Đường Liệp cảm thấy thân thể của mình chậm rãi trầm xuống, đầu óc của hắn bị sóng biển vỗ tạt nặng nề, ý thức còn lại nói cho hắn phải mau chóng trồi lên mặt biển, nếu không sẽ ngộp thở mà chết. Nhưng dư lực của dòng xoáy vẫn chưa hết, thân hình của hắn và Phỉ Na xoay tròn trầm xuống trong nước biển, bên người là một mảnh đen như mực, thị lực và thính lực hoàn toàn bị phong bế.
Hai chân Đường Liệp không ngừng di động, rốt cuộc thành công thoát khỏi vũng xoáy.
Một luồng quang mang màu vàng từ bên hông hắn lộ ra, Long Đản bắn ra hơi ấm áp nhàn nhạt, cảnh tượng kì dị đã xảy ra, với Long Đản làm trung tâm, nước biển nhanh chóng tạt ra bốn phía, chung quanh Đường Liệp và Phỉ Na đã hình thành dòng suối chảy trong suốt, bên trong dòng suối lại trở thành không gian không có nước.
Đường Liệp lúc mới đầu còn tưởng mình gặp ảo giác, nhưng lúc này Phỉ Na đã tỉnh lại, ho khan kịch liệt một tiếng, sau đó tiếng thở dốc dồn dập vang lên, nàng như trong mộng nói: " Đường Liệp, ta còn sống không?"
Đường Liệp gật đầu, hắn thử hít một hơi, không khí trong nước biển có vị mặn, nhưng lại có dưỡng khí gây cho hắn cảm giác sung sướng trong nháy mắt đã tràn ngập toàn thân của hắn, hắn không phải nằm mơ, Long Đản lại không ngờ có tác dụng tị thủy. Bạn đang xem tại Truyện FULL - ện FULL
Thân hình của bọn họ bên trong không gian không nước nhanh chóng rơi xuống, không bao lâu dưới chân đã đạp lên đáy biển xôm xốp ẩm ướt, Đường Liệp từ trong túi da cẩn thận lấy ra Long Đản, nhưng nhìn thấy quang mang của Long Đản huyến lệ sáng lạn trước nay chưa từng có, nhiệt độ đang không ngừng tăng lên.
Thông qua suối chảy trong suốt, có thể mông lung nhìn thấy tình cảnh dưới đáy biển, một con cá dài hẹp màu sắc sặc sỡ đang nhàn nhã chậm rãi bơi qua, cách đó không xa thi thể thật lớn của xích long đã lẳng lặng nằm úp sấp nơi đó, biển sâu cuối cùng đã trở thành nơi chốn trở về cuối cùng của nó.
Phỉ Na nằm trên đầu vai của Đường Liệp nhỏ giọng bật khóc, xích long đã chết, vận mệnh của Hắc Thiếp Nhĩ đã có thể biết được. Đường Liệp ôm sát vai nàng, nhìn chung quanh, suy nghĩ làm sao thoát khỏi khốn cảnh trước mắt.
Long Đản màu vàng đột nhiên phát ra tiếng vang thanh thúy, trên vỏ trứng đã xuất hiện một vết rạn tinh tế.
Đường Liệp và Phỉ Na nhìn nhau, bọn họ cũng rõ ràng viên Long Đản này có tác dụng tị thủy, nếu Long Đản bị tổn hại, khẳng định bọn họ phải chết ngay dưới thế giới dưới đáy biển đen kịt này.
Trên vỏ trứng phát ra một tiếng vang giòn, đột nhiên tản mát ra sức nóng thật lớn, làm cho Đường Liệp không thể cầm Long Đản được nữa, buông tay cho rơi xuống cát, mặt ngoài Long Đản giống như mạng nhện nhanh chóng rạn nứt, nó ở trên bãi cát hoảng động một cái, lập tức có một cái đầu lâu màu trắng uyển như đầu chim nhỏ đang ló ra khỏi vỏ trứng.
Đường Liệp kinh ngạc há to miệng, hồn nhiên quên sạch nguy cơ gặp phải trước mắt, lão thiên gia! Viên Long Đản nho nhỏ này vậy mà ấp trứng nở ra con rồng nhỏ.
Đầu lâu màu trắng giống như một quả bồ đào nho nhỏ, Đường Liệp thậm chí không thể rõ ngũ quan của nó, nếu nói đây là một con rồng nhỏ, còn không bằng gọi nó là một con chuột trắng xinh xắn còn thỏa đáng hơn.
Đường Liệp ngơ ngác nhìn con rồng sơ sinh này, nếu lúc trước không phải đích tay mình moi ra Long Đản từ trong bụng kim long, hắn dù sao cũng sẽ không tin tưởng sinh vật nhỏ bé và yếu ớt này là một con rồng.
Kháo! Trên người nó làm gì có chút nào vẻ đặc thù của rồng, đầu thì trụi lủi, làn da trắng bệch, không có sừng, cũng không có kim lân cứng rắn, ngay cả cái chân lộ ra cũng có màu hồng mềm mại, làm gì mà giống hậu nhân của kim long.
Hai mắt màu lam của con tiểu long bé xíu rất nhanh nháy động, Đường Liệp và Phỉ Na chăm chú quan sát nó thì nó cũng đang đánh giá bọn họ. Phỉ Na đối với con tiểu long bé xíu có thể bỏ túi này sinh ra hứng thú thật lớn, ôn nhu nói: " Bé xíu, ngươi tên gì?"
Đường Liệp đưa tay muốn nâng con rồng nhỏ lên, lại không nghĩ rằng nó đột nhiên xoay người hướng phương xa chạy trốn, thân thể nó mặc dù chỉ nhỏ như con chuột bạch, nhưng tốc độ bỏ chạy lại nhanh cùng cực, thoáng qua đã bỏ lại Đường Liệp và Phỉ Na ở phía sau.
