“Hôm nay rốt cuộc cậu đã mua chỗ hương liệu, dầu và gia vị này bao nhiêu tiền thế?”
Lôi Hướng Dương không cần tính liền biết: “Tất cả hết 8 tệ”
8 tệ ở thời điểm đó đã được coi là một số tiền rất lớn.
“Trong tay cậu còn bao nhiêu tiền?” Mộc Dương lại hỏi một câu.
Lần này Lôi Hướng Dương không trực tiếp trả lời mà do dự một chút mới nói: “Còn hơn 50 tệ.”
Mộc Dương cũng không thèm suy tính xem Lôi Hướng Dương có nói thật hay không mà nói thẳng: “Chỗ tôi có 27 tệ. Nếu cậu đã bỏ ra 50 tệ thì tôi sẽ bỏ ra 25 tệ, như vậy sau này cũng sẽ dễ tính toán.”
Mộc Dương vừa nói vừa trịnh trọng viết lên trang đầu tiên của quyển sổ: Lôi Hướng Dương 50, Mộc Dương 25.
Đây là số vốn để buôn bán đầu tiên của họ.
Tiếp theo Mộc Dương lại ghi số tiền mua hương liệu và lòng lợn.
Sau khi viết xong, Mộc Dương nhìn lại một lượt, chỉ vào cuốn sổ và nói với Lôi Hướng Dương: “Đây sẽ là sổ sách kế toán của chúng ta sau này. Mỗi lần tiêu bao nhiêu tiền? Mỗi lần bán được bao nhiêu tiền đều phải ghi lại. Tức là mỗi ngày thừa bao nhiêu hàng, bán được bao nhiêu hàng đều phải ghi chép lại.”
Điều này là vì để sau này thuận tiện xem xem rốt cuộc đã kiếm được bao nhiêu tiền. Cũng có thể xem xem mức độ tiêu dùng của thị trường lànhư thế nào.
Sau đó căn cứ vào mức độ tiêu dùng của thị trường để tiến hành tăng giảm số lượng hàng hóa.
Lôi Hướng Dương gật gật đầu tỏ ra bản thân đã nhớ rồi.
Nhưng lúc Mộc Dương cúi đầu viết gì đó, Lôi Hướng Dương lại âm thầm quan sát.
Cậu đột nhiên cảm thấy bản thân thật sự đã xem nhẹ Mộc Dương.
Cô bé nhỏ hơn cậu 3 tuổi này thật sự rất thông minh.
Hơn nữa làm việc rất chu đáo.
Cậu thật sự không sánh bằng.
Cậu bỗng nhiên có chút chán nản. Nhưng rất nhanh cậu lại mím môi, lộ ra vẻ mặt không muốn thừa nhận thất bại.
Trong lòng Lôi Hướng Dương thầm hạ quyết tâm rằng bản thân tuyệt đối không thể bị thụt lùi phía sau mà còn phải nghĩ cách vượt qua quá khứ.
Dù sao đợi đến khi Mộc Dương ngẩng đầu lên, vẻ mặt của Lôi Hướng Dương đã không còn chút khác thường nào.
Mộc Dương lấy toàn bộ tài sản của mình ra chỉ để lại 2 tệ, sau đó liền đặt toàn bộ số tiền đó đặt tới trước mặt Lôi Hướng Dương.
“Toàn bộ tiền vốn của chúng ta đều giao cho cậu giữ. Cậu chính là kế toán của chúng ta.”
Hành động này của Mộc Dương khiến cho Lôi Hướng Dương có chút kinh ngạc nói: “Tại sao chứ?”
25 tệ cũng không phải là một số tiền nhỏ, Mộc Dương sao có thể dễ dàng giao cho cậu như vậy được?
Đối với sự tin tưởng này của Mộc Dương, Lôi Hướng Dương vừa có chút kinh ngạc, vừa có chút cảm động khó tả.
Luôn cảm thấy vì sự tin tưởng này mà cậu nhất định phải khiến việc kinh doanh này kiếm ra tiền.
Nếu không làm sao xứng đáng với sự tin tưởng này của Mộc Dương chứ?
Mộc Dương bĩu môi, bất đắc dĩ giải thích rằng: “Nếu như tiền để ở chỗ tôi nói không chừng sẽ có ngày bị trộm mất.”
Bất kể là Dương Thục Phương phát hiện hay là Mộc Hồng Quân phát hiện thì đều không phải là chuyện gì tốt cả.
Lôi Hướng Dương nghe Mộc Dương giải thích xong thì khóe môi không khỏi giật giật.
Sau đó trong lòng cảm thấy hơi thất vọng.
Nhưng nghĩ lại lại cảm thấy Mộc Dương nhất định rất tin tưởng cậu.
Nếu không thì sao không giao tiền cho người khác mà lại giao cho cậu chứ?
“Cô nghĩ chúng ta có thể kiếm được tiền không?” Thực ra trong lòng Lôi Hướng Dương cũng không có mấy tự tin.
Mộc Dương nhìn Lôi Hướng Dương một cái rồi nói: “Chắc chắn có thể kiếm được tiền.”
Cần phải biết, ở đây cách Thành Đô rất gần, mà Thành đô lại là thiên đường của những người sành ăn sau này.
Chỉ cần là đồ ngon thì đều sẽ có người mua.