Tiếng chuông báo hiệu vào tiết học vang lên, mọi người liền nhanh chóng vào chỗ ngồi trước khi giáo viên tới.2 phút sau, giáo viên chủ nhiệm lớp của An Anbước vào trên tay cầm theo một xấp giấy dày nhìn rất màu mè, vậy là không phải giấy kiểm tra rồi, thật may. Cô chủ nhiệm nhẹ nhàng nói:
“Chào cả lớp, cô có chuyện quan trọng cần thông báo, các em giữ trật tự nghe cho kĩ. Lớp trưởng, phiền em phát sấp giấy này ra cho các bạn trong lớp dùm cô!”
An An cầm tờ giấy màu sắc rực rỡ vừa được phát, dòng chữ‘Hội thao thường niên lần thứ 50’ được viết in hoa rất nổi bật. Cô nhìn xuống các mục đề ra bên dưới, ‘thi cưỡi ngựa, thi đánh golf, thi bắn cung, thi đánh tennis, thi nhảy sào, thi chạy đơn 100m và 400m, chạy phối hợp 800m, thi leo núi’ (O_o). Giỡn? Môn thể thao duy nhất mà An An biết chính là môn chạy nhưng lúc nào kiểm tra cô cũng là người về cuối cùng, giáo viên thương tình miễn cưỡng chấm cho cô điểm ‘đạt’ thôi đấy.(TT_TT)
“Như các em thấy trên giấy ghi, hội thao năm nay sẽ được tổ chức vào cuối tháng này, ai đăng ký thi đấu môn nào thì báo với lớp trưởng ngay, cuối ngày hôm nay sẽ chốt danh sách. Những ai không tham gia thi đấu sẽ tự động chuyển thành hậu cần, nhưng cô khuyến khích các em nên đăng ký thi đấu. Vì hội thao lần này cũng là kỉ niệm 50 năm của trường sẽ tổ chức rất lớn mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng và phóng viên. Đây là cơ hội để các em tỏa sáng…” lược bớt 300 chữ phía sau lý do vì sao phải tỏa sáng của cô giáo.Aahh~ hên quá không bắt buộc phải thi đấu, dây thần kinh vận động của An An đều bỏ quên ở bụng mẹ hết rồi tránh được thì cứ tránh, làm hậu cần… có lẽ cũng không tệ. Sau khi cô chủ nhiệm bảo lớp trưởng lập danh sách thì rất nhanh tất cả học sinh đều chạy lên đăng ký. Trường của An An cũng không đông lắm, mỗi khối chỉ có từ 5 đến 6 lớp và mỗi lớp chỉ chừng 25 học sinh, hạng mục thi đấu cũng khá nhiều. Nên sau khi chốt danh sách, An An đau khổ nhận ra hậu cần chỉ có 1 mình cô thôi, cũng đúng các cậu chủ, tiểu thư nhỏ đâu ai thích làm chân chạy vặt.
Ngay cả cô giáo cũng rất bất ngờ khi thấy có học sinh chịu làm hậu cần, lại còn là một học sinh Vip thuộc top 10 của lớp nữa chứ. Cô chủ nhiệm hắng giọng nói “Em Kimura, lát nữa sau giờ học em lên văn phòng của cô để nghe hướng dẫn cụ thể hơn về công việc hậu cần nhé.” An An đứng dậy dạ vâng rồi nhanh chóng ngồi xuống, không hiểu sao cả lớp đều nhìn cô với ánh mắt rất kì lạ.
Công việc hậu cần này có gì ghê gớm lắm sao? Ginger ngồi bàn phía trước mặt An An, quăng xuống cho cô một tờ giấy ghi ‘Lần đầu mình thấy có học sinh chọn làm hậu cần đấy? Cậu thật là dũng cảm mà.’ Cái kiểu úp úp mở mở thế này làm cho An An hơi bị đau tim, cô chỉ làm hậu cần thôi sao lại nói cô dũng cảm, bộ có nguy hiểm gì sao? An An mang tâm trạng lo lắng suốt tiết học buổi sáng, vừa tới giờ nghỉ trưa cô liền lôi Hanako và Ginger ra ngoài để hỏi rõ.
“Thật ra nói làm hậu cần vậy thôi, chứ mấy công việc hậu cần thật sự đã có nhân viên nhà trường lo rồi, mỗi lớp cũng có 1 người phụ trách riêng chuyên lo tất cả mọi chuyện từ A đến Z: dụng cụ thi đấu, đồng phục, vâng vâng.” – Nghe Ginger nói An An càng cảm thấy mờ mịt, đã có nhân viên lo rồi tại sao vẫn mở chỗ cho học sinh làm hậu cần.