Đường Liệp kéo tay Phỉ Na, nhanh chóng hướng con rồng nhỏ đuổi theo, hắn đã phát hiện khi con rồng nhỏ bỏ chạy thì nước biển cũng tuôn tới bên người bọn họ, chỉ có bảo trì sự gần gũi với con rồng nhỏ, thì tác dụng tránh né nước biển của nó mới có thể chiếu cố cho hai người bọn họ.
Tại đáy biển điên cuồng rượt đuổi suốt hai dặm, phía trước đột nhiên xuất hiện một cái rãnh thật sâu, Đường Liệp giữ lấy Phỉ Na cùng ngừng lại bên bờ, nhưng lại nhìn thấy tiểu bạch long chạy tuốt vào bên trong khe nứt, xoay người nhìn lại, nước biển nhanh chóng hướng bọn họ tuôn đến, Đường Liệp cắn răng, đầu óc của con rồng sơ sinh này có phải thật là chưa phát dục hoàn toàn hay không? Rốt cuộc nó muốn đưa bọn họ đi tới nơi nào? Trước mắt đã không còn đường thối lui, chỉ phải đi theo phía sau tiểu bạch long hướng khe nứt dưới đáy biển nhảy đi vào.
Thân hình mảnh khảnh của tiểu bạch long đột nhiên lủi bay lên, nhanh chóng xoay tròn quanh Đường Liệp và Phỉ Na, hai mắt màu lam đậm có chút linh hoạt chuyển động, lộ ra vẻ tràn ngập đắc ý và gian giảo, Đường Liệp đột nhiên tỉnh ngộ, tên tiểu tử này rõ ràng cố ý đưa bọn họ vào trong khe nứt dưới đáy biển.
Phỉ Na phát ra một tiếng than sợ hãi, nhìn thấy dưới chân có ánh sáng lóe ra, bên trong khe nứt đáy biển tựa hồ tồn tại một dãy kiến trúc dưới nước thật lớn. Hết thảy chung quanh bắt đầu trở nên sáng lên, nước biển nhẹ vỗ vào Đường Liệp và Phỉ Na, đưa tốc độ rơi xuống của bọn họ chậm lại.
Thân thể tựa hồ gặp phải một đạo cách trở vô hình, trong nháy mắt xuyên phá đạo lực cản, Đường Liệp và Phỉ Na rơi vào một không gian hoàn toàn mới mẻ.
An toàn hạ xuống đáy biển, chân đặt dưới mặt đất vô cùng bằng phẳng, ngửa đầu nhìn lại, màn nước trong suốt phía trên chảy xuôi trên đỉnh đầu, khi thì có cá xẹt qua, trong lòng Đường Liệp đột nhiên sinh ra một loại cảm giác mình đang ở trong con đường hầm xuyên dưới đáy biển. Nước biển bị đạo khí vô hình hoàn toàn che ở phía trên, hoàn toàn ngăn trở với không gian bây giờ Đường Liệp đang đứng.
Tiểu bạch long chẳng biết khi nào lại đi tới dưới chân Đường Liệp, bàn chân trước trắng mịn tinh nghịch gãi gãi vào giày của Đường Liệp, Đường Liệp cúi xuống, nâng tiểu bạch long vào lòng bàn tay, mỉm cười nói: " Tiểu tử, ngươi còn không có tên, sau này ta gọi ngươi là tiểu Bạch!"
Phỉ Na cười khanh khách nhìn tiểu bạch long trong lòng bàn tay của Đường Liệp, tràn ngập hâm mộ nói: " Ngươi rốt cuộc đã có được con rồng của chính mình."
Đường Liệp cười khổ nói: " Con rồng có thể bỏ vào túi như vậy ngươi từng gặp qua sao?"
Phỉ Na lắc đầu, nhìn thấy tiểu bạch long trải qua trận bôn ba vừa rồi thật đã mỏi mệt, ghé vào lòng bàn tay của Đường Liệp phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.
Đường Liệp làm một cử chỉ không tránh được, đem tiểu bạch long cẩn thận bỏ vào trong túi da, lúc này hắn mới lưu ý hoàn cảnh chung quanh, bọn họ ở tận sâu trong của đáy biển, là một không gian cực kỳ phong bế.
Phỉ Na chỉ vào hải để sâm lâm( rừng dưới đáy biển) nói: " Nếu ta không đoán sai, phía trước chính là Thủy Tinh sâm lâm của Hư Hải."
" Thủy Tinh sâm lâm?" Đường Liệp tò mò nói.
Phỉ Na gật đầu: " Thủy Tinh sâm lâm chính là điểm phân giới giữa Mê Huyễn hải hạp và Hư Hải, thông qua Thủy Tinh sâm lâm có thể đi đến trung tâm Thủy Tinh Thành, nơi đó là trung tâm quyền lực của Hư Hải nữ hoàng Thủy Đại Nhân."
Đường Liệp ngạc nhiên nói: " Ta đã sớm nghe nói qua về Hải tộc nhân, nhưng chưa từng gặp qua, chẳng là bọn họ đều là người cá sao?"
Phỉ Na lắc đầu nói: " Nhân ngư( người cá) chỉ là một trong phần đông chủng tộc trong Hư Hải, huyết thống của bọn họ trong Hải tộc nhân cũng không tính là cao quý..." Nàng dừng lại một chút lại nói: " Xem ra chúng ta tốt nhất đi qua Thủy Tinh sâm lâm tới Thủy Tinh Thành, từ nơi này có thể thuận lợi trở về Mặc Vân Thành."
