cô ấy không đùa đi, và nếu tôi thực sự đi riêng với Momose và bỏ Aiba lại một mình...
Tôi liếc nhìn xung quanh. Vẫn còn nhiều học sinh khác đang đứng chờ quanh nhà thể chất, nghịch điện thoại, nói chuyện phiếm, và nói chung là giết thời gian để chờ sự kiện mà trong mắt bọn họ, nếu nói là lớn thứ hai trong ngày cũng không hề khuyếch đại: được nhìn Momose chúc mừng chiến thắng của Aiba khi cô ấy rời phòng thể dục.
Aiba đang tắm tráng bên trong và hai người chúng tôi trên lý thuyết là đang chờ cô ấy. Cuộc tái ngộ của hai người chắc chắn là sẽ như bước từ cổ tích ra vậy. Nàng hoàng tử hào hiệp chiến thắng trở về từ chiến trường, về bên cô công chúa đáng yêu! Momose sẽ trao gửi những lời biết ơn nào cho hiệp sĩ trong bộ áo giáp sáng loáng của cô ấy đây? Tất cả mọi người, và ý tôi là tất cả mọi người ấy, đều đang sốt hết cả ruột để được biết!
Nhưng nếu tôi đồng ý với lời mời của Momose và cứ thế... rời đi thì sao? Sự kiện lớn thứ hai trong ngày sẽ tan thành mây khói ngay tắp lự! Chấp nhận gợi ý của cô ấy, do đó, là hoàn toàn bất khả thi... nhưng cùng lúc đó, tôi cũng chẳng đủ can đảm để mà vòng vo từ chối. Ngay khi tôi nhận ra tình cảnh éo le của mình thì...
"Yotsuba!"
"Hở?"
...một giọng nói gọi tên tôi vang lên từ phía sau lưng. Tôi quay lại, và cô ấy đang đứng đó: người duy nhất trong trường gọi thẳng tên tôi ngoài Momose. À thì, cô ấy không hẳn là đứng đó, mà đang chạy lại thì đúng hơn. Thẳng về phía tôi.
"Whaaah?!" Tôi ré lên khi Aiba vòng tay ôm và suýt nữa thì ép hết sự sống ra khỏi người tôi. Lực nắm của cô ấy mạnh mẽ đến bất ngờ nhờ vào đôi tay săn chắc và khỏe mạnh, thứ tương phản hoàn toàn với sự mềm mại thần thánh của bầu ngực mà cô ấy kéo tôi vào. Ngay lập tức, tôi bị mùi hương ngọt ngào của một loại xịt khử mùi nào đó áp đảo. "A-Aiba?!"
"Xin lỗi vì đã để cậu phải đợi!" Aiba nói. Cô ấy đã thay lại sang bộ đồng phục của mình, và tôi có thể nhận thấy được rằng cô ấy đã làm vậy rất vội vàng. Nói thật, trông cô ấy có vẻ khá lộn xộn, nhưng nó lại hơi hơi hợp với cô ấy, hay ít nhất là không trái ngược với hình tượng bình thường.
"T-Tớ không có chờ đâu- à không, ý tớ là, ờ," tôi lắp bắp.
"Rinkaaa?" Momose gầm gừ, cắt ngang cuộc nói chuyện của chúng tôi. Cô ấy có vẻ không hài lòng chút nào. Và, ờ thì, tất nhiên là không rồi – Aiba đáng ra phải đối xử thế này với cô ấy chứ không phải tôi!
Chờ đã, thôi xong! Đột nhiên, có cảm giác như sự chú ý của cả đám đông xôn xao đổ dồn hết vào tôi vậy... chắc thế. Ý tôi là, tôi chưa bao giờ thực sự là trung tâm của sự chú ý trước đây, nên cảm giác ấy không thực sự quen thuộc với tôi đến mức nhận ra ngay được hay gì. Có lẽ chỉ là do tôi tưởng tượng ra thôi! Nhưng mà, tôi vẫn khá chắc làm đám người hâm mộ vốn đang chờ cuộc hội ngộ cảm động của cặp Cấm cung Bách hợp sẽ rất hài lòng nếu tôi chịu biến đi và lo chuyện của mình. Ai mà biết tôi vừa vô ý tạo thêm bao nhiêu kẻ thù chứ?!
"Tớ cũng chờ cậu mà?" Momose phụng phịu.
"À, ừ, tất nhiên rồi!" Aiba nói. "Không thể quên ôm cả cậu nữa, đúng không, Yuna?"
"Không cần cậu phải- gwah!"
Aiba thả tôi ra, rồi nâng Momose lên bằng một cú ôm thật chặt. Ph-Phù! Chúng ta đã quay lại kịch bản rồi! Mọi thứ đều đã quay lại trật tự tự nhiên… Hy vọng là thế.
Không may thay, cảm giác khó chịu dai dẳng rằng tôi đang bị theo dõi và những hạt mồ hôi lạnh chảy xuống lưng vẫn đeo bám tôi suốt một khoảng thời gian dài.
***
"Jeez, Rinka à, nhìn tóc tớ đi! Tại cậu mà rối hết cả rồi này!"
"Ha ha ha! Ừ, lỗi tớ."
Ba người chúng tôi đang đi bộ từ trường về nhà, Momose và Aiba đang vui vẻ nói chuyện phía trước trong khi tôi tụt lại vài bước phía sau họ.
"Ôm ấp thì tớ chịu được," Momose nói, "nhưng xoa đầu là một chuyện hoàn toàn khác! Nó có vẻ coi thường và lại còn thô lỗ nữa!"
"Vậy à? Tớ vẫn luôn nghĩ là nó bình thường thôi mà," Aiba trả lời.
"Thật đấy à, Rinka? Người bạn thời thơ ấu quý giá của cậu đã dành thời gian rảnh quý báu ra để cổ vũ cho cậu, và đây là cách mà cậu trả ơn đấy hả? Học cách tôn trọng người ta xíu đi!"
Momose đang cực kỳ khó chịu, và Aiba thì chỉ vô tư bỏ qua những lời phàn nàn của cô ấy. Hai người họ không khách sáo chút nào với nhau cả, nhưng cũng không có gì cay nghiệt trong những lời lẽ sắc sảo mà họ dành cho nhau. Trông có vẻ là họ cũng đang rất tận hưởng cuộc đấu võ mồm nhỏ này.
"Được rồi, được rồi, tớ xin lỗi," Aiba cuối cùng cũng nhượng bộ. "Hay là để tớ đãi cậu kem để tạ lỗi nhé?"
"Kem á?!"
Mắt Momose sáng lên khi Aiba chỉ tay vào một chiếc xe tải bán kem đang đậu ngay bên kia công viên mà chúng tôi đang đi qua. Tấm biển bên trên chiếc xe có vẽ một cây ốc quế lớn phủ đầy kem tươi. Với cái nóng và ẩm như hôm nay thì tôi đồng ý cả hai tay – kem đúng là sẽ rất phù hợp cho dịp này.
"N-Nói cho cậu biết là tớ không phải kiểu con gái có thể bị mua chuộc với một cây kem đâu nhé!" Momose bật lại, nhanh chóng hồi phục từ một tích tắc cám dỗ.
"Ồ? Thì, tớ chắc chắn là đang rất thèm kem đây. Tớ sẽ quay lại ngay."
"Này! Ch-Chờ đã, tớ cũng muốn một cây!"
Hai người họ chạy tới chỗ xe kem cùng nhau, và tôi lặng lẽ thở dài khi nhìn họ rời đi. Vẫn rất khó để mình thả lỏng quanh họ, tôi thầm nghĩ.
Chúng tôi đã là bạn được một năm, nhưng tôi vẫn không thể rũ bỏ sự gượng gạo và thiếu tự tin tôi vẫn thỉnh thoảng thể hiện ra.