“Anna nè, công việc ‘hậu cần’ của cậu chínhlà nguyên ngày thi đấu hôm đó túc trực 24/24 tại lều y tế của lớp mình đó. Nếu có học sinh bị thương thì cậu sẽ chịu trách nhiệm băng bó vết thương, nói vậy chứ gia đình nào cũng có bác sĩ riêng đi theo hết rồi. Nên trắng ra có nghĩa là cả ngày hôm đó cậu chỉ ngồi không ở trong lều y tế thôi, không được đi ra ngoài coi hội thao, ở trong lều cũng có sẵn nhà vệ sinh luôn.” – Hanako giải thích rõ hơn công việc ‘hậu cần’ trong tương lai gần của An An. An An cảm thấy cũng không có gì to tát lắm nên ngay lập tức quay sang hỏi Ginger tại sao lại nói cô dũng cảm. Ginger liền bày tỏ cảm xúc một cách mãnh liệt nhất.
“Suốt ngày chỉ ở 1 chỗ, giống như bị giam cầm vậy, chỉ nghĩ đến thôi mà mình đã không chịu nổi rồi. Đã vậy còn phải đi học thêm khóa sơ cứu gì đó nữa, phiền chết đi được. Nếu xui xui có người bị thương đi vào, chỉ cần nhìn thấy chút máu thôi là mình đã muốn chết ngất rồi, đừng nói gì tới việc phải băng bó vết thương này nọ. Eewww~ chỉ nghĩ thôi cũng nổi hết da gà rùi nè!” – Ginger chìa cánh tay đang nổi da gà của mình ra làm bằng chứng xác minh mình không nói quá.
“Lúc nãy cô chủ nhiệm cũng nói lần này tổ chức rất lớn mời rất nhiều người nổi tiếng và phóng viên, đây là cơ hội tốt để được lên báo nếu có thành tích thi đấu cao, còn không thì ít ra cũng được giao lưu với người nổi tiếng. Nếu chọn làm hậu cần sẽ bị bố trí ở vị trí rất xa khu vực thi đấu ngay cả lao công cũng khó gặp nữa là… Mình rất bất ngờ khi cậu chọn làm hậu cần đó. Mấy điều này đều được nêu rõ trong cuốn sổ tay nhập học, cậu không đọc qua sao?” Aida, nghe Hanako nhắc, An An mới nhớ cuốn sổ đó ngay cả mục lục cô còn chưa nhìn đã quăng đâu mất rồi. An An thề mai mốt phát cái gì ra cô cũng đều sẽ đọc kĩ hết không quăng bậy nữa.
Sau khi nghe Hanako và Ginger nói, An An ngẫm thấy cũng đúng, con nít mà, có đứa nào chịu ngồi yên một chỗ quá mấy tiếng đâu chứ đừng nói gì tới cả ngày. Hơn nữa các cô chiêu cậu ấm còn phải làm rạng danh gia đình nữa, thi đấu càng tốt càng có xác suất được lên trang bìa cao. Thà đổ máu còn hơn phải nhìn thấy máu nhỉ? Nhưng đối với trạch nữ An An thì việc ăn không ngồi rồi cả ngày mà vẫn được tính điểm thi đua như vậy chính là thiên đường nha. Hồi còn đi học ở thế giới thực An An cũng đã từng học qua lớp sơ cứu và quan trọng là cô không sợ máu nè. Rất tốt, như vậy cô có thể tiếp tục sự nghiệp làm sâu gạo của mình rồi… à nhầm, là tiếp tục dành thời gian cho sự nghiệp bẻ cong thành thẳng của cô, mặc dù hiện tại ngay cả bước đầu của kế hoạch cô còn chưa hình dung ra được. Àh, vẫn phải tiếp tục ‘fighting’ thôi!
Sau khi gặp và nói chuyện với cô chủ nhiệm vào giờ tan học, An An vui vẻ bước ra cổng trường hướng về phía xe hơi đưa đón của nhà cô. Từ giờ đến ngày hội thao, mỗi buổi chiều tan học ngày chẵn cô sẽ ở lại trường để học thêm 1 tiết sơ cứu, học đủ 6 buổi là được. Vừa lên xe cô liền rất hào hứngkể ngay mọi chuyện ngày hôm nay cho bác tài xế Mura nghe. Sau cha mẹ xinh đẹp thì người thân với An An ở thế giới này nhất chính là bác Mura, có thể nói An An coi bác ấy như người ông đã mất của mình vậy. Bác Mura mới đầu cũng rất bất ngờ vì hồi nào tới giờ cô chủ luôn luôn chọn thi đấu, nhưng ông lại thì từ hồi cô chủ mất trí tới giờ tính cách hoàn toàn khác hẳn. Thôi, so với trước đây thì cô chủ bây giờ vẫn là tốt nhất, không còn bày mấy trò nhố nhăn hành hạ những người làm như ông nữa là tốt rồi. Bác Mura cũng vui vẻ đón nhận tin cô chủ làm ‘hậu cần’, sau đó 2 bác cháu nói thêm vài chuyện trên trời dưới đất nữa. Chủ đề yêu thích nhất của 2 người là phim truyền hình dạo này có gì hay, tán gẫu một hồi, rất nhanh cả hai đã về tới nhà. Bác Mura thầm nghĩ
‘Không biết ông bà chủ sẽ đón nhận tin tức này như thế nào nhỉ?’