Một mũi tên trúng hai con nhạn nếu như nói về kỹ thuật thì không tính là lợi hại. Nếu như ở trên chiến trường, một tên Thần Xạ Thủ có thể dùng một mũi tên bắn xuyên hai tên đến ba tên bốn tên binh sĩ là chuyện thường! Nhưng nơi này không phải là chiến trường, nơi này cũng không có trận hình gì, cũng không có nhiều binh lính như thế. Nơi này còn là thành viên tinh anh nắm giữ năm mã lực.
- Mũi tên này xuyên qua cổ họng người thứ nhất sau đó không còn đủ lực lượng để xuyên thủng người thứ hai. Cho nên mũi tên này sau khi đâm thủng áo giáp da chỉ có thể đâm trúng tim của hắn!
Kỵ sĩ này nói tới đây, trong mắt hắn xuất hiện một đạo tinh quang. Cho dù là hắn cũng muốn nhìn cảnh tượng phát sinh trong lúc đó! Ở nơi như thế này, rốt cuộc làm sao mới có thể một mũi tên trúng hai con nhạn! Một mũi tên bắn chết hai thành viên của đội tinh anh nắm giữ năm mã lực! Điều này cần có kỹ thuật bắn cung và năng lực nắm bắt thời cơ cường đại tới mức nào?
- Đây là do một Thần Xạ Thủ bắn ra. Ta dám cam đoan, tất cả Thần Xạ Thủ trong quân của Đại Vận quốc chúng ta, tuyệt đối không người nào có thể bắn ra mũi tên này!
Kỵ sĩ vỗ ngực bảo đảm. Tuy rằng bình thường Thần Xạ Thủ trong quân đã là một người rất trâu bò. Nhưng hắn vẫn tin tưởng vào phán đoán của mình.
- Còn vết thương này thì sao?
Lăng Túc chỉ vào thi thể của Hắc Giáo. Chỉ thấy trên thi thể của Hắc Giáo có ba vết thương. Một vết ở da đầu, một vết ở vai, và một vết ở yết hầu!
Chẳng lẽ mũi tên đầu tiên bắn chệch. Mũi tên thứ hai không trúng chỗ chí tử, mũi tên thứ mới giết chết được Hắc Giáo sao? Nếu giải thích như thế căn bản không thỏa đáng. Hắc Giáo không phải là bia ngắm không biết di chuyển. Bất kể là Thần Xạ Thủ nào cũng tuyệt đối không thể liên tục bắn ra ba mũi tên mà hắn không phản kích. Với tốc độ và lực lượng của Hắc Giáo, sau mũi tên đầu tiên thất thủ, hắn sẽ lập tức bắt được cung thủ!
- Đây cũng là chỗ ta xem không hiểu!Kỵ sĩ này không làm ra vẻ chó sói vẫy đuôi to. Hắn xem không hiểu liền nói xem không hiểu.
Lăng Túc nghe thấy đáp án này, cảm thấy không hài lòng lắm. Hắn biết, ba vết thương trên người Hắc Giá tuyệt đối không đơn giản. Nhưng bọn họ lại không có người nào có thể giải thích lý do vì sao lại xuất hiện ba vết thương này.
Hắn cầm mũi tên trong tay tới trước mắt, Lăng Túc bắt đầu quan sát mũi tên này. Mà khi hắn quan sát mũi tên này, khóe miệng hắn chợt cong lên. Hắn nhận được thứ mình muốn!
- Các ngươi xem!
Lăng Túc cầm mũi tên trong tay giơ ra. Đám kỵ sĩ lập tức vây lại. Chỉ thấy phần sau của mũi tên có khắc một chữ Âu nho nhỏ. Tuy chữ Âu này khắc có phần cong vẹo, nhưng mọi người có chút nghiên cứu về cung tiễn đều biết, đây hẳn là họ của người chế tạo hoặc là người sử dụng!
- Chôn đống thi thể này, sau đó đi xuống thôn!
Lăng Túc nhìn thấy các vị kỵ sĩ xem xong mũi tên liền cất mũi tên vào túi đựng tên của mình. Sau đó hắn quay lại ra lệnh cho đám kỵ sĩ.
Trong sơn thôn, Âu Dương vẫn có chút lo lắng không yên. Hắn luôn cảm thấy ngày hôm nay đã để sót vật gì! Nhưng hắn nghĩ nửa ngày vẫn không thể nghĩ ra được cuối cùng mình đã để sót cái gì!