Cả hai người họ đều cực kỳ đáng yêu, đúng, nhưng đó không phải là tất cả những gì họ có. Họ còn có, tôi không biết nữa... một sức quyến rũ nào đó. Nếu thế giới là một sân khấu, thì Momose và Aiba luôn luôn đứng nơi ánh đèn chiếu sáng nhất. Cụm "Cấm cung Bách hợp" là hoàn hảo để miêu tả họ, và nếu tôi đã gặp họ theo bất kỳ cách nào khác, thì tôi khá chắc là tôi đã trở thành một người hâm mộ không hơn không kém, chỉ biết ngưỡng mộ từ xa rồi.
Nhưng đó không phải điều đã xảy ra. Điều thực sự đã xảy ra là một phép màu đích thực. Tôi biết điều đó nghe có vẻ cường điệu, và có lẽ là thế thật, nhưng nếu tôi đã làm một bước nào đó khác đi dù chỉ một chút, sai dù chỉ một li, tôi biết chắc rằng tôi đã không bao giờ trở thành bạn của họ.
Tất cả bắt đầu từ ngày mà hoa anh đào đua nở, vào buổi sớm sáng sủa của ngày khai giảng của chúng tôi – ngày đầu tiên tôi đi học cấp ba.
***
Tôi cảm thấy hơi bồn chồn khi bước đến trường sáng hôm đó. Nói thẳng ra, tôi vẫn chưa tin nổi là tôi sẽ thực sự theo học Cao trung Eichou cho đến tận ngày khai giảng. Đằng nào thì trường Eichou cũng là một trường chuyên nổi tiếng cả nước với phần trăm học sinh đỗ vào các trường đại học danh giá cực kỳ ấn tượng, và bài thi đầu vào của nó cũng cạnh tranh hết mức.
Tôi, trong khi đó, học không hề giỏi một chút nào. Tôi thậm chí còn không dám nghĩ tới việc thử thi vào một trường cao quý như vậy! Vậy thì làm sao mà tôi lại tham gia kỳ thi? Thì, cơ bản là, khi tôi điền mục nguyện vọng trong đơn đăng ký thi, bạn có thể nói tôi đã hiểu nhầm một tí, và, ờm... nói tóm lại, tôi đã lỡ tay đăng ký tham dự bài thi đầu vào của Cao trung Eichou.
Vào thời điểm tôi nhận ra sai lầm của mình thì đã quá muộn rồi. Rút đơn đăng ký thì không khác gì trượt luôn kỳ thi vào cấp ba cả, vậy nên trong cơn tuyệt vọng tôi đã nghĩ là thôi thì đã đâm lao rồi thì đành theo lao vậy... và bằng cách nào đó, tôi thực sự đã đỗ.
Ôi trời, đó là tổ mẹ của mọi cú sốc luôn! Cơn sốc lớn nhất đời tôi, từ trước đó cho tới tận bây giờ! Gia đình tôi tất nhiên là cũng kinh ngạc không kém. Mẹ tôi tưởng rằng tôi hẳn đã mắc căn bệnh nào đó kỳ quặc và đưa tôi đi khám, và vì lí do nào đó bố tôi đã thề sẽ bỏ rượu. Đứa em gái thứ của tôi thì lại giận tôi vì lí do nào đó tôi chẳng thể hiểu được, còn cô em út thì lại chắc như đinh đóng cột là tôi đã dính phải một vụ lừa đảo nào đó rồi.
Ừ... thành thật mà nói, phản ứng của họ có hơi tổn thương một tí, nhưng chúng thực sự nhấn mạnh sự thật: việc tôi theo học một trường như Eichou – khỉ thật, việc tôi còn liên quan tí gì đến một trường như Eichou – khó tin đến vậy đấy. Vậy mà bằng cách nào đó, ngay cả khi lá thư báo đỗ và giấy gọi nhập học đã được gửi tới hòm thư nhà tôi, kể cả khi giáo viên chủ nhiệm của tôi đã gọi điện tới văn phòng nhập học của trường Eichou, xác nhận rằng tôi đúng là đã đỗ, sụn mất lưng, và rồi phải đi xe cấp cứu tới bệnh viện, tôi vẫn không tỉnh dậy khỏi thứ mà tôi chỉ có thể đoán là một giấc mơ cực kỳ, cực kỳ dài và phức tạp. Cũng tự nhiên thôi, vì đó có phải là mơ đâu.
Tôi có sợ không? Tất nhiên là có rồi! Một con ngốc như tôi theo học một trường như thế là công thức hoàn hảo cho thảm họa! Nhưng mà cuối cùng thì sự phấn khích của tôi đã áp đảo nỗi lo. Ý tôi là, thôi nào, cuối cùng tôi cũng sẽ được làm nữ sinh cấp ba! Chỉ nghĩ về điều đó thôi đã đủ để tôi cảm thấy có chút trưởng thành hơn trước đây. Thêm nữa, cả hai loại đồng phục trường Eichou đều siêu cấp đáng yêu luôn! Và ai mà biết là tôi sẽ gặp được ai ở đó chứ? Có khi tôi sẽ gặp được người tình trong mộng không chừng!
Tóm lại, tinh thần của tôi lạc quan hết mức có thể khi tôi bước dọc con đường đến trường. Đủ lạc quan để khiến tôi làm điều mà tôi bình thường sẽ không bao giờ dám nghĩ đến.
"Ờm, xin lỗi! Bạn làm rơi khăn tay này!"
Một mảnh vải đã rơi ra khỏi túi một người đang đi trước tôi, tôi nhặt nó lên và gọi họ mà không suy nghĩ. Tôi biết bạn đang nghĩ gì, và ờ, có lẽ nhặt khăn tay người ta làm rơi không thực sự là dấu hiệu rõ ràng của một tâm thế lạc quan. Nhưng mà phải nói, bình thường tôi sẽ dừng lại nhìn xem người đã đánh rơi chiếc khăn là kiểu người gì trước khi gọi họ. Trong trường hợp này, nếu tôi đã làm vậy, không đời nào tôi lại có gan hé răng nửa lời.
"Hở..."
"Hửm?"
Có tới hai người đang đi phía trước tôi chứ không chỉ một, và khi họ quay lại nhìn tôi, tôi nhìn kỹ được họ lần đầu tiên và trong một khoảnh khắc hoàn toàn quên mất việc thở.
Đứng trước tôi là hai cô gái cực kỳ xinh đẹp. Họ, không nghĩ ngờ gì nữa, là những người đẹp nhất tôi từng thấy... và có tới tận hai mỹ nhân cỡ đó! Cùng một lúc luôn! Má ơi, trường chuyên đúng là điên rồ mà! Tôi trầm trồ trong lòng. Họ thực sự như thuộc về một thực tại hoàn toàn khác với tôi vậy.
Một trong số họ tỏa ra một phong thái thường chỉ thấy ở các diễn viên chuyên nghiệp khi tắm mình trong ánh đèn sân khấu khi đang lộng lẫy hát ca và nhảy múa. Mái tóc dài và sáng của cô ấy chắc chắn là phải rất mượt mà, và cô ấy cũng nhỏ người đến đáng ngạc nhiên với một học sinh năm nhất cấp ba, theo một cách mà khơi lên trong lòng tôi một ham muốn mãnh liệt muốn bảo vệ cô ấy. Bảo vệ cô ấy khỏi cái gì? Tôi cũng chả biết – chắc là những người như tôi.
Người còn lại là một cô gái thanh mảnh và điển trai kinh ngạc trông như có thể là một người mẫu tại một buổi trình diễn thời trang vậy. Nếu không phải nhờ vòng một đầy đặn hút mắt và chiếc váy khoe ra đôi chân dài và mảnh mai, có khi tôi đã nhầm cô ấy là con trai. Cô ấy cho tôi ham muốn mãnh liệt muốn được bảo vệ... nhưng mà lần nữa, câu hỏi "khỏi cái gì cơ?" vẫn nhức nhối không có câu trả lời. Khỏi một con gấu hay cái gì đấy chăng? Tôi đoán vậy?