Đường Liệp từ trước tới nay luôn luôn lạc quan, nếu trước mắt thực đã bình an vô sự, cũng chẳng muốn nghĩ thêm chuyện ngày sau, huống chi có Phỉ Na vị hồng nhan tri kỉ làm bạn, cùng đi trong thế giới dưới đáy biển cũng có hương vị khác, huống chi được đi chung với Phỉ Na cũng là một niềm vui thú.
Đường Liệp thỉnh thoảng nhìn lên màn nước trong suốt trên đỉnh đầu, trong lòng kì quái tới cực điểm, hắn dù sao cũng không nghĩ ra, dưới Hư Hải mà lại có một bầu trời khác, theo lý luận ngày trước không thể giải thích nổi những chuyện đang xảy ra trước mắt này.
Thảm thực vật trước mắt từ từ tăng nhiều, cây cối và hoa cỏ dưới đáy biển đều trong suốt, quang mang yếu ớt xuyên thấu qua vùng không gian trên đầu.
Quang mang chiếu xuống làm cho cây cối hoa cỏ nhiễm lên một ít màu sắc, đưa mắt nhìn lại cả sâm lâm dưới đáy biển tất cả đều tinh khiết một màu. Đường Liệp thấp giọng nói: " Hải tộc cường đại không?"
Phỉ Na cười nói: " Hải tộc là chủng tộc kì lạ nhất, từ trước tới nay bọn họ không giao tiếp với Cách Lan Đế Á đại lục, duy trì sự trung lập với Lam Đức đế quốc và Huyền Vũ đế quốc."
Đường Liệp nheo lại hai mắt nói: " Ngoại trừ thiếu ánh mặt trời, hoàn cảnh cuộc sống của Hải tộc nhân cũng không khác gì chúng ta lắm."
Phỉ Na tràn đầy đồng cảm gật đầu nói: " Ta cũng chỉ là nghe nói qua Thủy Tinh sâm lâm có không khí và thổ địa, hôm nay mới coi như tận mắt nhìn thấy."
Từ trong khu rừng trong suốt phía trước đột nhiên bay ra vô số thiêu thân trong suốt, cánh của chúng nó nổi lên huỳnh quang màu xanh biếc, ở trong Thủy Tinh sâm lâm, nhìn như những ngôi sao phát ra ánh sáng như ngọc.
Đường Liệp và Phỉ Na ngắm nhìn cảnh sắc kì dị trước mắt, đồng thời phát ra một tiếng than thở.
Bên tai lại truyền đến tiếng vang, Đường Liệp đưa mắt nhìn lại, thấy bảy tên nam tử làn da màu xanh biếc quái dị xuất hiện trên bãi cát phía trước.
Diện mạo của bọn họ cũng không khác lắm so với người bình thường, vóc người khôi ngô cao lớn, hai bên cánh tay sinh ra lân giáp cứng rắn, nơi bàn tay sinh ra hai chiếc càng ngao thật lớn. Từ ngực đến bụng dưới, lân giáp màu xanh biếc bao phủ thật tự nhiên tuyệt đại bộ phận cơ thể, bên hông là quần ngắn màu đỏ do rong biển bện thành.
" Ngao nhân!" Phỉ Na nhỏ giọng nhắc nhở, Ngao nhân ở trong Hải tộc danh tiếng cũng không tốt, bản tính hung tàn ích kỉ làm cho bọn họ trở thành chủng tộc có khả năng phạm tội cao nhất trong hải tộc.
Tên Ngao nhân cầm đầu lay động mái tóc dài rối bời màu xanh biếc, kêu lên quái dị: " Đường này ta mở, cây này ta trồng, muốn đi ngang qua, lưu lại tiền mãi lộ!"
Đường Liệp bị tiếng kêu quái dị của Ngao nhân làm bật cười, chỉ vào chiếc mũi củ tỏi của hắn nói: " Ngươi nghĩ muốn cái gì? Chỉ cần giá thích hợp, ta nguyện ý trả tiền!"
Đôi mắt màu xanh biếc âm u của Ngao nhân tràn ngập dâm tà nhìn Phỉ Na, mê đắm nói: " Ngươi có thể đi qua nơi này, nhưng phải lưu lại cô gái này."
Phỉ Na cả giận nói: " Hỗn đản! Ngươi nói cái gì?"
Cả đám Ngao nhân đều cười rộ lên dâm đãng, tên Ngao nhân cầm đầu khinh thường nhìn Đường Liệp, kêu lên quái dị: " Tiểu mĩ nhân, chờ ngươi biết được chỗ tốt của chúng ta, sẽ không còn nhớ thương tên tiểu tử vô dụng này nữa."
Có chuyện có thể nhẫn cũng có chuyện không thể nhẫn, Đường Liệp vốn không muốn gây chuyện, rủi ro giảm bớt, không nghĩ tới mấy tên xấu xa này lại dám nổi lên ý niệm cướp sắc trong đầu, càng làm cho hắn căm tức chính là bọn chúng dám ở ngay trước mặt Phỉ Na mà vũ nhục năng lực nam nhân của mình.
Đường Liệp dùng một tay kéo Phỉ Na ra phía sau, cười lạnh nói: " ***, cả đám không biết xấu hổ, hôm nay lão tử sẽ thiến đám quái thai các ngươi." Vừa dứt lời, thân hình như tia chớp nhằm tên Ngao nhân cầm đầu, đối phương người đông thế mạnh, hắn phải ra tay trước, trước tiên phải khống chế thủ lĩnh của bọn họ rồi hãy nói.
