Sau phút đi lòng vòng đến suýt chút nữa thì lạc đường, nhờ sự chỉ dẫn của Thất Sát.
Nhưng hai người càng đi lại càng thấy sai, mà vẫn chưa đến được quán.
"Chỗ này còn bao xa nữa Thất Sát?"
"Sắp đến rồi chị."
Hai người rời khỏi chỗ Bắc Ngôn cũng được một lúc rồi, nhưng đi lòng vòng mà chưa đến quán ăn.
Cô hơi nản vì đi mãi chưa tới.
Mãi hơn một tiếng sau cuối cùng hai người cũng tìm đến được quán đồ nướng.
"Chị Lan đến rồi."
"Vậy sao, mau mau vào thôi."
Nhìn thấy mình đã đến nơi mắt cô sáng lên muốn chạy thật nhanh vào quán.
Còn Thất Sát ngơ ngác đứng nhìn, rồi cũng đi thật nhanh vào.
Vừa vào quán cô đã gọi gần hết cái menu của quán rồi.
"Chị ăn từ từ thôi không nghẹn bây giờ."
"Đồ ăn ở đây ngon thật.
Bữa sau đi tiếp nhé Thất Sát."
"Chị thích ăn sẽ dẫn chị đi, nhưng mỗi tội lúc đi hơi khó khăn."
"Ừ...em nói chị mới nhớ chắc lần sau phải tìm cách khác thôi.
Chứ mỗi lần đi mà bị bắt vậy cũng khó mà kiếm được lí do."
Hai người ngồi vừa ăn vừa than phiền.
Nhưng đâu ai biết hai người đến quán ăn bị Bắc Ngôn phát hiện ra.
Từ lúc vừa bước ra khỏi cửa là Bắc Ngôn đã đi theo người rồi.
"Anh đến đây làm gì thế Bắc Ngôn?"
Bắc Ngôn đứng gần đó quay lại nói.
"Tôi đi theo dõi hai con người ham ăn kia.
Bảo có việc mà cuối cùng lại đến đây sao."
"Ồ vậy sao, mà hai người này quen quen à nha.
Kia là Thất Sát mà, còn kia không phải là..."
"Nói nhỏ thôi không bị phát hiện bây giờ."
"...Vậy thôi tôi đi trước đây.
Anh đứng đây nhé.
Tạm biệt."
"..."
Để đảm bảo an toàn cho Dạ Lan mà Bắc Ngôn lúc nào cũng theo sau bảo vệ cô trong bóng tối.
Nhưng chưa lần nào cô biết cả, anh chỉ âm thầm đi phía sau mà không lộ diện.
Anh cũng có chút tình cảm với cô, nhưng không nói.
Sau khi hai người kia ăn xong liền đứng dậy đi thanh toán và ra về.
"Bữa hôm nay ngon thật."
"Đúng đó chị, lúc nào mình quay lại đây tiếp nhé."
"Được đó, vậy là chị lại tìm được quán ăn mới rồi." - Cô vui vẻ thỏa mãn trước đồ ăn ngon ở quán.
"Mà thôi đi về nhanh chị, không lại có người nhìn thấy chúng ta đi ăn thì."
"Không thì sao...".
Bắc Ngôn đi theo từ phía sau.
"Thì...chị Dạ Lan chị có thấy giọng nói này quen quen không?"
"Hả có sao? Sao chị không nghe thấy?"
Hai người đi phía trước vẫn không phát hiện ra Bắc Ngôn đi phía sau.
Bỗng dưng Thất Sát cảm thấy rất lạnh sống lưng phía sau, liền bảo Dạ Lan đi nhanh lên.
"Chị Lan hay mình đi nhanh nên, ở đây âm u quá."
"Ừ giờ chị thấy cũng hơi lạnh hết người rồi, đi nhanh đi."
Hai người chạy thật nhanh ra khỏi ngõ, chạy đến nỗi suýt nữa thì lạc đường hai người mới dừng lại.
Lúc này Bắc Ngôn liền xuất hiện phía sau dọa hai người hồn bay phách lạc.
"Chạy nhanh thật đó, hai người đi ăn vui không?"
Cô và Thất Sát cùng quay lại thì hét toáng nên.
"Á....á...á có ma kìa..."
Cô hét toáng lên, không may vấp phải thứ gì đó phía sau, liền ngã xuống.
"Cẩn thận Dạ Lan." Anh từ phía sau bước thật nhanh đến đỡ cô.
Cô hoảng loạn liền nhắm chặt mắt vào.
Lúc sau cô mở mắt ra thì đã thấy mình trong vòng tay của Bắc Ngôn rồi.
Cô ngập ngừng nói.
"Tại...tại sao anh lại ở đây?"
Cô thấy bất ngờ khi Bắc Ngôn lại xuất hiện đúng lúc như vậy.
"Anh cũng chỉ tình cờ đi ra ngoài mua đồ thì gặp hai người thôi.
Mà giải quyết xong mọi chuyện rồi sao?"
Cô lúc này cũng cảm thấy chột dạ liền nhanh chóng nói qua qua cho anh không nghi ngờ.
"À thì mọi chuyện cũng đã giải quyết xong rồi.
Tuy tốn rất nhiều thời gian nhưng mọi chuyện ổn thỏa hết rồi, chúng ta về thôi Thất Sát."
"Đúng vậy, chúng ta cùng về thôi.
Ở đây hết chuyện để giải quyết rồi.
Cũng đi nhanh về thôi anh Bắc Ngôn."
"Thế sao, vậy cùng về chung luôn đi." - Bắc Ngôn nở nụ cười nhạt.
Anh biết hai người đang nói dối, nhưng thôi cũng bỏ qua không tính toán với hai người nữa.
Anh cũng không muốn gây áp lực cho cô, dù gì cô cũng chỉ mới về không lâu về sau nhắc nhở thì sẽ chú ý hơn thôi.
Đi được nửa đường cô thấy hơi mệt liền ngồi bệt xuống dìa đường.
Nhìn thấy cô như vậy Bắc Ngôn liền ngồi ngay xuống phía trước mặt cô rồi dịu dàng hỏi
"Em thấy mệt sao Dạ Lan? Vậy nên anh cõng em một quãng dù gì cũng sắp về đến trụ sở rồi."
Cô cũng ngỡ ngàng trước vẻ dịu dàng hiếm khi thấy của anh.
Tạo cho cô một cảm giác rất quen thuộc trước kia, cũng từng có người đối xử tốt với cô như vậy.
Cô cũng chẳng nghĩ nhiều, cũng vui vẻ mà nhảy lên lưng anh, để anh cõng cô một đoạn.
Từ khoảnh khắc đó nó như có điều gì đó khiến cô không thể nào quên được những kí ức xưa nó cứ hiện lên trong tâm trí, khi cô mới gặp Hoắc Lăng Phong lần đầu.
Dẫu biết cô không thể giữ được lời hứa của hai người, nhưng mọi chuyện xảy ra rất đột ngột khiến cô cũng không có cách nào nói lời tạm biệt với anh.
Cô cũng không biết giờ anh đang làm gì, cũng không biết anh sống sao.
Liệu rằng cô có thể gặp lại anh ấy một ngày gần nhất không.
Mỗi khi nhắc lại là lồng ngực cô lại nóng ran lên, trái tim cô cũng đập nhanh một cách bất thường.
Như thể muốn nói với cô điều gì đó.