Đằng nào thì, hai người họ cũng quá đáng yêu, quá xinh đẹp, quá mọi thứ cùng lúc, đến mức mà nếu có một giải đấu MMA[note61320] dành cho sắc đẹp phụ nữ, hai người họ sẽ tranh nhau đai vô địch thế giới cho xem... và họ đang ở ngay trước mắt tôi. Và tôi, trước tất cả những điều đó, hoàn toàn mất kiểm soát. Hai người họ chỉ đơn giản là quá cao quý so với tôi, tâm trí tôi hoàn toàn vượt qua mọi lo lắng và gượng gạo để đâm sầm vào sự dũng cảm vô lý đến điên rồ. Túm cái váy lại: Trong khoảnh khắc ấy, tôi là vô địch! Mình sẽ ổn thôi, dù có mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành nào có đột ngột xuất hiện trước mắt mình đi chăng nữa! Úi xời, tôi có thể đấu mắt với một con sư tử đói mà vẫn hoàn toàn bình tĩnh và-
"Ờm... sao vậy ạ?" một người trong số họ hỏi.
"À, ờ, tớ, ờm, ừm..." Không. Quên đi. Bỏ hết đi. Tôi bắt đầu lắp bắp như điên và mặt nóng lên như cái lò.
Nhưng tôi không bỏ chạy! Thế cũng ra gì và này nọ phết, đúng không?! Xét đến cách bình thường tôi hay hành xử trong những tình huống thế này, thì nếu tôi có co giò mà chạy cũng không có gì bất ngờ, và cầm theo cái khăn luôn! Và sau đó, tôi sẽ dành hằng nhiều ngày – có khi là nhiều tháng – quằn quại nghĩ cách trả nó lại! So sánh với viễn cảnh đó, tôi hoàn toàn ổn! "Không sao! Mình làm được mà... Mình làm được mà..."
"Cậu, ờm, cậu đang nói thành tiếng đó, cậu biết không?" Cô gái điển trai đến vô lý kia nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.
"À, tớ, ờm!" Kệ cha nó đi! Nếu mình mà chạy trốn, thì ít ra cũng phải chạy sau khi trả lại chiếc khăn tay này đã! Tôi ngừng một giây để thu hết dũng khí, rồi vung cái khăn ra trước mặt cô ấy! "Cậu làm rơi cái này này! Nó là của cậu, đúng không?" Tôi hét. Tôi thậm chí còn nhìn thẳng vào mắt cô ấy, làm cho tim tôi tí thì ngừng đập. Ổn thôi mà! Nó vẫn còn đập! Chúng ta vẫn sống!
"Hở..." Cô nàng điển trai chớp mắt ngạc nhiên.
Phản ứng của cô ấy làm tôi bối rối mất một giây, nhưng ngay khoảnh khắc sau đó tôi nhận ra nó hoàn toàn hợp lý. Sau cùng thì, chiếc khăn tay tôi nhặt được có màu hồng rực, và được viền ren. Nó cực kỳ nữ tính, và nếu chỉ đánh giá qua vẻ bề ngoài thì nếu cho rằng cô gái đáng yêu trông như thần tượng ca nhạc kia là chủ của nó thì sẽ hợp lý hơn nhiều. Tôi cũng chưa thực sự thấy nó rơi ra từ trong túi ai, nên tôi cũng không thực sự biết nó thuộc về người nào. Nhưng mà, bằng cách nào đó,... "Nó là của cậu mà, đúng chứ?" tôi hỏi cô nàng điển trai, và đưa nó cho cô ấy. "Xin lỗi nếu tớ nhầm nhé! Chỉ là bằng cách nào nó, trực giác bảo tớ là nó thuộc về cậu thôi."
Tôi có bằng chứng gì không? Hoàn toàn không. Nếu tôi phải giải thích suy đoán của mình, tôi sẽ nói là do khi cô ấy để ý thấy chiếc khăn trong tay tôi, trong một chớp mắt cô ấy trông có vẻ buồn. Có lẽ cô ấy đã gặp quá nhiều người cũng đi tới kết luận sai lầm mà suýt nữa chính tôi cũng rút ra. Có lẽ mọi người luôn nghĩ một thứ đáng yêu như vậy hợp với người bạn đồng hành nữ tính của cô ấy hơn là cô ấy.
Nhưng mà không có luật lệ nào cấm một cô nàng điển trai ngầu lòi được sở hữu một chiếc khăn tay đáng yêu cả! Và nếu đúng là có luật rằng mọi thứ bạn mặc phải hợp với bạn, thì người hoàn toàn không ngầu hay đáng yêu như tôi sẽ mắc kẹt với những thứ quần áo tẻ nhạt mất! Vậy nên biết sao không? Cứ cho là cái khăn này là của cô ấy đi! Mình sẽ đứng hiên ngang và nói rõ ràng! Mình chẳng quan tâm nó sẽ quê thế nào nếu mình sai nữa!
Cô nàng điển trai đứng đó một lúc, có vẻ bàng hoàng. Cô gái giống thần tượng bên cạnh cũng nhìn chằm chằm vào tôi, và dần dần tôi bắt đầu thấy rất, rất lo lắng. Tôi nuốt nước bọt. Gaaaaah, nhanh lên và lấy lại nó đi! Tớ muốn trốn đi lắm rồi, càng sớm càng tốt!
Cuối cùng, sau một vài giây mà tưởng chừng như dài cả thế kỷ, cô nàng đẹp trai nói, "Cám ơn," và nhận lại chiếc khăn. Cô ấy trông vẫn hơi ngạc nhiên, nhưng có vẻ nó đúng là của cô ấy.
Tốt rồi. Có vẻ là mình đúng là không sai. Được rồi, đến lúc chạy rồ-
"Đúng là của tớ rồi. Heh – tớ biết ơn cậu lắm. Thật đấy, cảm ơn cậu nhiều.
Ồ... Ồ, uầy, giọng cậu ấy hoàn hảo thật đó… Nếu yêu từ cái nhìn đầu tiên là có thật, thì có lẽ tôi đã đổ cô ấy ngay khoảnh khắc tôi nghe cô ấy nói rồi. Giọng cô ấy không quá cao cũng không quá thấp – nó nằm ở quãng trung hoàn hảo, những âm điệu của nó rung lên trong tim tôi. Nói thật, tôi không biết miêu tả nó chính xác như thế nào, nhưng giọng cô ấy tuyệt vời đến mức trong khoảnh khắc ấy, tôi thực sự đã nghĩ rằng nếu màng nhĩ tôi đột nhiên phát nổ và giọng cô ấy là những âm thanh cuối cùng tôi được nghe thì cũng không sao cả.
Và không chỉ mỗi giọng cô ấy là quyến rũ, cô ấy không những hóa ra đúng là chủ chiếc khăn – mà cô ấy còn hạnh phúc gấp mười lần tôi tưởng tượng sau khi nhận lại chiếc khăn từ tôi! Thực chất, tôi đổ cô ấy mạnh đến mức tôi hoàn toàn quên mất rằng đây là cơ hội duy nhất để chạy trốn.
"Chờ đã... không phải cậu là cô nàng bút chì đó à?!" Đột nhiên, cô nàng thần tượng chen vào và nắm lấy tay tôi. Và giọng cô ấy cũng hoàn hảo luôn! Nó là chất giọng bạn mong đợi ở một nhân vật anime: vừa đủ cao và đáng yêu hết nấc. Đó là giọng nói mà bạn có thể chỉ nghe một lần là nhớ mãi đến hết đời.