Ngao nhân cầm đầu nhìn thấy Đường Liệp trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt hắn, trong nội tâm cũng không khỏi hoảng hốt, hắn giơ lên song ngao hướng Đường Liệp đánh tới, hai cự ngao của Ngao nhân là vũ khí do trời sinh cho bọn hắn, có thể dễ dàng bẻ gãy sắt thép bình thường.
Tốc độ của Đường Liệp vượt xa sự tưởng tượng của hắn, nói thì chậm xảy ra thì nhanh, hắn đã từ khe hở giữa song ngao của Ngao nhân vọt đi vào, quyền phải ngưng tụ lực lượng toàn thân nổi lên quang mang màu lam âm u, chuẩn xác không lầm đánh ngay lên cằm của Ngao nhân kia, đánh cho tên đầu lĩnh này bật ngửa đầu về phía sau văng ra ngoài, đánh vào trên người một gã đồng bạn, phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Sáu gã Ngao nhân đồng bạn nhìn thấy tình thế không ổn đồng thời huy vũ song ngao thật lớn hướng Đường Liệp xúm lại, sáu đôi cự ngao giống như mười hai chiếc kìm sắt, từ những góc độ khác nhau đánh về phía thân thể của Đường Liệp, thân thể của Đường Liệp mặc dù cường tráng, nhưng nếu như bị cự ngao nắm được, vẫn sẽ gặp nguy hiểm gãy xương.
Hắn trở tay rút ra Đồ Long Đao, dùng Tĩnh Thủ Thức trong Mặc Tử kiếm pháp xuất đao, Đồ Long Đao vừa lúc đánh thẳng vào nơi các đốt xương của cự ngao, vừa đúng điểm trúng một chút, lực lượng công kích của sáu gã Ngao nhân đột nhiên thay đổi, không ngờ đều đổi hướng lại chàng thẳng vào nhau.
Đường Liệp đã sớm bị sự vây công của bọn họ chọc giận, thừa dịp sáu gã Ngao nhân hỗn loạn, Đồ Long Đao trong tay sử xuất ra Đồ Ma Thất Thức uy lực vô cùng, đao diễm màu lam vây quanh thân thể, những nơi Đồ Long Đao xẹt qua đều là nghe được từng trận kêu thảm, mười hai cự ngao bởi vậy mà có chín bị ngạnh sanh chặt đứt.
Máu tươi màu xanh biếc từ tứ chi bị thương và bị chặt đứt bắn ra, lúc này bọn họ mới ý thức được đã chọc phải phiền toái lớn.
Tên Ngao nhân ra tay đầu tiên nhìn thấy tình huống không ổn, liền dẫn đầu hướng Thủy Tinh sâm lâm bỏ chạy.
Lại nghe trên đỉnh đầu vang lên tiếng gió rít, Ngao nhân ngẩng đầu nhìn lại, đôi giày màu vàng(kim sắc chiến ngoa) của Phỉ Na hung hăng đá vào trên mũi hắn, Ngao nhân bật ngửa đầu té ngã xuống cát.
Không đợi hắn đứng lên, Phỉ Na đạp chân lên lồng ngực của hắn, ngọc bích đao xuất ra một đạo quang mang lóa mắt rực rỡ, lưỡi đao đã gác trên cổ hắn. Tên Ngao nhân bị dọa cả người lạnh run, rung giọng nói: " Đại…đại tiểu thư…nữ…nữ anh hùng…tha..tha…tính mạng của ta đi."
Đường Liệp mỉm cười đi vào bên người Phỉ Na, nhìn thấy Ngao nhân bị dọa đến tè ra quần, không khỏi lắc đầu: " Ta vốn muốn tha cho ngươi, nhưng ngươi thật sự quá càn rỡ, nếu như vậy mà buông tha cho ngươi, chẳng phải là ta rất không có mặt mũi?"
Tên Ngao nhân cầu khẩn nói: " Hai vị có phải là đến tìm người…ta biết…nàng…nàng đã bị đại hiền giả mang đi rồi…"
Đường Liệp nao nao, trong lúc vô ý nghe được tin tức của tên Ngao nhân làm cho hắn không khỏi mê hoặc, hắn lạnh lùng nói: " Ngươi đang gạt ta!"
Tên Ngao nhân cơ hồ muốn khóc thành tiếng, rung giọng nói: " Sao ta dám lừa gạt hai vị, được rồi…trên người nàng mặc bảo giáp, đao thương bất nhập…"
Đường Liệp toàn thân kịch chấn, gương mặt thanh lệ xinh đẹp tuyệt luân của Huyền Ba đột nhiên hiện ra trong đầu hắn, cô gái trong miệng Ngao nhân này chẳng lẽ lại là Huyền Ba công chúa bị rơi giữa sông Hắc Thủy rồi mất tích? Phát hiện ngẫu nhiên này làm cho Đường Liệp nhất thời kích động. Hắn cố gắng trấn tĩnh lạnh lùng nói: " Ngươi có biết cô gái kia tên gì không?"
Ngao nhân mờ mịt lắc đầu, qua hồi lâu đột nhiên kêu lên: " Ta nhớ ra rồi, cô ấy còn một đồng bạn…cô ấy..cô ấy hình như gọi hắn là Nhã Dịch An…"
Đường Liệp ức chế không nổi nội tâm kích động, một phát bắt lấy mái tóc dài màu xanh biếc của Ngao nhân, xách thân thể hắn lên: " Nói mau, đại hiền giả ở địa phương nào?"
" Thủy Tinh Thành!"
" Cút!" Đường Liệp đá một cước vào hạ âm của Ngao nhân, địa phương mà mũi chân chạm đến cứng rắn dị thường, xem ra dưới hạ thể của Ngao nhân cũng có lớp da cứng rắn, khó trách bản thân bọn hắn lại tự cảm thấy hài lòng vì bản thân mình.