Tất cả năm tên thám báo đều bị bắn chết. Ngay cả ngựa cũng bị giết chết. Tuyệt đối không có khả năng có người biết chuyện gì đã phát sinh mới đúng. Vậy tại sao mình còn lo lắng không yên như vậy?
- Chẳng lẽ bởi vì ngày mai sẽ phải tòng quân?
Âu Dương chỉ có thể an ủi mình như vậy. Nói tới tòng quân hắn vẫn có chút không vui. Hắn thực sự rất bài xích loại chiến tranh thế này. Dù sao mỗi lần phát sinh chiến tranh đều sẽ có vô số quân nhân và dân thường phải chết. Đi tới chiến trường, mạng của ngươi cũng trở nên rẻ mạt. Người muốn sống sót chỉ có thể liên tục đánh giết người khác. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Âu Dương không phải là một tên sát nhân cuồng ma. Chuyện như ngày hôm nay, hắn không giết người sẽ bị người giết. Dưới tình huống này mặc kệ là ai cũng sẽ chọn giết chết người khác mà không phải là bị giết chết!
Cái này cũng là lý do tại sao Âu Dương giết năm người vẫn có thể yên tâm thoải mái làm. Nhưng chạy tới chiến trường giết người lại hoàn toàn khác. Tại sao mình phải chiến đấu vì một quốc gia không rõ lai lịch?
Cái gì là Đại Vận quốc, cái gì là Tây Kỳ quốc? Có liên quan đến mình sao? Mình không trêu ai chọc ai đột nhiên đi tới thế giới này. Tại sao mình phải bảo vệ quốc gia này?
- Ôi! Thật xúi quẩy! Rõ ràng muốn sống yên ổn. Hiện tại xem ra muốn yên ổn cũng không được!
Âu Dương ngồi ở đầu giường xoa xoa trường cung của mình. Hắn biết, không lâu sau, cái trường cung này sẽ trở thành người bạn tốt nhất của hắn trên chiến trường. Cũng chỉ có cây trường cung này hắn mới có thể sống sót.
- Bất kể như thế nào đều phải sống sót!
Trong lòng Âu Dương tự nói với mình. Mặc kệ chiến trường hung hiểm thế nào, mình nhất định phải sống sót! Chỉ có sống sót mới có thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày hôm sau. Bằng không tất cả đều chỉ là nói suông...
Đêm khuya, một đoàn kỵ binh vô cùng tinh nhuệ đã làm rối loạn cuộc sống của người dân trong thôn Kháo Sơn. Khi ba mươi tên kỵ sĩ xuất hiện ở trong sơn thôn nghèo khó này. Bọn họ không khỏi cảm thấy nghi ngờ. Ở một chỗ như thế này có thể xuất hiện Thần Xạ Thủ sao?
- Đội trưởng! Nơi này nghèo khó như thế làm sao có khả năng tồn tại một Thần Xạ Thủ được?
Đội phó nhìn đội trưởng Lăng Túc có chút không rõ hỏi dò.
Thật ra bọn họ đều biết, nếu như theo hành trình ban đầu, bọn họ không nên dừng lại ở chỗ này. Bọn họ hẳn phải nên tiếp tục đi về phía tây truy kích đội thám báo còn lại đã lẻn vào bên trong Đại Vâmk. Nhưng Lăng Túc quyết định chủ ý, nhất định phải gặp Thần Xạ Thủ kia một lần, xem có cơ hội mời hắn gia nhập vào đội ngũ của mình hay không.
Phải biết rằng, toàn Đại Vận quốc cũng không quá một trăm Thần Xạ Thủ. Sau khi trải qua chiến tranh lâu như vậy, phần lớn bọn họ đều bị chết hoặc bị thương. Hiện tại những người có thể ra chiến trường, chỉ có khoảng bốn mươi, năm mươi người thôi. Một trung đội như của hắn làm sao có khả năng được phân một Thần Xạ Thủ? Thần Xạ Thủ đều xuất hiện trên tiền tuyến để áp chế binh tuyến của đối phương.
- Không nên xem thường bất kỳ địa phương nào. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ngươi sẽ tin Hắc Giáo bị người giết chết sao?
Lăng Túc trừng mắt với đội phó một cái. Sau đó hắn liền giục ngựa đi về phía trưởng thôn thôn Kháo Sơn.