Thấy Lăng Phong cùng Hoa bá nói say sưa về chuyện nuôi hoa, Ngả Á biết mình có thể nhân cơ hội này mà đi tìm thứ gì đó bỏ bụng. Bình thường bị Lăng Phong quản nghiêm nên không có cơ hội, hiện tại chính là lúc khả ngộ bất khả cầu.
Ngả Á đứng lên chuồn khỏi vườn hoa, từ lúc mang thai tới nay, Ngả Á tính tình đại biến, giờ tâm tính lại càng giống hài đồng hơn, cư nhiên muốn cùng Lăng Phong chơi trốn tìm. Nghĩ lại kiếm gì đó ăn một chút rồi để Lăng Phong đến bắt hắn.
Nhưng mà dù cho có tính toán đến thế nào thì đó cũng chỉ là suy nghĩ thôi, sự thật khác xa nhiều lắm. Ngả á vừa rời khỏi vườn hoa, quẹo qua một hành lang liền lạc đường. Nhìn cảnh trí bốn phía thập phần xa lạ, muốn trở lại tìm Lăng Phong, nghĩ mình hôm nay chắc không ăn được gì nên cũng có chút luyến tiếc, nhưng nếu còn không quay lại thì chẳng biết mình có thể mò mẫm tới tận chỗ nào nữa.
Đột nhuên trong lòng dâng lên vài phần xúc động lẫn tò mò, Ngả Á thật muốn nhìn thử rốt cuộc mình có thể đi đến đâu, vì thế tìm một phương hướng nhìn thuận mắt nhất mà cất bước. Trên đường gặp ai cũng hỏi thăm trù phòng nằm ở đâu, cuối cùng đi khoảng một canh giờ vẫn không thấy bóng dáng trù phòng đâu cả, xem ra hôm nay hắn vô duyên với trù phòng rồi.
Đi ngang một lương đình (đình nghỉ mát), thấy bàn đá trong lương đình có vài thứ điểm tâm tinh xảo ngon mắt, Ngả Á nghe bụng mình đói đến kêu vang. Đi vào lương đình, ngồi xuống, bắt đầu ăn. Tuy rằng ăn rất nhanh nhưng động tác vẫn thực cao nhã.
Cảm thấy phía sau có người, Ngả Á tưởng Lăng Phong tìm tới, buông điểm tâm trong tay xuống, lau miệng nói nhanh: “Ta không có ăn vụng.”
Lý Tương Ngọc đứng phía sau hé miệng cười cười, bước đến ngồi xuống đối diện Ngả Á.
Vì yêu thương nhi tử, nàng mới đứng về phía Lăng Phong, ủng hộ hắn và nam tử cùng một chỗ, nhưng nàng muốn nhìn thử xem phẩm chất nam nhân nhi tử mình chọn rốt cuộc như thế nào, nếu là loại người kém cỏi, nàng sẽ chuyển qua phe cánh của phi quân.
Phát hiện không phải Lăng Phong, Ngả Á thu liễm biểu tình chỉ xuất hiện khi ở cạnh ở Lăng Phong, nghiêm trang ngồi thẳng.
“Phu nhân.”
“Không cần câu thúc (bó buộc, hạn chế), đói bụng sao?” Lý Tương Ngọc nhìn bàn thức ăn cơ hồ đã bị Ngả Á ăn sạch.
Ngả Á hơi hơi đỏ mặt, thản nhiên thừa nhận, “Đói bụng.”
Lý Tương Ngọc phân phó nha hoàn bên người đi chuẩn bị rượu và thức ăn, “Ta còn chưa biết tên của ngươi.”
Ngả Á nghĩ nghĩ, nói : “Phu nhân gọi ta Từ Vũ là được rồi.” Phụ thân Ngả Á họ Từ, mẫu thân họ Ngả, trước đây hắn được gọi là Từ Vũ, sau khi trưởng thành, cha mẹ phát hiện hắn có thể chất đặc hữu của người Lam Minh, lúc này mới đổi thành họ Ngả, danh Á.
“Tiểu Vũ, trong nhà còn có ai?”
“Ta là con trai độc nhất, trong nhà còn cha mẹ khoẻ mạnh.”
“Nhà ở đâu? “
“Một tiểu trấn gần Cam Nam đạo.”