Bảy tên Ngao nhân dìu dắt nhau chạy vào trong Thủy Tinh sâm lâm, Đường Liệp nhìn những đoạn chi đầy đất nhịn không được thở dài một hơi: " Ra tay quá nặng, chỉ sợ mấy Ngao nhân này sẽ bị tàn phế thôi."
Phỉ Nha lắc đầu nói: " Song ngao của Ngao nhân có năng lực tái sinh cường đại, không cần lâu lắm, bọn họ sẽ khôi phục như thường." Nàng có chút khó hiểu hỏi: " Đường Liệp, vì sao ngươi dễ dàng buông tha cho mấy tên Ngao nhân đó?"
Trên mặt Đường Liệp lộ ra nụ cười hiểu ý: " Nếu tin tức của bọn họ là thật, Huyền Ba công chúa hẳn là ở trong Thủy Tinh Thành!"
" Cái gì?" Phỉ Na vui mừng kêu lên.
Đường Liệp gật đầu, nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Phỉ Na: " Đi mòn giày sắt tìm không thấy, có được không phí chút công phu, tìm được công chúa có thể đem chuyện đế quân dặn dò làm cho xong."
Bọn họ thông qua Thủy Tinh sâm lâm mất hai ngày thời gian, nơi đường ra của sâm lâm rõ ràng có một màn nước phân giới, tiếp tục đi lên phía trước sẽ lại đi vào trong nước biển, nơi phân giới của hải dương và sâm lâm có một trấn nhỏ tập trung buôn bán, diện tích trong trấn mặc dù không lớn, nhưng đủ chủng loại hàng hóa buôn bán, trong đó có cả những bảo vật trân phẩm hiếm có.
Đường Liệp và Phỉ Na có bề ngoài không giống người thường rất nhanh hấp dẫn phần đông người buôn bán nhỏ chú ý, một gã người cá thấp bé đang ở trong một hồ nhỏ dưới tàng cây lớn tiếng tiếp đón: " Hai vị là từ Cách Lan Đế Á đại lục tới sao?"
Đường Liệp lễ phép gật đầu, gã người cá vẫy chiếc đuôi thật lớn huyễn hóa thành hai chân thô ngắn, hắn cất bước rồi khỏi hồ nước, thần tình tươi cười đi tới bên người Đường Liệp: " Nếu ta không có đoán sai, hai vị nhất định là muốn đi Thủy Tinh Thành."
Đường Liệp mỉm cười nói: " Năng lực quan sát của ngươi rất mạnh a!"
Gã người cá hắc hắc cười nói: " Có rất ít người ở Cách Lan Đế Á đại lục đi tới được đáy biển Hư Hải, phía trước chính là Thiên Mạc(màn trời), đi ra khỏi phạm vi màn trời, sẽ tiến vào trong biển sâu, với thân thể các ngươi vốn không có khả năng dừng thời gian lâu trong nước."
Phỉ Na lạnh nhạt nói: " Ngươi có biện pháp?"
Tên người cá liên tục gật đầu nói: " Các ngươi muốn đi vào Thủy Tinh Thành, nhất định phải đeo Tị Thủy Châu." Hắn lấy ra một vỏ sò thật lớn, mở vỏ sò, nhìn thấy một hạt châu đủ màu sắc rực rỡ, tên người cá nói: " Đây là Tị Thủy Châu, hai vị cứ chọn lựa, ta có thể cho các ngươi một giá cả vừa ý." Hắn giảo hoạt bổ sung: " Kim tệ của Cách Lan Đế Á đại lục cũng có thể sử dụng tại nơi này."
Đường Liệp chưa từng nhìn thấy Tị Thủy Châu, cũng làm ra vẻ cầm lấy xem xét một chút. Phỉ Na nhỏ giọng nói với Đường Liệp: " Cẩn thận có dối trá!"
Lời còn chưa dứt, quang mang của hạt châu trong vỏ sò đột nhiên phai nhạt xuống, vừa rồi rõ ràng màu sắc sáng lạn, trong nháy mắt lại biến thành màu nâu.
Tên người cá cũng thật không ngờ lại phát sinh ra biến hóa như vậy, tàn bạo nhìn thẳng Đường Liệp nói: " Ta hảo tâm bán Tị Thủy Châu cho ngươi, vậy mà ngươi lại lén lút động tay động chân, mau đền cho ta!"
Đường Liệp ngạc nhiên nói: " Hạt châu trong vỏ sò ta không có sờ qua, ngươi muốn xếp đặt hãm hại ta sao?"
Tên người cá cả giận nói: " Hãm hại ngươi thì thế nào? Hôm nay ngươi không đem tiền đền cho ta, ta sẽ cho ngươi trả giá thật đắt." Miệng của hắn lẩm bẩm, nước hồ phía sau tựa như một đạo rồng nước lủi thăng lên, theo phương hướng Đường Liệp quay đầu trùm tới.
Trong lòng Đường Liệp giận dữ không nghĩ tới người trong Hải tộc lại vô lý ngang ngược như thế, không ngờ là cưỡng ép người ta mua hàng đền tiền. Quanh thân hắn trong nháy mắt bao phủ một vầng sáng màu lam nhạt, trở tay rút ra Đồ Long Đao, nhanh như tia chớp hướng tới đầu của tên người cá bổ tới.
Tên người cá từ tốc độ ra chiêu của Đường Liệp đã phán đoán ra tình thế không ổn, lùi về phía sau mấy bước, nhanh như cá chạch lủi vào trong hồ nước. Đường Liệp phẫn nộ bổ ra một đao, đem hồ nước chém làm hai, đao diễm màu lam bạo liệt ra, hồ nước bị tạc thành vạn giọt nước tung bay, hướng bốn phía vọt tới.