"Bwahuh?!" Khỉ thật, giọng cô ấy cũng đẹp như chính cô ấy vậy! Giọng cô ấy có một cảm giác hoàn toàn khác so với người bạn đồng hành xinh trai, nhưng tôi cũng không thể nói là ai hơn ai nữa. Tôi vốn đã cường điệu cái vụ thủng màng nhĩ rồi, nhưng nếu tôi có thể được hai người họ thì thầm vào tai cùng một lúc à? Nếu thế thì tôi sẽ hoàn toàn ổn với việc đó là những âm thanh cuối cùng trong ký ức của mình.
"Ý cậu cô nàng bút chì là sao?" cô nàng đẹp trai hỏi.
"Tớ kể với cậu về cô ấy rồi mà, nhớ hông? Cái cô nàng kỳ lạ - ý tớ là, bí ẩn trong kỳ thi đầu vào dành toàn bộ thời gian thi tung cây bút chì như xúc xắc ấy!" cô nàng thần tượng nói với một giọng cực kỳ nhanh và phấn khích. Cô ấy quay lại chỗ tôi, đôi mắt lấp lánh mừng rỡ, "Nếu cậu ở đây thì tức là cậu cũng đỗ rồi đúng không? Kinh ngạc thật đấy!"
Trái ngược với sự phấn khích của cô ấy, tôi thì lại hoàn toàn ngây dại. Tôi cũng phải cười, nhưng mà thầm thôi, và theo một cách đầy cay đắng. Cô ấy đúng là đang nói về tôi thật. Trí óc của tôi còn không đủ trình xách dép cho tiêu chuẩn trường Eichou, và những câu hỏi trên bài kiểm tra với tôi đều không khác nào vết gà bới không hiểu nổi gì. Khi đã bị dồn vào góc tường, tôi chọn cách duy nhất còn lại mà mình biết: cây bút chì của mình.
Hạnh phúc thay, những câu hỏi trong bài thi đều là trắc nghiệm bốn đáp án sẽ được quét tự động khi chấm thi. Tức là tôi có thể viết số từ một đến bốn lên các mặt bút chì, và tung nó cầu may để chọn đáp án nhân lúc giám thị không quan sát! Điều này ít ra cũng đã giúp tôi vượt qua bài kiểm tra mà không bỏ sót câu nào. Thử tưởng tượng xem tôi đã ngạc nhiên thế nào khi biết mình thực sự đã đỗ.
"Ủ ôi, ủ ôi!" cô nàng thần tượng phấn khích. "Cậu mua cây bút chì đó ở đền thờ hay gì vậy? Hay là có vị thần nào ngụ trong đó à? Ooh, cậu có thể dùng nó cho nhiều mục đích khác đấy, như là, như là... như là đi chơi xổ số chẳng hạn!"
"Ch-Chơi xổ số ấy hả...?"
"Tớ cũng không biết nó thực sự hoạt động thế nào, nhưng mà cậu cũng xem quảng cáo trên vô tuyến suốt mà, đúng không? Tớ nghĩ có loại xổ số sáu chữ số, đúng không, và bút chì của cậu thì có sáu mặt, nên tớ chắc là cậu có thể làm vậy được đấy!" cô ấy nói, nắm tay tôi càng chặt hơn và mỉm cười tươi tắn khi tiếp tục thao thao bất tuyệt, "Và tớ chắc rằng cậu cũng có thể dùng nó cho nhiều việc khác nữa! Cậu có thể tiên đoán gần như mọi thứ, miễn là chỉ có dưới sáu lựa chọn thôi!"
"H-Hả? Không, đây chỉ là một cây bút chì bình thường mà thôi, tớ thề! Nó chỉ là một trong hộp mười hai chiếc thôi!"
"Ồ, thế à? Thế thì tớ đoán cậu hẳn phải là người được phù hộ rồi! Thế cũng tuyệt vời không kém!"
"Không, ý tớ là, thì… tớ đoán là, c-cảm ơn chăng," tôi trả lời, ngượng nghịu thu mình lại nhiều đến mức tôi thoát ra được khỏi tầm nắm tay của cô ấy. Nói thật thì may mắn không thực sự là thế mạnh của tôi, nhưng mà tôi không thể không thấy chút vui mừng trẻ con khi được khen ngợi như thế được.
Nhung mà, chuyện là, giọng cô ấy vang thực sự rất xa. Và nếu nó có không vang đi nữa, thì hai người họ cũng đủ xinh đẹp để khiến mọi người phải ngoái nhìn. Điều đó, tất nhiên, có nghĩa là chúng tôi đang nhanh chóng thu hút sự chú ý của những tân học sinh khác đang trên đường tới lễ khai giảng. Cô nàng điển trai có vẻ cũng đã để ý đến những cái nhìn chằm chằm của họ và vỗ vai cô nàng thần tượng: "Này, Yuna."
"Ối, xin lỗi! Tớ đoán là chúng mình đang hơi nổi bật nhỉ? Vừa đi vừa nói chuyện thôi nào. Được không, Rinka?"
Yuna và Rinka. Mình đoán đó là tên họ nhỉ? Trời ạ... bằng cách nào đó mà cả tên họ cũng đẹp nữa! Còn mình thì: Yotsuba, tức là cỏ bốn lá. Nếu tên của họ càng khiến họ đẹp thêm, thì tên mình khiến mình như chỉ có mỗi may mắn ấy...
Đột nhiên, tôi cảm thấy có cái gì đó chạm vào hai bàn tay mình. "Chờ đã... hở?" Tôi nhìn xuống tay này, rồi tay kia, để nhận ra rằng vì lí do nào đó mà hai người họ đang đi hai bên cạnh tôi và thậm chí là còn nắm tay tôi nữa! "Cái gìììììì?!" Tôi ré lên.
"Tên tớ là Yuna Momose. Rất vui được gặp cậu! Và cậu kia thì…"
"Tên là Rinka Aiba. Còn cậu thì sao? Tên cậu là gì?"
"Ờ, tớ, à… Tớ là Yotsuba Hazama," tôi trả lời.
"Yotsuba hả? Rõ rồi!" Momose nói.
"Tên đẹp đó. Tớ thích nó lắm," Aiba nói.
Họ lại khen mình rồi… Chờ đã, họ đang gọi thẳng tên riêng mình đó à?! Trời ơi, gái xinh đúng là khác bọt mà! "Ờ-Ờm, Momose, Aiba…?" Tôi nói, vẫn rối như tơ vò.
"À, cậu gọi thẳng tên bọn tớ cũng được! Bọn tớ không phiền đâu! Đúng không, Rinka?" Momose nói.
"Đúng đó," Aiba gật đầu đồng ý.
"Kh-Không, ừm… xin lỗi, nhưng mà tớ nghĩ điều đó, thì, có hơi quá sức với tớ ngay bây giờ, tớ đoán thế," tôi lầm bầm. Tôi hoàn toàn bị tốc độ của họ cuốn đi, nhưng đó là một ranh giới tôi không tài nào dám vượt. Một đứa con gái như tôi – một đứa không có gì ngoài may mắn – không đời nào có thể thân đến mức gọi tên nhau với những con người tuyệt vời như họ được!
Nếu, giả sử thôi, mình thực sự trở thành bạn họ, mình chắc chắn rằng trong mắt họ mình chỉ là món đồ chơi nhặt được, không hơn không kém. Ý mình là, nhìn họ đi! Họ đáng yêu, ngầu, sôi nổi và tốt bụng… Mình chắc là họ sẽ có hàng đống bạn trước khi mình kịp để ý – những người bạn tốt hơn nhiều so với mình.
