Xuyên Việt Chi Đại Minh Nữ Trạng Sư

chương 59: chương 59: hội nghị

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

CHƯƠNG 59: HỘI NGHỊ

Dịch giả: Luna Wong

Ban đêm, đầy sao đầy trời.

Trong khoang thuyền đèn đuốc sáng trưng, chính giữa có một cái bàn vuông lớn bên trên trải một cuốn trình đồ được mở ra.

Sáu người vây quanh ở bốn phía, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung ở tại trên người nữ tử đứng ở đầu.

Thấy mọi người nhìn mình chằm chằm, Dương Thanh Già nhớ lại tràng cảnh trước đây họp, nàng hắng giọng một cái, mở miệng nói: “Lần hành động này đột nhiên, còn chưa tới kịp nói rõ với chư vị, cho nên trước khi nghiên cứu chi tiết lần hành động này, ta tự giới thiệu trước.”

“Ta họ Dương, tên Thanh Già, Thanh Già trong ‘Thanh già khứ cung khuyết, thúy cái xuất quan sơn’ kia, là khâm sai lần này phụng chỉ đông độ Nhật bản tập nã hung thủ sát hại thuyền viên của Đại Minh ta, trên lý thuyết ta là tổng chỉ huy của lần hành động này.” Dương Thanh Già thân thể hơi nghiêng về phía trước, hai tay trụ ở trước mặt trên bàn, thần tình nghiêm chỉnh: “Lần hành động này, chúng ta có hai nhiệm vụ. Thứ nhất, là phá án; thứ hai, là tập hung. Làm chuyện bản thân chuyên nhất, ta là một trạng sư, cho nên bộ phận phá án giao cho ta; về phần tập hung, ta tin tưởng Đoàn bách hộ cùng chư vị là hành gia nhất đẳng nhất, còn phải dựa vào các vị.”

Đoàn Duy bị điểm danh không nghĩ tới Dương Thanh Già sẽ là một phen lời dạo đầu ngắn gọn trực tiếp như thế này, hắn nao nao, lập tức cũng đánh giọng quan đáp lại nói: “Dương đại nhân khách khí.”

Nàng nói: “Đoàn đại nhân không giới thiệu mấy vị kiện tướng đắc lực này của ngươi một chút sao?”

Đoàn Duy nghe vậy nói: “Triệu Thành ngươi quen biết rất lâu rồi, cũng không cần nói, bên cạnh hắn là Thẩm Sân, xuất thân tiến sĩ, sau này nhập cẩm y vệ, từng ở Nhật bản một đoạn thời gian rất dài, tinh thông tiếng Nhật, là một văn võ toàn tài.”

Người bị nhắc tới lập tức cười cười hữu hảo với Dương Thanh Già: “Dương đại nhân hảo, ta là Thẩm Sân.”

“Ngươi gọi hắn ‘đại thẩm’ là được, bình thường chúng ta đều gọi như vậy!” Triệu Thành chen miệng nói.

(Luna: Sân với thẩm là đồng âm khác nghĩa nên đặt làm biệt danh luôn)

Thẩm Sân bất động thanh sắc dùng cùi chỏ đẩy hắn một cái.

Dương Thanh Già dùng tiếng Nhật nói với hắn một câu “Chào buổi tối”, lập tức lại nói: “Ra cửa không cần đa lễ, gọi Thanh Già là được rồi.”

“Nguyên lai người biết nói tiếng Nhật!” Thẩm Sân có chút vô cùng kinh ngạc.

Dương Thanh Già cười nói: “Chê cười, chỉ biết câu này.”

Đoàn Duy chỉ chỉ song bào thai cơ hồ giống nhau như đúc Triệu Thành đối diện: “Vị bên trái này tên Tào Lôi, bên phải tên Tào Đình. Hai người bọn họ đều là cao thủ nhất đẳng nhất trong Cẩm y vệ, Tào Lôi am hiểu tiềm hành mật thám nhất, Tào Đình xuất thân ‘Đóa lan tam vệ’, am hiểu cung nỗ hỏa khí.”

“Cẩm y vệ quả nhiên tàng long ngọa hổ, thất kính.” Dương Thanh Già khen một câu.

Mặt của Tào Đình có chút nóng, có chút ngượng ngùng cúi đầu, xoa xoa mũi.

Tào Lôi lại là gương mặt lạnh lùng, đến mí mắt cũng chưa từng nâng.

Dương Thanh Già không để ý đến thái độ của Tào Lôi, nàng cất cao giọng nói: “Lần này đông độ tập hung, hành động danh hiệu là ‘Khánh phụ’, nhưng chú ý, chúng ta cũng không phải muốn chém đầu, mà là muốn bắt sống hung thủ. Tin tưởng trước khi mọi người lên thuyền cũng đã có lý giải nhất định với chuyện này, nếu như còn có vấn đề gì, có thể trực tiếp hỏi ta.”

Triệu Thành là người thứ nhất hỏi: “Vì sao chúng ta không trực tiếp tra ra hung thủ, giết ngay tại chỗ, cần phải lao lực bắt hắn trở về?”

Kỳ thực Dương Thanh Già đại khái có thể dùng chuyện hoàng thượng hạ thánh chỉ để qua loa tắc trách, nhưng nàng lại không có, vẫn là giải thích: “Giết một người dễ, nhưng chúng ta muốn, là lấy danh nghĩa quốc gia để hung thủ đền tội, nói đơn giản, chính là giết gà dọa khỉ.”

“Như vậy vì sao phải che giấu tung tích, giả làm thương nhân?” Triệu Thành nhìn y phục gia đinh trên người mình một chút, thập phần hoài niệm phi ngư phục đẹp trai oai hùng.