Đao khí với tốc độ cao vô cùng bá đạo hướng phương hướng tên người cá chạy trốn bức bách tới, tên người cá chụp lấy vỏ sò ngăn trở, đao khí đem vỏ sò chém thành hai nửa, mái tóc màu đỏ trên đỉnh đầu tên người cá cũng bị cắt đứt, hắn bị dọa không còn chút máu, hấp tấp ngụm sâu trong nước đầm.
Đường Liệp thầm nghĩ chỉ muốn giáo huấn tên người cá xảo trá này một chút, cũng không nghĩ quá ép sát, từ từ thu hồi Đồ Long Đao. Lại nghe ở phía sau vang lên một thanh âm khàn khàn: " Hảo đao! Nếu ta không có nhìn lầm, thanh đao này hẳn là dùng sừng của Long Tích Dịch tạo thành."
Đường Liệp xoay người nhìn lại, nhìn thấy một lão nhân khuôn mặt xấu xí râu dài đang đi tới, nhìn kĩ chòm râu của lão nhân chính là da thịt đâm ra, mặc dù đang yên lặng mà vẫn không ngừng nhúc nhích. Làn da của hắn âm u, bên ngoài còn có một lớp vảy, con mắt màu đen thời khắc nào cũng có vẻ ẩm ướt như bị ủy khuất, hắn khàn giọng nói: " Lão phu Chương Bát Xảo, đã kinh doanh nhiều năm tại Long Môn Trấn, vị tiểu huynh đệ này có thể nói chuyện với ta một chút không?"
Đường Liệp đối với vẻ bề ngoài của lão nhân này thật không dám nói gì, nhưng cân nhắc tầm mắt tinh chuẩn của hắn, vẫn gật nhẹ đầu.
Chương Bát Xảo giận dữ nói với tên người cá: " Đồ vô liêm sỉ, muốn kinh doanh tại Long Môn Trấn thì phải trung thực công bằng, ngươi không ngờ là dám đem vật giả ra lừa gạt khách hàng từ xa tới, thật là đáng ghét, từ nay về sau không cho ngươi trở lại đây kinh doanh."
Tên người cá kia hiển nhiên rất kiêng kị Chương Bát Xảo, bị dọa chui vào trong đầm nước biến mất không thấy.
Đường Liệp và Phỉ Na đi theo Chương Bát Xảo vào một gốc cây đại thụ thủy tinh, Chương Bát Xảo mỉm cười nói: " Tiểu huynh đệ có nguyện ý bán cây đao này không? Lão phu nguyện ý dùng Tị Thủy Châu hàng thật giá thật trao đổi với ngươi."
Đường Liệp ha hả cười to nói: " Chương lão tiên sinh hiểu lầm rồi, hôm nay ta đi tới để mua Tị Thủy Châu, cũng không phải là muốn bán đao!"
Chương Bát Xảo có vẻ mất mác gật đầu nói: " Bảo vật như thế, khó trách ngươi không đành lòng bán."
Hắn khẩn cầu nói: " Tiểu huynh đệ, lão phu có một yêu cầu quá đáng, có thể cho ta xem qua bảo đao của ngươi không?"
Đường Liệp hơi do dự một chút, nhưng nhìn thấy ánh mắt tràn ngập chờ mong của Chương Bát Xảo, nếu cự tuyệt hắn thì cảm thấy có chút không đành lòng, bèn sảng khoái tháo Đồ Long Đao xuống, đưa cho Chương Bát Xảo.
Chương Bát Xảo chậm rãi rút ra Đồ Long Đao, nhìn thấy trên thân đao ẩn ẩn xuất ra ánh huỳnh quang màu xanh biếc, nhẹ búng ngón tay, có tiếng như kim loại nhẹ nhàng vang lên, Chương Bát Xảo lớn tiếng khen: " Hảo đao! Quả nhiên là hảo đao, nếu lão phu không có nhìn lầm, thanh đao này là do xảo tượng của Đạo tộc tạo thành, từng uống qua long huyết, tính chất đã khác hẳn lúc đầu."
Từ tận đáy lòng Đường Liệp đối với lão nhân Chương Bát Xảo này vô cùng bội phục, hắn chỉ bằng vào sự quan sát ngắn ngủi, đã nhìn ra lai lịch và biến hóa của Đồ Long Đao, đủ chứng minh hắn có học thức uyên bác vô cùng.
Chương Bát Xảo nói: " Tiểu huynh đệ mặc dù có chuôi bảo đao hiếm có này, chỉ sợ còn chưa hiểu rõ hoàn toàn đặc tính của nó."
Đường Liệp gật đầu nói: " Chương lão tiên sinh nói không sai, ta chỉ là ngẫu nhiên thu được cây đao này."
Chương Bát Xảo mỉm cười đưa Đồ Long Đao chậm rãi đặt vào trong đầm nước, nhìn thấy trên thân Đồ Long Đao nổi lên một đạo hoa văn mờ mờ ảo ảo uốn lượn, Chương Bát Xảo chìa ra ngón tay linh hoạt, nhẹ nhàng bắn lên Đồ Long Đao một chút, một đạo ánh sáng màu xanh biếc vặn vẹo hướng trung tâm đầm nước truyền ra, qua trong giây lát, vô số ánh sáng bị ánh sáng màu xanh biếc hấp dẫn, từ chung quanh dung nhập vào trong ánh sáng màu xanh biếc, thân đao chậm rãi tỏa ra sương mù màu xanh. Thẳng đến khi lục quang một lần nữa nhập lại vào trong thân đao, sương mù mới dần dần tán đi.