Tôi đành hài lòng với khoảnh khắc thân mật hiếm hoi này giữa chúng tôi và chắc rằng họ sẽ nhanh chóng quên tôi thôi. Suy nghĩ thế cũng trầm cảm thật. Mới vài phút trước tôi đã âm mưu bỏ trốn, nhưng bây giờ thì lại chìm trong thất vọng cay đắng vì sẽ phải chia xa họ cũng nhanh như khi gặp nhau vậy.
***
…À thì, đằng nào đó cũng là trên lý thuyết thôi! Nhưng mà hoàn toàn trái ngược với những gì tôi tưởng – thậm chí là đi ngược lại với lẽ thường – hai người họ đã làm bạn thân với tôi từ đó tới nay.
Và ý tôi không phải là họ có đầu óc cởi mở và trái tim rộng lượng đến mức đối xử với mọi người bạn như nhau đâu! Ý tôi là, được rồi, họ hoàn toàn có thể có những thứ đó, nhưng tôi không có cách nào xác minh được vì một lí do hết sức đơn giản: hai người họ hoàn toàn không kết bạn với người nào khác luôn. Thực chất, trong suốt năm học đầu tiên, tôi là người duy nhất họ thực sự kết bạn cùng.
Tôi cũng không cảm thấy họ cố tình như vậy đâu, phải nói rõ là vậy. Không, là do những người quanh họ, nhất là những người đã quen họ từ hồi cấp hai. Sau cùng thì, với họ, Momose và Aiba là cặp Cấm cung Bách hợp. Họ là một thực thể thần thánh và tinh khiết, không bao giờ được chà đạp hay làm vẩn đục trong mọi tình huống.
Và đó chính xác là hiện trạng của mọi thứ. Không bao giờ có ai thử xen vào giữa họ cả. Họ không chỉ không được bất kỳ ai tỏ tình – kể cả những tên con trai lăng nhăng nhất cũng không – mà thậm chí không có ai dám đến làm thân với họ dù chỉ với tư cách bạn bè. Các thành viên các câu lạc bộ thể thao tất nhiên là vẫn đến nhờ Aiba giúp, nhưng vì Momose luôn luôn đi theo cổ vũ, kể cả điều đó cũng không chia tách được họ.
Cứ như có luật bất thành văn rằng không ai được phép đến gần họ hơn những người còn lại vậy. Cứ như họ là một tác phẩm nghệ thuật ở bảo tàng, được niêm phong cẩn thận để đảm bảo không ai có thể chạm vào – mà chỉ được phép đứng từ xa ngắm. Không ai chỉ trừ một người… tôi.
Và vậy là tôi ở đó, học năm hai cao trung đã được một tháng, bằng cách nào đó vẫn giữ độc quyền tình bạn của cặp Cấm cung Bách hợp. Hoàn toàn trái ngược với những gì lí trí tôi mách bảo. Tôi biết là người hâm mộ của họ không ưa tôi chút nào – ý tôi là, với họ, tôi có vẻ như đã vi phạm bộ luật bất thành văn! Nói thật, khá là kinh ngạc khi vẫn chưa có ai cố khử tôi đi. Tôi vẫn luôn chờ đợi, ờ thì, việc bị tấn công theo một cách nào đó, tôi đoán vậy.
Làm ơn, mọi người, tin tôi đi, tôi chưa bao giờ có ý định làm vấy bẩn mối quan hệ giữa hai người đó cả! Chỉ là hồi mới nhập học tôi chưa biết gì mà thôi! Tôi không chỉ không biết cái vụ Cấm cung Bách hợp này, tôi còn không biết bách hợp là chỉ hai cô gái yêu nhau nữa! Tôi không biết nó là chuyện cực kỳ thần thánh hay quý giá hay gì gì cả! Tôi không biết là làm đang là tiểu tam trong một cặp đôi bách hợp là tội tày đình đến vậy!
"Tôi chỉ! Không! Có biiiiếếếết!" Tôi hét, tiếng kêu vô vọng vang lên trời cao, không lọt được vào tai ai cả.
"Cậu không biết gì cơ?"
Không lọt tai ai cái khỉ ấy!!!!!!!!!! Có vẻ là khi tôi đang hồi tưởng lại cuộc gặp gỡ đầu tiên với Aiba và Momose, hai người họ đã mua xong kem và quay lại chỗ tôi! Ư-Ừ, dễ hiểu thôi! Mua kem đâu có phải việc gì khó khăn lắm đâu! Tất nhiên là nó sẽ xong nhanh thôi mà!
"Cho cậu nè, Yotsuba," Aiba nói.
"Hở?"
"Kem của cậu ấy!" cô ấy nói, đưa ra một chiếc ốc quế chứa đầy kem tươi màu trắng và nâu. "Cậu thực sự đã cổ vũ hết mình cho tớ, nên cứ coi đây là lời cảm ơn đi nhé."
"C-Cám ơn," tôi trả lời có chút e sợ. "Cậu có chắc không? Ý tớ là, tớ còn gần như không lên nổi giọng trong đó."
"Không đúng đâu. Tin tớ đi, tớ nghe cậu rõ lắm. Tớ rất vui vì được cả cậu cổ vũ cho đó," Aiba mỉm cười nói. Nghe cô ấy nói vậy làm tôi cảm thấy một cảm giác rất ấm áp và vui vui trong bụng.
"Tớ mua kem sô cô la đấy!" Momose vui vẻ nói.
"Còn của tớ là vani," Aiba thêm vào.
Tôi đoán vậy có nghĩa là của tôi là kết hợp giữa hai người họ nhỉ. Có cảm giác như được tận hưởng cả hai thế giới ấy... hay làm mình nghĩ quá lên nhỉ. Không, chắc chắn là mình nghĩ quá lên rồi.
"Thôi nào, Yotsuba, ăn đi! Nó mát và ngon lắm!" Aiba nói.
"Ư-Ừ," tôi lắp bắp và liếm cây kem. Ồ, đúng là ngon thật! Vị ngọt của vani và vị đắng của sô cô la đúng là bổ sung hoàn hảo cho nhau!
"Heh heh!" Aiba khúc khích khi nhìn tôi ăn kem.
"Hở? S-Sao thế?!"
"À, không có gì. Cậu chỉ làm nó trông ngon đến mức tớ thấy buồn cười thôi!"
"Tớ có làm thế à...?"
"Cậu thật sự đấy," Momose xen vào. "Cậu làm nó trông ngon đến mức tớ xem cũng thấy xấu hổ ấy! Có lẽ đáng ra tớ cũng nên mua một cây hai vị nhỉ?" cô ấy thêm vào và nhìn cây kem của tôi với ánh mắt ghen tị.
Vẻ mặt cô ấy đáng yêu đến mức tôi bất giác đưa cây kem ra trước mặt cô ấy như tôi thường làm với mấy đứa em của mình. "Cậu muốn thử một miếng không?" tôi mời.
"Hở? Được không?" Momose nói, do dự một lát trước khi mặt tươi hẳn lên. "Có chứ!" Cô ấy nghiêng người vào và cắn một miếng kem của tôi. "Mmm – ngon quá!" cô ấy cảm thán, làm tôi thấy hơi buồn cười. Một nửa số đó là vị cô ấy đã mua, nên có hơi ngớ ngẩn khi cô ấy thấy ngon đến thế.
"A, này! Không công bằng, Yuna!" Aiba hét. Có vẻ đến lượt cô ấy ghen tị rồi.
Cũng không phải là hoàn toàn bất ngờ. Nói chung thì mỗi lần tôi cho Momose thứ gì thì Aiba sẽ ghen một chút, và ngược lại, Momose sẽ ghen với Aiba nếu cô ấy được tôi cho. Tôi nghĩ rằng đó chỉ là một đặc điểm của bạn thuở nhỏ thôi, cứ như họ là một vậy, hay là họ có cùng tâm trí và thể xác… chờ đã, tôi đoán hai điều này là cùng một điều nhỉ? Đằng nào thì, ý của tôi là tôi đã đoán trước được việc Aiba sẽ phản ứng như vậy và đã đưa luôn cây kem ra cho cô ấy. "Cho cậu nữa này, Aiba! Thích thì ăn một miếng đi!"
