"Phải làm! Nếu không có các ngươi, không biết tiểu tử này đã ở xó nào rồi. Một lời đã định, hôm nay ta phải về trước dạy dỗ tiểu tử này một phen."
Nói xong, La Chấn Bắc liền kéo nhi tử đi về nhà.
La Đình Dũng lắp bắp gọi với hai người Tiêu Thái: "Đại ca! Nhị ca!"
Hai vị ca ca lực bất tòng tâm, không nhúc nhích nhìn tiểu đệ đã đi xa.
Bùi Mặc nhún vai, cười nói với Tiêu Thái: "Ha ha, vậy bây giờ chỉ còn hai người chúng ta thôi. Xem ra Tiểu tam tử không thể thoát ra trong chốc lát được rồi. Đại ca, đi chứ?"
"Đi thôi." Tiêu Thái gật đầu, quyết đoán nhìn hắn. "Hắn không đi, vậy hai người chúng ta ăn thôi."
Nếu La Đình Dũng còn đứng ở đây, thế nào hắn cũng phải khóc lóc một phen, hai vị ca ca này của hắn thật lạnh lùng! Tiểu tam tử hắn phải chịu khổ, vậy mà hai người bọn họ còn có tâm trạng ăn uống được hay sao?!Tửu lâu, Tiêu Thái và Bùi Mặc vừa ăn vừa nói chuyện.
"Đại ca, huynh vừa mới muốn nói cái gì?" Bùi Mặc đưa cho Tiêu Thái một chén rượu.
Tiêu Thái: "Vốn ta nghĩ ngày mai ngươi phải trở về, chúng ta đều là huynh đệ, ta cùng Tiểu tam tử cũng sẽ tới bái phỏng bá phụ bá mẫu, nhưng hiện tại xem ra chỉ sợ là có mỗi mình ta thôi."
Bùi Mặc sảng khoái uống một ngụm rượu rồi đặt ly xuống bàn: "Được, đại ca có thể đến và vinh dự của kẻ hèn này! Theo ta trở về, ta cho huynh nếm thử rượu ngon do nương ta ủ, đó mới là rượu Thiêu Đao Tử chính tông đấy!"
"Tốt, ta đây có lộc ăn rồi. Đợi đến khi tới Vân Kinh, ta sẽ dẫn ngươi về nhà nếm thử tay nghề nấu nướng của đại tẩu ngươi, đảm bảo ngươi sẽ nhớ mãi không quên."
"Ha ha ha, tốt lắm. Lần tới đại ca cũng không thể lại đem giấu mỹ thực mà đại tẩu làm đi đấy."
Tiêu Thái liếc nhìn hắn một cái, nói như hắn là người keo kiệt lắm ấy. Lần trước Tiểu Nguyệt tặng thịt heo khô cùng thịt bò khô, không phải cuối cùng cũng bị hai người bọn họ cướp đi rồi chia nhau sao!
Nhưng chờ về tới nhà, có trù nghệ của Tiểu Nguyệt ở đấy, hắn không lo không có đồ ngon để ăn.
Hai người bọn họ vừa uống vừa tán gẫu, chỉ uống nửa tuần rượu rồi cùng nhau trở về nghỉ ngơi.
Ngày thứ hai, khó có dịp Tiêu Thái và Bùi Mặc được ngủ nhiều hơn, nhưng bọn họ đã quen với việc kỷ luật ở trong quân doanh nên đã tỉnh dậy từ khi còn rất sớm.
Hai người bọn họ thu dọn đồ đạc, tính toán đi tới thành Miên Ngân.
Hai người mang theo thị vệ tùy thân, cưỡi ngựa một ngày sẽ tới, nhưng vẫn còn vài ngày nữa đại quân mới khải hoàn quay về Lệ triều nên Bùi Mặc chuẩn bị nghỉ ngơi ở nhà một đêm rồi mới trở về, Tiêu Thái cũng sẽ ở lại.
Không đợi hai người xuất môn, La Đình Dũng ngày hôm qua bị bắt đi cũng đã mang theo người chạy đến đấy, hơn nữa còn đem theo một đống đồ vật lỉnh kỉnh.
"Tốt quá tốt quá, may mà tới kịp." La Đình Dũng nhảy xuống ngựa, nhanh chóng bước lại đây, thở hổn hển.
Tối hôm qua vừa bị phạt lại vừa khóc, nhưng hắn không đề cập tới.
Cũng may có nương, tẩu tử và biểu tỷ ngăn cản, đại ca cũng giúp hắn cầu tình, nên lão cha mới không đánh hắn nhừ tử đến mức không xuống giường được.
Sáng sớm hôm nay, nhớ đến việc nhị ca phải về nhà, đại ca cũng sẽ cùng đi tới bái phỏng. Đều là huynh đệ với nhau, sao hắn có thể quên cấp bậc lễ nghĩa được, vậy nên hắn liền nhanh chóng rời giường chạy đến đây.
Nhưng vừa mới ra khỏi cửa hắn đã bị nương bắt gặp, sau khi hỏi nguyên do rõ ràng, nương chuẩn bị cho hắn một đống lễ vật, để hắn mang đến tặng. Bất đắc dĩ hắn phải ở lại lâu hơn một chút, nhưng tốt xấu gì cũng đuổi kịp rồi.
Bùi Mặc nhìn thấy thân vệ của La Đình Dũng mang nào là bao lớn bao nhỏ, nhíu mày nói: "Tiểu tam tử, ngươi dọn cả nhà ngươi đem tới đây à?"
La Đình Dũng thẳng thắn đáp: "Đây là do nương và biểu tỷ thay ta chuẩn bị, còn nói để ta mang tới bái phỏng bá phụ bá mẫu, cũng không phải là đưa cho huynh. Đây là một mảnh tâm ý của nương ta cùng biểu tỷ, Nhị ca huynh cũng không thể từ chối được.”