La Đình Dũng nói như thế, nếu cự tuyệt thì có vẻ cô phụ ý tốt của phu nhân. Bùi Mặc bất đắc dĩ đành phải nhận lấy, ít nữa chuẩn bị nhiều hậu lễ một chút để tặng lại là được.
Trời dần sáng, mọi người không hàn huyên nữa, xoay người lên ngựa.
Bùi Mặc phóng ngựa chạy trước dẫn đầu.
Ra roi thúc ngựa, không đến một canh giờ, mọi người đã vào thành Miên Bạc.
Nhìn thấy đường phố, cửa hàng yên bình quen thuộc, láng giềng qua lại quen thuộc, Bùi Mặc mới thực sự có cảm giác bình yên trở về nhà sau khi bình định chiến sự.
Bùi Mặc xuống ngựa, ném dây cương cho thân vệ, còn chính mình bước nhanh vào một quán rượu.
Trong quán rượu nhỏ có lưa thưa mấy khách quen ngồi uống rượu chém gió. Trong tiệm chỉ có một mình bà chủ, đang đưa lưng về phía cửa để bổ sung đồ nhắm rượu lên cho các khách nhân.
Vóc người bà cao gầy, mặc dù tóc bên thái dương đã nhiễm trắng phong sương, nhưng búi tóc kia không một sợi bị rối, vừa nhìn đã biết là một phu nhân khôn khéo lanh lẹ.Nghe được động tĩnh ngoài cửa, bà chủ vẫn không ngẩng đầu lên, trực tiếp hỏi: “Ngài uống rượu gì? Uống tại chỗ hay mang đi?”
Bùi Mặc dừng bước, cổ họng nghẹn ngào một chút, mới nhẹ giọng kêu: “Nương……”
Chén trong tay bà chủ run lên, rơi vào trong đ ĩa rau, nhưng hiện tại bà không rảnh lo nhặt chén ra.
Bà đột nhiên xoay người lại, khó tin mà nhìn về phía nhi tử cao lớn của mình.
Có khách quen nghe thấy tiếng nói, ngẩng đầu đánh giá Bùi Mặc, vỗ cái bàn cười to với Bồ Ngọc: “Ông chủ Bồ, đây là đại tiểu tử nhà bà đi xuất chinh đã trở lại hả! Cháu giỏi lắm, trông càng rắn rỏi hơn đó!”
Bồ Ngọc bổ nhào vào trước mặt Bùi Mặc, ngẩng đầu xoa mặt hắn: “Tiểu Mặc, đúng là Tiểu Mặc đã về rồi?”
“Nương, là con đây. Con đã trở lại.” Bùi Mặc phối hợp khom lưng xuống để nương hắn nhìn cho rõ.
Vỗ về khuôn mặt rắn rỏi của nhi tử, Bồ Ngọc vui quá hóa khóc. Bà cuống quít lau nước mắt bên khóe mắt, đánh giá nhi tử từ trên xuống dưới, “Tốt, tốt tốt, đã trở lại là tốt rồi. Cha con ở hậu viện đó, mau vào đi.”
Bùi Mặc bất đắc dĩ giữ chặt Bồ Ngọc, giới thiệu người ở phía sau cho bà: “Đây là huynh đệ mà con kết bái ở trong doanh, hai người bọn họ cùng theo con về đây gặp cha mẹ.”
“Bá mẫu, vãn bối quấy rầy.” Tiêu Thái và La Đình Dũng chắp tay chào hỏi.
Bùi Mặc: “Vị này chính là Tiêu Thái, đại ca của con. Còn đây là La Đình Dũng, hắn nhỏ nhất.”
“Tốt, tốt, tốt, đều là những đứa trẻ ngoan, Tiểu Mặc nhà ta nhờ các cháu chiếu ứng. Đừng đứng cả thế, mau tiến vào đi.”
“Lão Bùi! Lão Bùi! Mau xem ai đã trở lại nè!” Bồ Ngọc lôi kéo nhi tử, dẫn cả đám người vào hậu viện.
Bùi Thiện Tân phơi bộ xiêm y cuối cùng lên, lau khô tay đi tới nói: “Ngọc nương? Ai tới?”
Trong viện, Bùi Mặc nhìn về phía cha hắn nhếch miệng cười nói: “Cha! Là con.”
“Tiểu Mặc?” Bùi Thiện Tân cũng khó tin mà vỗ bả vai nhi tử, “Hôm qua nương con còn nhắc mãi, nghe nói đại quân chiến thắng trở về, không biết khi nào con mới có thể trở về. Không ngờ là hôm nay đã được gặp.”
Bùi Mặc đỡ Bùi Thiện Tân ngồi vào ghế trên của nhà chính.
“Con bớt thời giờ trở về gặp mọi người một lần, ngày mai còn phải chạy về thành Thự Châu, cùng đại quân vào kinh.”
“Có thể trở về một chuyến là tốt, một chuyến là tốt rồi. Nương con cùng bọn đệ đệ của con đều mỗi ngày ngóng trông con đó.” Ông cũng ngóng trông nhi tử bình an trở về, thấy hắn cao lớn tuấn lãng mà đứng ở nơi này, cuối cùng ông cũng trút bỏ được mọi lo lắng.
Nhóm thân vệ của ba người sau khi đã chuyển gọn những đồ mang đến liền lui ra ngoài canh gác.