"A… Cậu không phiền hả?"
"Tất nhiên không! Ý tớ là, cậu là người mua mà, đúng không? Có hơi ngớ ngẩn khi cậu lại phải xin phép tớ ấy!"
"Không, không ngớ ngẩn chút nào đâu. Nhưng mà được rồi, tớ sẽ thử một miếng – nếu cậu thực sự chắc chắn," Aiba nói, e lệ nghiêng người vào liếm cây kem của tôi.
Cô ấy nhìn thẳng vào mặt tôi suốt quá trình, làm tôi cảm thấy có chút lo lắng và gượng gạo. Sau khi xong, cô ấy mời, "Cậu có muốn thử một miếng của tớ không?"
"À, tất nhiên rồi," tôi trả lời. "Cám ơn."
"Ooh, ooh, thế thì cậu cũng phải thử một miếng của tớ nữa!"
"Cám ơn nhé, Momose!"
Tôi đút kem cho họ và được họ đút kem cho. Chỉ ngồi đó giữa Aiba và Momose, tận hưởng buổi chiều của chúng tôi, tôi cảm thấy rất, tôi không biết nữa... trẻ trung chăng? Tôi vẫn chưa đủ can đảm để gọi thẳng tên riêng của họ mặc dù đã gặp nhau được cả năm rồi, ừ, và tôi còn không coi mình là ngang hàng với họ một chút nào, nhưng dù vậy, trong khoảnh khắc ấy, có cảm giác như chúng tôi thực sự là, thì, thực sự là bạn vậy. Mặc kệ những gì mọi người xung quanh nghĩ về mối quan hệ của chúng tôi, nó sẽ không làm thay đổi sự thật rằng với tôi, Momose và Aiba là hai người bạn đáng quý và yêu thương. Tôi có thể tự tin nói như vậy... chắc thế.
"À, tớ biết rồi – chúng mình nên chụp ảnh cùng nhau đi!" Momose nói.
"Ý hay đó!" Aiba đồng tình. "Chúng ta có thể dùng điện thoại tớ."
"Thôi nào, Yotsuba, lại gần nữa đi!"
Tôi thấy bản thân mình đang bị kẹp giữa hai người họ khi Aiba giơ chiếc điện thoại ra hết cỡ. Oa,tôi thầm nghĩ khi thấy họ trên màn hình, Họ đúng là đẹp đến vô lý nhỉ?
Họ đang xáp lại gần đến mức má họ gần như là ép vào má tôi, và tôi không biết làm sao mà mình lại giữ được bình tĩnh, nhưng bằng cách nào đó, tôi thấy rằng mình cũng đang cười tươi hết mức. Đó là bằng chứng cho thấy dù tôi có thầm hoảng loạn một chút đi chăng nữa, sâu thẳm bên trong, cảm xúc thực sự của tôi lúc đó là hạnh phúc thuần túy.
***
"Về rồi đâââââây!" Tôi gọi với giọng vui vẻ đến mức chính tôi còn nghĩ, "Uầy, mình hẳn là đã có một ngày tuyệt vời nhỉ!" Nhưng mà tôi cũng không giấu được – tôi đã có một ngày thực sự hạnh phúc!
Ba người chúng tôi đã tách ra sau khi ăn kem cùng nhau, nhưng Aiba đã gửi tấm ảnh cậu ấy chụp vào nhóm chat, và chỉ nhìn thôi cũng đủ làm tôi mỉm cười. Kể từ lần gặp đầu tiên ấy, chúng tôi đã có thêm ngày càng nhiều những bức ảnh chụp cùng nhau. Có cảm giác như chúng tôi đang thu thập "bản cứng" của kỷ niệm vậy, đơn giản là, quá tuyệt!
Nhưng ngay khoảnh khắc tôi bước vào nhà, một giọng nói băng giá đã xóa bay nụ cười trên môi tôi. "Chị về muộn, Yotsuba!" một cô gái xinh đẹp tuyệt trần đang khoanh tay đứng sừng sững trước lối vào nói.
Ý tôi là, ừ, việc tôi gọi em ấy là xinh đẹp có thể có hơi lạ… nhưng mà, thật sự, so với tôi, thì đó chỉ là sự thật hiển nhiên mà thôi! Em ấy thực sự siêu cấp đáng yêu luôn! Đằng nào thì, đó là Sakura, một trong hai cô em gái của tôi, và dạo này con bé có đang hơi hơi trải qua giai đoạn nổi loạn. Thái độ em dành cho tôi có chút lạnh lùng hơn bình thường.
Nhưng mà, nghĩ lại thì, thế này có thực sự tính là nổi loạn không nhỉ? Không phải bình thường thì em ấy phải nổi loạn với bố hay mẹ chứ sao lại với mình? Với lại, em ấy cũng hòa thuận với cô em gái của em ấy bình thường mà! Em ấy thực sự có vẻ chỉ khó ở với mình mà thôi… Hay là em ấy đơn giản là không thích mình nữa hay gì nhỉ…?
"Này, Yotsuba! Chị có nghe không đấy?!"
"Hở? G-Gì cơ?!"
Sakura đảo mắt. "Sao cũng được. Khẩn trương đi nấu cơm đi."
"Đ-Được rồi. Xin lỗi em."
"Chị không phải cứ hơi tí là xin lỗi đâu," Sakura gắt. Điều khá là lạ, vì em ấy rõ ràng là đang giận gì đó.
Mình đoán là em ấy đã đến tuổi đó rồi nhỉ? Em ấy đúng là đang học năm ba sơ trung. Tức là Sakura đang chăm chỉ học tập mỗi đêm để chuẩn bị cho kỳ thi vào cấp ba. Gần như đêm nào em ấy cũng thức muộn để ôn tập, và là chị gái em ấy, tôi rất muốn làm gì đó để cổ vũ em.
May thay, một trong số ít, rất ít những tài năng thật sự của tôi là nấu ăn! Nói cho công bằng thì nó chỉ được coi là tài năng theo tiêu chuẩn siêu thấp của tôi thôi, nhưng thế vẫn tính! Bố mẹ chúng tôi đều làm việc toàn thời gian và tôi có trách nhiệm xử lý gần như toàn bộ việc nhà, nên việc đảm bảo tất cả những bữa ăn của chúng tôi đều ngon hết nấc có vẻ như là cách tốt nhất để tôi có thể hỗ trợ Sakura học tập.
"Nghiêm túc đấy, nhanh lên đi," Sakura tiếp tục. "Chị mà lề mề hơn chút nữa, Aoi sẽ bắt đầu nấu cho chúng ta đấy."
"Chờ đã—em ấy sẽ làm gì cơ?!" Th-Thôi xong, không ổn rồi! Tôi quăng cái cặp mình đi và ngay lập tức phóng hết tốc lực vào bếp! "Ch-Chị về rồi đâââââây!" tôi hét khi lao sầm sập vào bếp.
"Ah! Chị Yotsuba! Mừng chị về!"
Đang đứng bên trong là một thiên thần chính hiệu—a hèm! Đang đứng bên trong là em út trong ba chị em nhà Hazama và niềm tự hào và hạnh phúc của gia đình chúng tôi, Aoi. Sakura cũng là niềm tự hào và hạnh phúc của chúng tôi, phải nói vậy, và cả cặp phụ huynh đang làm việc hết mình để nuôi ba cô con gái nữa! Quá nhiều niềm tự hào! Quá nhiều niềm hạnh phúc! Và cả cô con gái cả có hơi ít đáng tự hào và hạnh phúc hơn nữa. Được rồi, lạc đề xong!