Lý Tương Ngọc chậm rãi nhấp một ngụm trà, đột nhiên nhíu mày nói : “Thân là nam tử sao không biết lễ nghĩa liêm sỉ, làm ra sự tình câu dẫn hồ mị nhi tử người khác, ngươi không thấy có lỗi với phụ mẫu trong nhà sao?”
Không ngờ Lý Tương Ngọc đột nhiên làm khó dễ, Ngả Á lặng đi một chút mới nói: “Phụ thân ta là nam tử, mẫu thân của ta cũng là nam tử.”
“. . .”
Được lắm, Ngả Á một câu đã đem những lời muốn nói của Lý Tương Ngọc nghẹn trở lại.
“Phu nhân, có cần dùng thêm ít trà?”
“Không cần.”
“Phu nhân biết ý nghĩa của lễ nghĩa liêm sỉ? “
“Lễ định tôn ti thứ bậc, nghĩa lấy hành động thước đo, liêm là liêm khiết chính trực, sỉ là tự biết hổ thẹn trong lòng.”
Ngả Á nhếch khóe miệng, “Vậy, phu nhân, ta cùng Tiểu Phong cùng một chỗ làm sao lại là không biết lễ nghĩa liêm sỉ?”
“. . . Miệng lưỡi thật bén nhọn.”
“Đa tạ phu nhân tán thưởng.”
“Nếu có một ngày Tiểu Phong đột nhiên hiểu được cùng nữ tử cùng một chỗ mới là chính đạo, ngươi phải làm thế nào? “
“Phu nhân, cái nếu đó không thể thành lập.” Tuy ngoài miệng nói như vậy, kỳ thật trong lòng Ngả Á lại không nghĩ vậy. Nếu giả thuyết của Lý Tương Ngọc thành sự thật, đến lúc đó, hắn sẽ thiến rụng Lăng Phong, nhốt hắn lại. Nghĩ tới đó, trong mắt hắn hiện lên quang mang nguy hiểm. Lý tương ngọc nhìn chằm chằm vào mắt Ngả Á , nhất thời bị hàn quan trong mắt hắn làm cho sợ hãi.
Phục hồi lại tinh thần, thấy sắc mặt Lý Tương Ngọc không được xem là tốt, Ngả Á đưa tay xem mạch cho nàng.
“Phu nhân gần đây can hỏa vượng thịnh, chủ yếu là do sinh hoạt không có quy luật, tâm tình tích tụ mà thành. Phu nhân cần phải buông lỏng tinh thần.
“Cám ơn.”
“Không cần khách khí.”
“= =….” Lý Tương Ngọc nâng chung trà lên, che dấu cảm xúc trong mắt, nàng không phải đang thử phẩm chất hắn sao, này, giống như lạc đề nhiều lắm rồi.
Nghĩ như vậy, bọn nha hoàn vừa vặn dọn thức ăn lên. Lý Tương Ngọc không đói bụng, nhưng giương mắt vừa hay lại nhìn thấy Ngả Á một bộ đói đến gấp gáp, cười một tiếng, nói : “Ăn đi.”
“Ta không khách khí.” Ngả Á cầm lấy đũa, ăn ngụm lớn mà vẫn ưu nhã.
Ngả Á ăn cơm tốc độ rất nhanh, không bao lâu đã vơi hơn phân nửa đồ ăn, Lý Tương Ngọc trêu đùa: “Tiểu Vũ, Tiểu Phong không cho ngươi ăn cơm sao?”
Ngải á gật đầu, “Tiểu Phong lúc nào cũng không cho ta ăn cái gì cả.”
Lý Tương Ngọc giật mình. Thấy Ngả Á ăn cơm ăn đến có vài phần ngốc nghếch, tình thương của mẹ đột nhiên tràn ra, đối với hắn sinh ra vài phần thương tiếc, thỉnh thoảng vì hắn thêm đồ ăn.
Hương khí của rượu nữ nhi hồng không ngừng len vào mũi Ngả Á, con sâu rượu nhiều năm ngủ say trong cơ thể hắn thức tỉnh. Ăn no cỡ tám phần liền đặt đũa xuống, rót rượu cho mình cùng Lý Tương Ngọc.
“Cạn ly.”
“. . . Cạn ly.”