Chương Bát Xảo rút Đồ Long Đao ra khỏi đầm nước, mỉm cười nói: " Ta không phải biến ra ảo thuật gì, thanh đao này có sinh mệnh lực cường đại, có thể hấp thu năng lượng từ điều kiện hoàn cảnh chung quanh, không hề đứt đoạn."
Đường Liệp nghe được ngẩn người mê mẩn. Chương Bát Xảo đút Đồ Long Đao trở về trong vỏ đao một lần nữa, hai tay cầm trả lại Đường Liệp, cười tủm tỉm nói: " Ngươi và vị cô nương này muốn đi Thủy Tinh Thành, không có Tị Thủy Châu thì không thể nào đi được." Hắn móc ra hai viên minh châu màu lam cực lớn nói: " Đây là hai viên Tị Thủy Châu ta đưa cho hai vị làm lễ vật."
Đường Liệp được thương mà sợ nói: " Chương lão tiên sinh, chúng ta vốn không quen biết, làm sao có thể không xấu hổ mà nhận lễ vật của ngươi?"
Chương Bát Xảo lạnh nhạt cười nói: " Ngươi đã có thể đem bảo đao quý trọng như thế cho ta mượn giám định và thưởng thức, hai viên Tị Thủy Châu này lại là gì?"
Hắn nhét vào trong Đường Liệp, vui vẻ nói: " Hải tộc nhân chúng ta từ trước tới nay luôn bảo trì trung lập, chỉ cần hai vị đi Thủy Tinh Thành mà an phận thủ thường, nghĩ ra sẽ không gặp phiền toái gì đâu." Nói xong hắn xoay người bỏ đi.
Đường Liệp lớn tiếng nói: " Đa tạ Chương lão tiên sinh!"
Chương Bát Xảo phất tay nói: " Gặp nhau là có duyên, có lẽ chúng ta còn có thể gặp lại."
Đợi khi Chương Bát Xảo đi xa, ánh mắt Đường Liệp và Phỉ Na mới nhìn lại Tị Thủy Châu, Đường Liệp nhìn Tị Thủy Châu trong suốt, nửa tin nửa ngờ nói: " Không phải là giả đó chứ?"
Phỉ Na cầm Tị Thủy Châu đặt vào trong đầm nước, Tị Thủy Châu còn chưa tới gần mặt nước, thì nước đầm đã ào ào tránh dạt a, bàn tay Phỉ Na đưa vào trong nước đã tạo thành khe hở thật lớn, căn bản không bị dính chút nước nào, nàng vừa mừng vừa sợ nói: " Là thật, Chương lão tiên sinh không có gạt chúng ta!"
Sau khi bọn họ mua một ít thực vật, mới rời đi Long Môn Trấn, cũng là rời khỏi phạm vi của Thủy Tinh sâm lâm, Đường Liệp và Phỉ Na đeo Tị Thủy Châu trên người, nhìn bên bờ màn nước phía trước, quyết đoán đi vào, nước biển liền ào ào hướng hai bên tránh ra, chung quanh hai người đã hình thành một thông đạo hình vòng cung, tác dụng tị thủy quả nhiên thần kì.
Một đường đi coi như thuận lợi, đại khái đi bộ dưới đáy biển chừng ba ngày, quân sự và chính trị của Hải tộc nhân nằm bên trong trung tâm Thủy Tinh Thành, đi trên tuyến đường chính vào thành, đã nhìn thấy một đội võ sĩ xẹt nhanh qua đỉnh đầu bọn họ, võ sĩ Hải tộc đối với hai vị khách ngoại tộc này cũng không có biểu hiện vẻ đề phòng nghiêm khắc, chỉ liếc mắt nhìn bọn họ một lần đã liền rời đi.
Túi da bên hông truyền đến một thanh âm ách xì thật lớn, đầu lâu trụi lủi của tiểu bạch long ló ra khỏi túi da, con mắt màu lam tò mò nhìn chung quanh, chân trước màu hồng dọc theo quần áo Đường Liệp bò lên trên đầu vai hắn. Đường Liệp cười nói: " Ngươi tỉnh ngủ rồi?"
Tiểu bạch long chìa ra đầu lưỡi liếm liếm môi trên, thình lình nhảy mũi một cái, nước bọt văng thẳng vào mặt Đường Liệp, Phỉ Na nhìn thấy bộ dáng nhếch nhác của Đường Liệp nhịn không được yêu kiều cười rộ lên.
" Ta kháo, vóc người nhỏ như vậy không ngờ lại có thể phun ra được nhiều nước miếng như vậy!" Đường Liệp vừa lau mặt, vừa dở khóc dở cười cảm thán nói.
Tiểu bạch long tựa hồ đối với Đồ Long Đao trên lưng Đường Liệp có hứng thú thật lớn, chậm rãi bò tới trên chuôi đao, thân hình nằm dài ra, không ngờ lại thiếp ngủ thêm lần nữa.
Thủy Tinh Thành là một tòa thành hoàn toàn do thủy tinh trong suốt xây dựng, có quy mô khổng lồ tạo thành một vùng kiến trúc dưới đáy biển, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy Hải tộc nhân ngồi trên các loại thủy thú đi lướt qua bên người bọn họ, đương nhiên trong đó cũng có những người sử dụng Tị Thủy Châu đi chậm rãi trên tuyến đường chính trong thành. Tị Thủy Châu chẳng những là một loại công cụ, còn là một loại tượng trưng thân phận, những ai có điều kiện đeo Tị Thủy Châu đa số đều là quý tộc có thân phận tôn quý.