"A-Aoi! Chỉ tò mò thôi, nhưng mà sao em lại mặc tạp dề của chị vậy…?" Tôi dò hỏi.
"Chị về muộn, nên em nghĩ là em sẽ nấu bữa tối cho nhà ta! Em có linh cảm là tối nay chị sẽ mệt đó!"
"Kh-Không, không đời nààààào! Chị tràn đầy năng lượng luôn, thật đấy!"
"Thật không? Chị trông không có vẻ là muốn nấu ăn lắm."
"Chị cực kỳ muốn nấu ăn luôn, em không hiểu được đâu!"
Aoi đơn giản là cô bé ngoan nhất trần đời. Con bé chắc chắn là vẫn chưa trải qua giai đoạn nổi loạn, và cũng không hề mỉa mai hay gì cả - em chỉ thực sự lo lắng cho tôi thôi. Nhưng mà tôi thà rằng em ấy không cố giúp thì hơn, ít ra là trong trường hợp này. Bạn thấy đấy, Aoi có một sức mạnh gần như siêu nhiên, đó là khả năng biến mọi thứ đồ ăn thành độc dược chết người chỉ bằng cách nấu chúng. Nói tóm lại, con bé là một đầu bếp thảm họa.
Tôi hoàn toàn biết rằng tôi chiều chuộng và yêu thương những cô em gái mình quá mức, vậy mà cả tôi cũng không thể nào nuốt nổi đồ Aoi nấu mà không có một chai thuốc đau bụng bên mình! Sakura cũng đang gây cả đống áp lực lên tôi để ngăn Aoi lại, nên tôi phải làm gì đó để đảo ngược tình thế!
"Nhưng mà em cũng muốn nấu ăn cho hai chị!"
"Hnnngh!" Em ấy hoàn hảo quá! Thật đấy, sao một cô bé ngoan thế này lại có thể tồn tại được cơ chứ?! B-Bạn biết đấy… hay là tôi cứ để con bé nấu cơm đi nhỉ? Cũng đã lâu rồi mà! Ai biết được, có thể việc cách xa cái bếp một thời gian là đủ để con bé mất đi cái bản chất thảm họa của mình…? Tôi bắt đầu nghiêm túc cân nhắc việc đầu hàng ham muốn ấy… nhưng rồi tôi liếc ra sau.
"Thật à…?" Sakura đang đứng ở cửa phòng bếp thở dài, vẫn bình tĩnh và lạnh lùng như thường lệ. Nói thẳng luôn, mặt này của em ấy cũng là một trong những điều tôi rất yêu! "Nghe này, Aoi, cứ để chị ấy nấu cơm hôm nay đi. Được chứ?"
"Aww… Nhưng mà em—"
"Em thích ăn đồ chị Yotsuba nấu, đúng không?"
"Vâng! Em yêu đồ chị ấy nấu lắm!" Aoi nói với một nụ cười tươi đến mức nó suýt đánh tôi ngã ra sàn. Ôi trời ơi, tim tôi… Cố gắng lên nào tôi ơi! Con bé nói nó thích đồ ăn mình nấu chứ không phải mình! Nhưng mà, ý mình là, thế không có nghĩa là con bé không yêu cả mình
nữa! Điều đó vẫn còn khả thi! Vẫn còn quá sớm để chắc chắn được!
"Ư-Ừ, nghe lời Sakura đi Aoi!" tôi nói. "Em cứ để đấy chị—"
"Nào, trong lúc chờ thì chơi game với chị đi," Sakura nói, chặn mất cố gắng cuối cùng của tôi trước khi nó kịp hoàn thành. "Chị cá là em thèm chơi trò đua xe ưa thích lắm, đúng không?"
"Ooh, vâng! Mình chơi trò đó đi!" Aoi, ngay lập tức bị quyến rũ, phấn khích trả lời và nhảy chân sáo ra khỏi phòng bếp.
"Được rồi, của chị hết đấy," Sakura nói, rồi ngay lập tức nối gót Aoi.
"Được rồi! Mình làm chủ được mà!" Không đời nào mình lại để việc mình vừa nãy có hơi vô dụng làm nản chí đâu! Mình có thể, ừ thì, có thể chỉ hơi bi quan một xíu khi gặp tình huống bất ngờ, nhưng khi ở nhà mình sẽ phải làm người chị đáng tin cậy cho đến cùng!
Hoặc là, thì, tôi cũng muốn nghĩ là mình làm được như vậy. Ít ra thì Aoi cũng nói là em ấy yêu đồ ăn tôi nấu, và thế có nghĩa là tôi không có lí do gì để hãm phanh lại cả! Đã đến lúc dốc toàn lực rồi!
"Này, Yotsuba?"
"Ồ, Sakura à?" Tôi tưởng em ấy đã rời đi rồi, nhưng khi quay lại nhìn, em ấy lại đang thập thò ngoài cửa.
"Ừmm… Thì…"
"Sao thế?"
"Em, ừmm… nữa," con bé lí nhí bằng một giọng gần như không nghe nổi, đôi mắt dán chặt lên sàn nhà và tai thì đỏ ửng lên vì xấu hổ. Rồi em ấy nhanh chóng rút lui.
Trong khi đó, tôi thì đứng như trời trồng, miệng há hốc trong kinh ngạc. Câu cuối em ấy nói nhỏ đến mức chín trên mười lần khác tôi sẽ không nghe thấy, nhưng bằng cách nào đó, tôi đã nghe ra được.
Em cũng yêu đồ ăn chị nấu nữa.
Đó chắc chắn là điều con bé nói. Tôi chắc một trăm phần trăm.
"Heh… Heh heh heh!" Tôi cười khi não tôi ghép những mảnh ghép lại với nhau và tôi cuối cùng cũng xử lý được nhũng gì con bé nói. "Heh heh... Ha ha ha ha..."
Động lực mình đang dâng trào... Bây giờ không còn gì cản được mình nữa! Không gì cả!
"AHAAA HA HA HA HA HA!" Tôi rống lên cười!
Tôi nghe một vài tiếng hét từ phòng bên cạnh – cái gì đó nghe như là "Trong kia trật tự đi!" với "Ôi không, chị ấy phát điên rồi!", tôi nghĩ vậy – nhưng trong tai tôi, chúng nghe không khác gì những tiếng kèn khải hoàn từ các thiên thần vậy!
"Được rồi! Tối nay chị các em sẽ chơi tới bến luôn!" Tôi đã được nạp đầy năng lượng ma pháp, đủ để làm những cô gái phép thuật mạnh nhất cũng phải chào thua! Tôi đặt tay lên đống nguyên liệu trước mặt...
"Yotsuba, chị làm quá tay rồi..."
"Hôm nay là sinh nhật ai đó à...?"
Vậy mà khi tôi đem ra cho hai cô em gái của mình – hai cô em gái đáng ra là phải yêu đồ ăn tôi nấu – những đĩa cơm trứng được rưới nước bò hầm béo ngậy và ngon lành, chúng lại rúm người trong kinh hoàng.
***
"Bwaaah..."
Tôi rên lên một tiếng kỳ quặc khi đổ gục lên giường. Bữa tối đã kết thúc và tôi vừa mới tắm xong, và cuối cùng cũng được giải phóng khỏi việc phải đứng thẳng liên tục, và úi trời ơi nó tuyệt. Mình được sinh ra là để tận hưởng những khoảnh khắc như thế này, thề.
Sau tất cả những chuyện đã xảy ra với Momose và Aiba cùng sự thật là tôi đã hơi quá tay một chút khi nấu bữa tối, tôi đã hoàn toàn kiệt sức. Tôi có thể nghe thấy tiếng bố mẹ tôi đi làm về, nhưng tôi lại chẳng còn chút năng lượng nào mà dậy để chào họ cả.
