Chương
Thế nhưng, theo như những gì hắn nghiên cứu được, khi sử dụng vật đó, chẳng những cần một nguồn sức mạnh khổng lồ, mà sâu trong đáy lòng phải có sát ý đủ lớn, sát ý càng sâu đậm, uy lực phát ra càng nhiều.
Nếu cảnh giới của Mục Long là Ngự Hồn cảnh, có thể dùng một ý niệm để khống chế linh khí trong thiên địa, hiển nhiên là có thể sử dụng nó thoải mái, nhưng bây giờ cảnh giới của hắn mới chỉ là Bích Cung cảnh, muốn sử dụng cần phải dùng một lượng chân nguyên rất lớn, quá trình này cần ít nhất năm nhịp hô hấp.
Khi xưa, trên sàn đấu sinh tử, cũng chính nhờ vậy mà Mục Long mới có thể thừa cơ cướp lấy vật ấy, rồi đánh bại Giang Thiên Vũ.
Năm nhịp thở, nhìn có vẻ như ngắn ngủi, nhưng ngay lúc này, nó lại trở nên dài vô cùng.
Bởi vì Sở Tùy Duyên và Mặc Linh Lung đều bị trọng thương, nên lượng chân nguyên có thể vận dụng có hạn, thực lực cũng bị giảm sút nhiều.
Do vậy, bọn họ đã không còn khả năng chiến đấu trực diện với Yêu Hủy, chỉ có thể hợp lực sử dụng linh khí thượng phẩm Phá Ma Tản để phòng ngự một cách bị động, ngăn cản bước chân của nó.
“Năm nhịp, bốn nhịp…”, trong lúc đó, Yêu Hủy tung ra móng vuốt sắc nhọn cùng với luồng yêu nguyên vô tận, hệt như một ngọn núi cao sừng sững đổ sụp, nặng nề giáng lên Phá Ma Tản, suýt nữa đánh tan phòng ngự của hai người, mà họ cũng vì vậy mà vết thương càng thêm nặng.
“Mục Long, mau lên!”, hai mắt Sở Tùy Duyên đỏ bừng, hộc máu quát.
“Rầm…”, lời còn chưa dứt, cái đuôi khổng lồ của Yêu Hủy hệt như roi thép quét qua, dễ như trở bàn tay đánh bại tấm phòng ngự của Phá Ma Tản, hai người Sở Tùy Duyên và Mặc Linh Lung cũng rơi vào nanh vuốt của nó.
Yêu Hủy mở cái mồm to như chậu máu, định nuốt chửng hai người, răng nanh trong miệng nó mọc lởm chởm, phun ra từng luồng hơi thở tanh tưởi.bg-ssp-{height:px}
Thậm chí, Sở Tùy Duyên đã sắp chạm vào răng nanh của Yêu Hủy, hắn ta có thế thấy rõ từng cái gai trên đầu lưỡi nó, dường như chút nữa thôi sẽ bị nuốt vào bụng.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc đó, trước mặt Mục Long bỗng xuất hiện một luồng sáng đen, để lại một đường quỹ đạo màu đen trong không gian, bay thẳng về phía Yêu Hủy khổng lồ gớm ghiếc kia.
Thất Sát Diệt Hồn Trùy cuối cùng cũng đã được khởi động, nó bay thẳng đến đầu của Yêu Hủy!
Cùng lúc đó, thân thể Yêu Hủy run lên, tất cả mọi động tác của nó đã bị tạm dừng, sau đó cơ thể ngã xuống đất, Mặc Linh Lung và Sở Tùy Duyên cũng rơi theo.
Thất Sát Diệt Hồn Trùy này vô cùng tàn độc, nó có thể tiêu diệt linh hồn của đối thủ chỉ trong nháy mắt.
Hiển nhiên là Yêu Hủy đã chết đến không thể chết thêm, nhưng con ngươi của nó vẫn đang mở to tròn xoe, tất nhiên không tin mình lại chết trong tay nhân loại, những kẻ yếu đuối như con kiến.
“Phù, sống sót đúng là một loại duyên phận mà, nguy hiểm quá, suýt nữa là ta đã trở thành đồ ăn trong bụng nó rồi”, Sở Tùy Duyên nghĩ lại mà thấy sợ, vỗ ngực, thở phào trấn an mình, nhưng động tác lại ảnh hưởng đến vết thương trên người làm hắn ta đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Mặc Linh Lung lau chùi nước dãi của Yêu Hủy dính trên người, lòng vẫn còn sợ hãi, nói với Mục Long: “Không ngờ ngươi lại có thủ đoạn như vậy, hôm nay may mắn là gặp được ngươi, nếu không thì không biết hậu quả sẽ ra sao!”
Mục Long nghe vậy, lấy một lượng lớn đan dược ra, nhét vào trong miệng mình, yếu ớt nói: “Chiến thắng Yêu Hủy không phải do một mình ta làm, nếu không có sự tin tưởng của các ngươi, chỉ sợ bây giờ cả ba chúng ta đều đã mai táng trong bụng quái vật rồi, ta nói câu này, hai người các ngươi đã là bạn của Mục Long ta!”