Được vài người chỉ đường, ta tìm được Ngả Á, từ rất xa đã thấy hắn và mẫu thân đang nói cười, xem ra hai người ở chung vô cùng hòa hợp, tối thiểu biểu hiện bên ngoài thoạt nhìn là như thế.
Mới vừa vào lương đình, mùi rượu nữ nhi hồng đánh tới, nhìn kỹ, trên mặt Ngả Á cùng mẫu thân đều đỏ hồng vì say rượu, ta dở khóc dở cười, bọn hắn thế này là đang uống rượu sao.
“Mẫu thân.”
“Phong nhi ngươi đã đến rồi? Chúng ta. . . Cách (tiếng nấc), cùng uống rượu. . .” Mẫu thân giơ chén rượu, ngà ngà say mông lung nói.
Ta bất đắc dĩ thở dài một hơi, đỡ vai mẫu thân, cho nha hoàn đỡ mẫu thân trở về phòng.
Đưa đi một cái, còn một cái.
“Tiểu Phong. . . Ta. . . Không có ăn vụng nha. . .” Ngả Á đứng lên, vội bảo chứng.
Ta đưa tay ôm lấy ái nhân kéo xuống, đỡ hắn ngồi ở trên đùi của ta, “Sao lại uống rượu thế?”
“Không có uống, cách, cũng không có. . . Ăn vụng. . . cách. . .”
Thật sự là trợn mắt nói lời bịa đặt.
“Làm cái gì?” Ta bắt lấy hắn đang loạn động tay chân trên người của ta.
Hắn giãy giụa không thoát được kiềm chế của ta, ủy khuất cong lên đôi môi phấn phấn , “Tiểu Phong. . . Giao phối. . . Cách. . .”
= =. . .
Xem ra hai chữ ‘’ kia lại một lần nữa trở thành câu cửa miệng của hắn, ta bất đắc dĩ thở dài một hơi, ôm ái nhân đang mượn rượu làm càn trở về phòng. Bộ dạng thế này để người khác thấy thì mất hết thể thống, hơn nữa ta cũng không muốn để người khác hưởng lợi nhìn thấy thái độ kiều hàm (ngây thơ hồn nhiên) của ái nhân khi say rượu.
….
Lại bắt lấy cánh tay ái nhân, xoay người ôm lấy hắn đặt vào dục dũng, tùy ý hắn ở bên trong gây sức ép. Trước kia hắn uống rượu cũng không gây sức ép đến thế này, nguyên lai tửu phẩm có tốt cũng không phải là bất biến.
“Bảo bối, ngoan ngoãn tắm rửa, cẩn thận trong bụng cục cưng.”
“Tiểu Phong. . . Hi hi. . .”
Nước ấm lạnh dần, sợ hắn cảm lạnh, ta nhanh tay chà xát tạo giác cao lên người hắn, lại dùng nước trong rửa sạch. Tẩy sạch xong thì dùng khăn lông lớn bọc chặt hắn, ôm đến trên giường.
“Tiểu Phong. . .”
Đem đầu của hắn áp trước ngực, vỗ vỗ mông hắn, dỗ dành : “Ngoan ngoãn ngủ.”
“Tiểu Phong, ta. . . Không muốn ngủ. . .” Hắn dùng lực tránh khỏi tay ta, đôi môi phấn nộn ấn lên môi ta, mùi rượu tràn đầy chóp mũi, đồng thời răng cũng va chạm đến đau.
. . .
. . .
Ái nhân say rượu thập phần nhiệt tình, nơi bao vây lấy phân thân ta giống như cái miệng nhỏ nhắn, không ngừng nhuyễn động. Ta bị hắn lộng đến dục hỏa tăng vọt, nhẫn không được mà muốn lập tức làm chết hắn . . .
Lăng Viễn đen mặt hỏi, “Chuyện này là sao? “
Nha hoàn cúi đầu đáp: “Phu nhân cùng vị công tử thiếu gia mang về kia uống rượu.”
Nghe vậy, mặt Lăng Viễn càng thêm đen, vẫy lui nha hoàn, nhìn thấy tiểu thê tử say rượu nằm trên giường, không biết nên nói cái gì.
Xem ra hắn nên đi gặp ái nhân trong miệng của nhi tử nhà mình.