"Trời ạ... hôm nay đúng là một ngày tuyệt vời mà," tôi lầm bầm một mình, và gà gật trong lúc lướt điện thoại. Tôi đã đặt bức ảnh Aiba chụp lúc trước làm hình nền. Từ bây giờ, mỗi khi tôi bật điện thoại lên, tôi sẽ nhớ tất cả mọi thứ đã xảy ra hôm nay. Như vậy thì chắc chắn là tôi sẽ vui lên cho dù có đang trải qua chuyện gì đi nữa.
"Mình hy vọng là trong tương lai mình sẽ lại có được một ngày như thế này. Và một ngày nào đó..." Một ngày nào đó, tôi sẽ có thể gọi Momose là Yuna, và Aiba là Rinka... Thế thì tuyệt quá... nhưng đây không phải là một ước nguyện hơi hoang đường với đứa như mình à?
"À, biết rồi – hay là mình tập gọi tên họ trước để chuẩn bị nhỉ!" Tôi nằm ngửa ra và giơ điện thoại lên để chuẩn bị tinh thần tập luyện. Họ đây rồi, ngay trước mặt tôi... Tôi sẵn sàng rồi... và rồi, đột nhiên, tôi bật dậy!
"Sakura, Aoi! Hai đứa nhìn trộm phòng chị làm gì đấy hả?!" Chị biết hai đứa đang thập thò ngoài cửa đấy! Khả năng ngoại cảm chị gái của chị sẽ làm các em không bao giờ làm chị bất ngờ được cả - chị luôn luôn quan sát đấy! Được rồi, uầy, cái đó nghe kỳ quặc hơn tôi tưởng nhiều!
"Chị mới là người lăn lộn trên giường và lầm bầm đủ thứ kỳ quặc và sởn gáy ấy," Sakura nói.
"Chờ đã, chị có à?! Chị nói thành tiếng à?!"
"Chị Yotsuba, chị có bạn trai à?! Hay có ai tỏ tình với chị à?!" Aoi hét.
"Không và không!" Sao em nghe có vẻ đau khổ thế, và sao chị lại là người phải giải trình chứ?! Chị đoán là việc chị chuẩn bị tập gọi tên bạn mình nghe thấy ớn, nhưng mà! "Không, thật đấy, chị nói to quá à?" Tôi hỏi. "Chị không có làm em bị phân tâm trong lúc học hay gì đâu, đúng không?" Nói cho cùng thì tôi vẫn lo về việc mình gây phiền phức cho hai em hơn là về việc chúng có thực sự thấy tôi kinh tởm hay không. Sakura và Aoi ở chung căn phòng kế bên phòng tôi. Có hơi bất công khi mà tôi là đứa duy nhất có phòng riêng – ý tôi là, nó làm tôi có hơi buồn và cô đơn – nhưng đó không phải cái cớ để tôi làm hai cô em gái bị phân tâm khi chúng đang cố tập trung!
"Không hẳn. Chị không có ồn ào hay gì đâu," Sakura nói.
Hở? Thật hả? Thế thì sao hai em lại đang nhìn trộm và tố cáo chị vì hành xử kỳ quặc vậy…? Chờ đã – không thể nào?! "Hai em muốn nhờ chị giúp làm bài tập à?! Hẳn là thế rồi! Được rồi, hỏi đi! Chị sẽ giải đáp mọi thắc mắc! Chị gái hai em là một nữ sinh cấp ba thực thụ đó!"
"Nếu em có thắc mắc gì về bài tập, thì em thà hỏi Aoi còn hơn là chị."
"Nhưng em ấy bé tuổi hơn cả em mà!"
"Em nghĩ là nếu em bị tắc ở bài nào thì em cũng thà hỏi chị Sakura còn hơn," Aoi thêm vào.
"Ừ, có lý đấy," tôi lầm bầm. Bi kịch thay – hay tôi nên nói là may mắn thay – Sakura và Aoi ở một tầm cao hoàn toàn khác so với tôi trong khoản trí óc. Đặc biệt là Sakura đã đặt mục tiêu đỗ vào Cấp ba Eichou, cũng như tôi, và đang cày bục mặt ra và minh chứng là những tiến bộ vượt bậc trong điểm số của em ấy. Em ấy ở một đẳng cấp hoàn toàn khác với một ai đó đã đỗ bằng cách tung cây bút chì như xúc xắc!
"Mình đừng làm phiền chị ấy nữa, Aoi," Sakura nói. "Chị chắc là chị ấy đang rất bận ảo tưởng lung tung hay cái gì đó tương tự."
"Ch-Chị không có ảo tưởng!"
"Chờ đã, thế thì chị thực sự có bạn trai à?" Aoi hỏi. "Em nghĩ là em nghe được cái gì đó về việc chị muốn gọi tên riêng ai đó…"
"À, không, đó là… Chị đang, ừmm… ảo tưởng. Ừ."
"Ah, biết ngay mà! Ý em là, làm sao mà chị có bạn trai được cơ chứ!"
"Gwaaaugh?!" Aoi có vẻ cực kỳ hạnh phúc khi nghe điều đó, và phản ứng sôi nổi của em đánh một đòn chí mạng vào tâm trí tôi. Buồn cười thật đấy – tôi có thể tự nhục về độ nổi tiếng của mình cả ngày mà không mất tí máu nào, nhưng ngay lúc cô em út yêu dấu của tôi lôi nó ra, thì nó lại trở thành điểm yếu lớn nhất của tôi. Cứ như em ấy đã chối bỏ sự tồn tại của tôi vậy… Ôi cơn đau…
"Đừng có lo về chuyện đó," Sakura nói. "Cho dù chị có không bao giờ, không bao giờ hẹn hò được với ai đi chăng nữa, thì ít nhất chị vẫn có bọn em là em gái chị."
"Th-Thế cũng tuyệt lắm, thật đấy… nhưng mà, ừm, Sakura? Em không có cố xát muối vào vết thương lòng của chị đó chứ? Vì em hơi có vẻ chắc nịch là chị sẽ không bao giờ hẹn hò được với ai cho đến hết đời ấy… Chị chỉ đang tưởng tượng ra thôi, đúng không?"
"Được rồi, ngủ ngon nhé, Yotsuba!"
"Ngủ ngoooooon!" Aoi chêm vào.
Trong một khoảnh khắc tàn nhẫn tột độ, hai cô em gái của tôi bỏ dở cuộc trò chuyện và rời khỏi phòng mà không thèm ngoái lại.
Cuối cùng, tôi bị bỏ lại với một vết thương lòng chí tử và hoàn toàn chịu thua. Nhưng hai em ấy đúng là cũng có lý, nhỉ? Việc một nữ sinh cấp ba trong đỉnh cao cuộc đời như mình mà lại chưa có được một khoảnh khắc lãng mạn nào thì đúng là kỳ lạ ha?
Thì, tôi hiểu là tôi nằm ngoài tầm ngắm của phần lớn những cậu trai trong trường. Như thế cũng dễ hiểu thôi. Nhưng mà… chỉ là giả sử thôi… nhỡ là, bạn biết đấy, con gái thì sao? Như cặp Cấm cung Bách hợp ấy…?
Tôi lắc đầu. "Không đời nào, không đời nào! Cái đó chỉ thành chuyện do là hai người đó thôi!" Ừ, không nghi ngờ gì nữa. Tôi chỉ đơn giản là không hợp với chuyện tình cảm. Tôi sẽ sống hết quãng đời còn lại như một bà cô ế chồng, ăn bám gia đình cho đến chết.
Ngày hôm nay dài, rất dài, và chứa đầy niềm vui và phấn khích, nhưng rồi cuối cùng nó lại kết thúc trong cách tôi nhất có thể: với một nỗi lo sợ mờ nhạt nhưng dai dẳng về tương lai. Urgh…