Thẩm Sân nâng nâng cái kính mắt đơn treo trên tai: “Như vậy nên vì phòng ngừa giữa Đại Minh và Đông Oa bởi vì chuyện này xuất hiện gút mắt gì, dù sao lần này chúng ta muốn chính là cắt cứ đại danh chiến quốc một phương, thân phận đặc thù, lơ là chút, sẽ mang đến áp lực không nhỏ cho triều đình.”

Dương Thanh Già nghe Thẩm Sân trật tự rõ ràng giải thích xong, gật đầu: “Tiểu Thẩm nói không sai.”

Thẩm Sân ngại ngùng cười cười, Tào Lôi vẫn chưa lên tiếng ôm vai lạnh giọng hỏi: “Mới vừa rồi Dương đại nhân nói tập hung giao cho chúng ta, ta đây muốn hỏi đại nhân một vấn đề.”

Đoàn Duy nhíu mày, vừa muốn mở miệng, lại bị Dương Thanh Già một bên ngăn cản, người sau nói: “Vấn đề gì?”

“Lúc tập hung, nếu như chỉ lệnh của ngươi cùng phán đoán chúng ta làm không trừng khớp, phải nghe theo ai?”

“Tào Lôi!” Đoàn Duy thấp giọng cảnh cáo hắn.

Dương Thanh Già thầm vỗ vỗ cánh tay của hắn, ra hiệu vô phương, nàng thấy mấy người còn lại cũng nhìn mình, biểu tình chờ câu trả lời, liền khí định thần nhàn nói: “Đương nhiên là nghe ta.”

Rốt cục Tào Lôi nhịn không được từ trong lỗ mũi phát sinh một tiếng hừ hơi miệt ý: “Chỉ sáu người liền đi Nhật bản bắt một đại danh chiến quốc, đây nguyên bổn chính là một việc đầu treo ở lưng quần, nếu như lại để cho một nữ tử không hiểu chiến thuật chỉ huy, có thể bắt được người hay không trước không nói, sợ rằng bảo mệnh đều khó khăn. Tào Lôi ta không sợ chết, nhưng không thể để cho ta và huynh đệ ta bị chết không minh bạch!”

“Ca. . .” Tào Đình kéo hắn, đối phương lại không chút thu liễm nào thẳng tắp nhìn chằm chằm Dương Thanh Già.

Dương Thanh Già kiêng kỵ người khác nói chuyện phân biệt giới tính, nàng cưỡng chế hỏa khí, nói: “Bổn quan là khâm sai phụng hoàng mệnh, lần hành động này đại biểu không phải là bản thân, mà là cả Đại Minh, các ngươi đều là tinh anh trong cẩm y vệ, là quân nhân của Đại Minh, thiên chức của quân nhân chính là phục tùng mệnh lệnh, phục tùng mệnh lệnh của quốc gia.”

“Ta làm sao biết ngươi có năng lực hay không?”

Dương Thanh Già liếc nhìn Đoàn Duy, nói: “Ngươi không tin ta, cũng nên tin tưởng thủ trưởng của các ngươi. Từ một khắc lên thuyền kia trở đi, chúng ta chính là một đoàn đội, cũng là chiến hữu phải chỗ kề vai chiến đấu chung với nhau, ta hoan nghênh bất luận kẻ nào đưa ra bất kỳ dị nghị gì, nhưng quyền quyết định chỉ có thể ở trên tay ta, nếu như sáu người sáu cách làm, đó mới thật là phải thua không thể nghi ngờ.”

Nàng quét một vòng trên mặt mọi người đang ngồi, bổ sung nói: “Ta mặc kệ các ngươi nghĩ về ta như thế nào, cũng không quan tâm các ngươi có bất mãn gì đối với năng lực hay giới tính của ta, chuyện lần này liên quan đến quốc gia, chuyện liên quan đến oa hoạn bên biển ngày sau, ta nói lời xấu trước, không phục từng mệnh lệnh, chớ trách bổn quan xử trí theo quân pháp.”

Tào Lôi nguyên tưởng rằng Dương Thanh Già là dựa vào đường ngang ngõ tắt gì mới đầu độc được Chu Hậu Chiếu, lại không nghĩ rằng nữ tử nhìn như thon gầy này bị một phen chất vấn của hắn, không có giống nữ tử bình thường khóc nháo khóc lóc om sòm, trái lại thập phần có điều có lý trần thuật lợi hại trong đó, dùng “Chiến hữu” để định nghĩa quan hệ của tất cả mọi người. Ngữ phong mạnh cứng quả đoán, cũng làm cho Tào Lôi nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.

“Vâng.” Tào Lôi rũ mắt ôm quyền, trên mặt lại có chút không cam lòng.

Đoàn Duy tiến lên phía trước nói: “Dương đại nhân tuy là nữ tử, nhưng luận tài học, luận trí mưu, không dưới nam tử chút nào, thậm chí càng tốt hơn. Chúng ta đã thụ hoàng mệnh, liền phải trung quân, các ngươi đều là huynh đệ vào sinh ra tử với ta, ta tin tưởng Dương đại nhân, như tin tưởng các ngươi vậy. Các ngươi nghi vấn nàng, chính là nghi vấn ta, tình huống của hôm nay, ta không hy vọng lại xuất hiện lần thứ hai, danh tiếng trăm năm cẩm y vệ để dành được, chớ bị gãy trong lần hành động này.”

“Vâng!” Ngoại trừ Dương Thanh Già, mọi người cùng kêu lên phụ họa, chấn đến góc bàn giật một cái.

Truyện Chữ Hay