Chương :
“Bà Lục, thật ra cô không cần phải làm gì cả. Ông Lục là người quan trọng nhất, là người chúng tôi tôn kính nhất, cô có thể hưởng thụ đãi ngộ ở đây, không cần phải làm những việc này…”
“Tôi không làm chút việc để mình bận rộn thì trong lòng sẽ chỉ càng rối bời hơn.”
“Cô là đang lo cho ông Lục…”
Hạ Mộc Ngôn nắm chặt cán chổi, ngước mắt nhìn Phong Lăng: “Tuy lo lắng, nhưng tôi tin tưởng các người, cũng tin rằng anh ấy sẽ không sao.”
Phong Lăng cười với cô: “Bọn chúng sẽ không nỡ lấy mạng ông Lục đâu. Nếu từ đầu đến cuối ông ấy không tiết lộ cơ mật của việc giao dịch vũ khí ngầm thì bọn chúng cũng sẽ tạm thời không dám động đến ông ấy. Trước mắt chúng tôi đã xác định được vị trí rồi, chỉ là phải chờ thời cơ.”
Hạ Mộc Ngôn gật đầu: “Tôi biết rồi, các người có việc thì đi làm đi, không cần đi theo tôi. Tôi tìm chút việc để làm là được.”
“Đi ăn cá đi, bọn họ đang nướng đấy.”
Hạ Mộc Ngôn ngẫm nghĩ giây lát. Sau khi quét sạch cửa trước, cô đi rửa tay một chút rồi mới ra ngoài với Phong Lăng.
Người trong căn cứ này quả là đám đàn ông trẻ tuổi cường tráng, có thể dùng từ “đàn ông cẩu thả” để hình dung. Phần lớn bọn họ đều lang bạt trong gió mưa nhiều năm, tác phong làm việc cũng rất đơn giản lão luyện. Cá nướng là cá nướng, không bỏ thêm chút gia vị dầu muối nào. Mà dù có bỏ thêm thì bọn họ cũng không biết phải bỏ bao nhiêu. Không một ai trong bọn họ biết nấu ăn, thế nên hai ngày nay mọi người cũng chỉ có thể nấu chút cơm trắng ăn kèm với thịt khô mang theo để giải quyết vấn đề ba bữa cơm.
Hạ Mộc Ngôn bê luôn chậu cá sống vừa mới vớt được vào kho hàng. Một tiếng sau, các anh em trong căn cứ chợt ngửi thấy mùi cá hấp, cả đám ló đầu về hướng nhà kho để ngửi.
Tận đến khi Hạ Mộc Ngôn múc cá đã được hầm nhừ ra, lại lấy bát ăn dùng một lần chia đồ ăn cho mọi người thì mấy anh em mới tròn mắt nhìn Hạ Mộc Ngôn.
“Bà Lục… cái này là do cô nấu hả?”
“Đúng vậy, nếm thử đi.” Hạ Mộc Ngôn khẽ cười, lại tiếp tục lấy bát chia cho mọi người.
Lúc Phong Lăng và Nam Hành nghe tin chạy tới thì nhìn thấy cảnh này.
Hạ Mộc Ngôn đều chia cho mỗi anh em một bát, lại còn chu đáo chan ít nước canh cá vào cơm vốn dĩ nấu hơi khô cho mọi người.
Nam Hành nhận lấy bát canh được người anh em bên cạnh đưa tới. Sau khi húp một hớp thì đôi mày lạnh lẽo nhướng lên, sau đó anh ta nhìn về phía Hạ Mộc Ngôn.
“Xem ra lúc trước Tần Tư Đình nói Hạ Mộc Ngôn đã trở thành mẹ hiền vợ thảo là nói thật. Cô Hạ ấy thế mà biết nấu ăn thật.” Nam Hành để bát xuống. Lúc Hạ Mộc Ngôn nhìn thấy Nam Hành rồi đi về phía anh ta thì anh ta cười nhạo, nói: “Chỉ là không ngờ lần đầu được nếm tay nghề của cô Hạ lại ở trong hoàn cảnh như thế này.”
Hạ Mộc Ngôn đi tới: “Tôi thấy bình thường mọi người ở Mỹ chắc là ăn uống không tệ, vậy hai ngày nay thật sự là quá qua loa. Nếu có thể bắt cá ngoài sông, có thể mua được nguyên liệu nấu ăn trong thôn trang, còn có thể mua được chút gia vị, cộng thêm các loại thịt khô mà các anh mang tới, thật ra chỉ cần nấu nướng đàng hoàng một chút là có thể làm ra mấy món ngon.”
“Vậy nên bây giờ cô định ở lại Campuchia để nấu cơm cho mọi người à?” Nam Hành như cười như không nhìn cô.
“Không thể được sao?” Hạ Mộc Ngôn hỏi lại.
Nam Hành nhướng đôi mày anh tuấn lên: “Cô khẳng định mình có thể chịu được thiệt thòi này sao?”
Người anh em nào đó trong căn cứ vừa húp canh cá rột rột vừa nói: “Sáng nay bà Lục đã giặt hết tất của mọi người luôn đấy, chắc không có việc gì thiệt thòi hơn giặt hơn mấy chục đôi tất đâu…”
Nam Hành nhìn thẳng vào Hạ Mộc Ngôn.
“Tôi thấy, hay là để Lục Cẩn Phàm tự sinh tự diệt đi, đừng cứu nữa.” Anh ta bỗng thấp giọng lạnh nhạt nói.
Hạ Mộc Ngôn liếc anh ta: “Anh nói vậy nghĩa là sao?”
“Cứu cậu ta ra, cho cậu ta biết vợ cậu ta ở đây nấu cơm giặt tất cho chúng tôi, e rằng hậu quả sẽ khó lường…”
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Cô không để ý đến anh ta nữa, quay người vào trong tiếp tục múc canh cá. Cô vừa đi vừa nói: “Trước đó các anh đi mua thức ăn và lương khô mà mang về quá ít muối, cho nên canh cá có thể vẫn còn hơi nhạt. Hôm nay có đi mua nữa thì nhớ tiện thể mua ít dầu muối gia vị.”
Nói xong cô liền đi thẳng vào kho hàng.