Đường Liệp và Phỉ Na đi tới trước cửa thành, bốn gã Kị Sa võ sĩ lẳng lặng đứng ở trong nước, bọn họ cẩn thận kiểm tra từng người ra vào, không cho phép ai cầm theo vũ khí vào bên trong thành. Kị Sa võ sĩ đưa tay lên nói: " Tất cả vũ khí đều sẽ được an toàn lưu giữ trong kho binh khí, đợi khi các ngươi rời khỏi Thủy Tinh Thành, chúng ta sẽ hoàn trả lại cho các ngươi không chút tổn hao gì."
Phỉ Na nhẹ giọng nói: " Nhập gia tùy tục, chúng ta làm theo quy củ của bọn họ đi."
Nàng đưa ngọc bích đao cho vị kị sĩ, vị kị sĩ cầm lấy một bài tử bằng thủy tinh cung kính đưa cho Phỉ Na, đây là bằng chứng sau này nàng lấy lại ngọc bích đao.
Đường Liệp có chút lưu luyến gỡ xuống Đồ Long Đao, vị kị sĩ tiếp nhận đao, cầm chuôi đao rút ra một chút, chỉ nhìn thấy thân đao loang lổ xấu xí, rõ ràng chỉ là sắt vụn phế thải, hắn nhịn không được cười nói: " Còn tưởng là bảo bối gì, nguyên lai là một thanh phế đao!"
Đường Liệp cả kinh, Đồ Long Đao dùng sừng của Long Tích Dịch tạo thành, chất liệu đặt thù làm sao có thể rỉ sét? Một tay chụp lại từ tay vị kị sĩ, rút hết đao ra khỏi vỏ đao, vang lên một tiếng giòn tan, chuôi đao và thân đao rớt ra, thân đao rơi xuống mặt đất, Đường Liệp lẩm bẩm: " Sao lại như vậy? Sao lại như vậy?"
Trong lòng uể oải tới cực điểm, tức khắc hiểu được nhất định là lúc ở Long Môn Trấn, đã bị tên Chương Bát Xảo đáng chết nhân cơ hội đánh tráo Đồ Long Đao, khó trách hắn lại có lòng tốt đưa Tị Thủy Châu cho mình, nguyên lai là đã trộm đi Đồ Long Đao của mình.
Đường Liệp nghiến răng mắng: " Lão già vô liêm sỉ, không ngờ lại chơi ta!"
Phỉ Na thở dài, biết trước nay Đường Liệp rất quý Đồ Long Đao, bị Chương Bát Xảo lợi dụng đánh tráo gạt đi, tâm tình tất nhiên là dị thường mất mác, ôn nhu khuyên nhủ: " Chuyện đã như vậy, đành lo việc chính trước thôi."
Đường Liệp không tránh được gật đầu, nhớ tới nhiệm vụ chủ yếu lần này tới đây là tìm kiếm hành tung của Huyền Ba công chúa, chuyện khác phải tạm thời tính sau.
Tiến vào trong Thủy Tinh Thành, cảnh tượng trước mắt khiến cho hai người Đương Liệp ngẩn ngơ, mặc dù bọn họ đã sớm có chuẩn bị, nhưng khi toàn cảnh bày ra trước mắt thì vẫn nhịn không được phát ra một tiếng than thở, cả thành thị đều dùng thủy tinh tinh khiết tạo thành, mỗi một khối hay mảnh ngói đều tạo hình cẩn thận vô cùng, hoa văn và phù điêu xảo đoạt thiên công, cũng có thể xem là một món tác phẩm nghệ thuật hoàn mĩ.
Đường Liệp đang đứng trên đường cái, mặt đất bằng thủy tinh dưới chân có thể nhìn thấy loài cá đủ màu sáng lạn đang chậm rãi bơi qua phía dưới, những người đi qua bên cạnh đều đeo Tị Thủy Châu, thần thái nhàn nhã rong chơi trên đường cái, chuyện trò vui vẻ, hoặc tiêu sái tự nhiên, hoặc quyến rũ xinh đẹp. Màu tóc của Hải tộc nhân chủ yếu là màu lam, màu da trắng toát, đây đại khái là vì không có tia tử ngoại chiếu xuống. Phóng mắt nhìn ra thì tỉ lệ nữ tính vượt xa nam tính, xem ra tỉ lệ nam nữ của Hải tộc nhân bị vây trong trạng thái mất cân đối nghiêm trọng.
Nữ tử Hải tộc ăn mặc gợi cảm lộ liễu, hoàn toàn biểu diễn những đường nét gợi cảm ra ngoài, Đường Liệp vừa vặn có thể mở rộng tầm mắt, tham lam nhìn tư thái khêu gợi của nữ tử Hải tộc, rất nhanh đã đem sự buồn bực vì mất Đồ Long Đao ném tuốt lên chín tầng mây.
Phỉ Na nhìn bộ dáng mất hồn của Đường Liệp, trong lòng không ngờ sinh ra một cảm giác chua chát, thừa dịp không người chú ý đạp mạnh lên chân Đường Liệp một cái, Đường Liệp đau tới ôm bàn chân kêu to lên, nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Phỉ Na, liền hiểu được nha đầu kia cố ý trả thù.
Tiểu bạch long đang ghé vào đầu vai Đường Liệp ngái ngủ nhìn Đường Liệp có chút hả hê, lúc này có một nữ tử Hải tộc xinh đẹp dáng người yểu điệu đi tới trước người Đường Liệp, ngón tay chỉ tiểu bạch long nói: " Con chuột nước này của ngươi thật đáng yêu a!"
Đôi mắt màu lam của tiểu bạch long nháy mắt nhìn trừng nàng, suýt nữa đã bị cô gái này làm tức giận ngất xỉu.