Xuyên Sách: Phản Diện Đào Hoa

chương 16: chuyện gì thế này?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Chính là... Hôm qua tôi đi tới nhà máy dược, có một lô. thuốc phải tiêu hủy trong đêm. Tôi mệt muốn chết, rõ ràng là quay về phòng của mình, không biết tại sao lại...”

Lục Vân Phong sắp khóc rồi: “Tôi xin thề với bóng đèn là tôi chẳng làm gì cả”

Lãnh Thanh Thu vừa mở mắt ra đã nhìn thấy tên này đang dè dặt, động tác nhẹ nhàng, thậm chí còn ngừng thở. Hãn từ tốn nhấc cánh tay mình lên đặt xuống, còn kéo chăn lên đắp cảng chân bị lộ ra ngoài của mình

Cô thông minh nhanh trí, chợt hiểu rõ mọi chuyện. Tên này định bỏ chạy. Cô nhìn ra tên này đã sắp tè ra quần, trán lấm tấm mồ hôi, rõ ràng chẳng hề chuẩn bị với tình huống trước mắt. Hãn không muốn kinh động đến mình, mà vội vã bỏ chạy.

Quần áo trên người mình vẫn còn y nguyên, rõ ràng “hắn chẳng hề làm gì cả”

Do đó Lãnh Thanh Thu không những không tức giận, trái lại còn cảm thấy tên ngốc này hơi buồn cười

Thế là cô lẳng lặng nhìn hắn biểu diễn. Rất đặc sắc.

Nhất là sau khi hẳn phát hiện mình đã thức dậy, cả người trở nên lúng túng.

Lắp bắp giải thích không hoàn chỉnh.

Lãnh Thanh Thu cũng xấu xa, chẳng nói gì cả, mà chỉ nhìn hần biểu diễn.

Cũng chẳng có biểu cảm gì cả, không cho hắn bất kỳ thông tin cảm xúc nào, để hắn tự do phát huy.

Cuối cùng Lãnh Thanh Thu thấy hẳn đã sắp suy sụp mới nhịn cười bình tính nói: “Không sao đâu.”Lãnh Thanh Thu ngồi dậy, khởi động cổ, bình tĩnh như. người chẳng liên quan

Hành động này đã nấm ngoài dự tính của Lục Vân Phong

“Chuyện gì thế này?” “Chẳng phải cô ấy nên ngạc nhiên hét toáng lên à? Chẳng phải cô ấy nên mắng mình là cầm thú, súc sinh, tên khốn sao?”

“Tại sao lại... không sao đâu? Mình có cần giải thích nữa không?”

“Hay là cô ấy đang kiềm nén, định đợi rút móng vuốt ma quỷ của mình rồi mới tìm người đánh mình?”

“Rốt cuộc cô ấy có tỉnh táo ý thức được tình hình trước mắt hay không? Ông trời ơi, con không có làm gì thật mà.”

Lãnh Thanh Thu che miệng ngáp một cái, sau đó bước xuống giường.

Lục Vân Phong vội vã nịnh nọt cầm đôi dép mới đến cho

Lãnh Thanh Thu tự nhiên xỏ dép vào, ngắm gương mặt của mình ởtrong gương trước, rồi võ vỗ chỉnh lại mái tóc y như nhà của mình.

Lục Vân Phong đứng sau lưng cô, hai tay đặt phía trước, căng thắng nói: “Cái đó... cô nói câu gì đi. Cô như vậy... tôi. sợ lắm”

Lãnh Thanh Thu quay đầu lại: “Tại sao anh lại ngủ trong phòng tôi?”

Lục Vân Phong căng thẳng đáp: “Tôi không biết. Tôi xin thề với bóng đèn là tôi thật sự không biết. Hôm qua tôi mệt muốn chết, vừa về đến nhà đã nằm xuống liền... Có lẽ là vì hôm qua là ngày đầu tiên tôi đến đây, sau khi mệt lả người thì trí nhớ về phòng ốc đã xảy ra tí vấn đề. Tôi không có làm gì thật mà”

Lãnh Thanh Thu không nhịn được, xoay người cười trộm một lát rồi mới nghiêm túc nói: “Tôi muốn đi rửa mặt, anh ra ngoài đi”

“Được”

Lục Vân Phong xoay người ra khỏi phòng như tên lửa Sau khi đóng cửa lại thì tựa vào cánh cửa thở hắt ra

“ôi trời ơi. Nhặt lại được một mạng”

“Nếu cô ấy kiên quyết cho rằng mình cố ý, vậy thì mình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.”

“Xem ra Lãnh Thanh Thu cũng được đấy, rất có lý lẽ”

Cách cửa phòng, Lãnh Thanh Thu nghe thấy những lời này thì không nhịn được nữa, bắt đầu cười trộm.

Cô thầm nghĩ: “Cái tên chết bầm này, tiếng lòng đã bị mình nghe thấy hết cũng chẳng hề hay biết”

Nếu hắn cố ý, hẳn tưởng mình sẽ tha cho hẳn sao?

Lục Vân Phong rửa mặt xong thì đi thang máy xuống phòng ăn ở tầng một.

Vừa bước vào đã nhìn thấy cả nhà đang ăn cùng nhau.

Lục Vân Phong đã đói meo rồi.

Vừa mới thoát được kiếp nạn khiến hán nhảy nhớt vui mừng, tràn đầy sức sống: “Ơ, mọi người đều đang ở đây à?

Bố, mẹ, chào buổi sáng. Đồ ăn hôm nay ngon nha, lẹ lên nào. Cô Hà, xới cho cháu bát cơm, đói chết cháu rồi...”

Cô Hà đứng tại chỗ, lúng túng mấp máy môi, không hề đáp lại.

“Xới cơm đi” Lục Vân Phong nhìn cô Hà: “Sao thế?”

Hân lại nhìn người nhà của mình, nhận ra mọi người đều rất yên tính

Chỉ có Lục Quảng Hoành là không nhìn mình, mặt không cảm xúc, nhìn chảm chằm món ăn, nhai ken két.

Lục Vân Phong biết đã có vấn đề Hắn nặn ra nụ cười: “Bố, có... có chuyện gì thế ạ?”

Truyện Chữ Hay