"Anh coi thường tôi hả?!" Lý Chí tức xì khói, rất có xúc động muốn quăng thẳng cục tiền vào mặt Phổ Thông. Tiền bạc sòng phẳng như thế, người đàn ông này không muốn coi gã là bạn nữa phải không?!
"Bình tĩnh nghe tôi nói này. Tôi biết cậu không thiếu tiền, nhưng chuyện nào ra chuyện đó. Bạn bè với nhau, quý là ở cái tình cái nghĩa, chứ không phải là tìm cách ăn bớt ăn xén tiền của nhau. Chúng tôi không muốn bị mang tiếng là lợi dụng bạn bè. Nếu cậu coi tôi là bạn thì hãy nhận lấy số tiền này, được chứ?"
Lý Chí trợn mắt nhìn Phổ Thông, "Hiểu rồi, khổ lắm, nói mãi. Này, trả anh ba trăm, viện phí các thứ chỉ có hai trăm thôi, thật đó, không nói xạo đâu."
Phổ Thông thấy bộ dáng thiếu kiên nhẫn của Lý Chí liền yên tâm nở nụ cười, tự nhiên nhận lại tiền, sau đó quay lại phòng bệnh bàn chuyện phẫu thuật với Hồng Kỳ.
"Anh không có ý kiến gì, em đi hỏi thử ý bác sĩ thế nào đi." Vì vừa bị Lý Chí khinh bỉ, Hồng Kỳ không dám nhắc đến chuyện tiền nong trước mặt gã nữa.
Phổ Thông nhận lệnh tức tốc đi tìm bác sĩ. Sau một hồi trao đổi, bác sĩ bảo là nếu người nhà đã có quyết định thì ngày mai làm thủ tục nhập viện, ngày kia tiến hành phẫu thuật.
Vì những cơn đau chết đi sống lại thường xuyên ập tới, hôm nay Hồng Kỳ đành nằm trong bệnh viện luôn. Trước tiên truyền nước biển, mai sẽ lấy máu xét nghiệm tổng quát, nếu tất cả bình thường thì ngày tiếp theo sẽ đưa lên bàn mổ.
Tan ca, Ngô Trung ghé qua thăm Hồng Kỳ, bốn người hàn huyên một lúc. Thấy tinh thần Hồng Kỳ không tốt lắm, Ngô Trung bèn nói tạm biệt, lúc về còn tiện tay xách theo Lý Chí.
"Tối nay em cứ về nhà đi, mai lên chăm anh cũng được." Có lẽ một tuần tiếp theo Phổ Thông sẽ phải chạy qua chạy lại chăm sóc hắn. Việc này sẽ ảnh hưởng đến công việc của y, lại còn phải gánh thêm chi phí phẫu thuật nữa, tiền vào không có mà tiền ra thì ào ào, Hồng Kỳ đau lòng chết mất.
"Anh lại đang lo chuyện tiền bạc à? Không sao đâu, bác sĩ bảo đây là tiểu phẫu, không tốn kém lắm đâu."
"Không tốn kém là bao nhiêu?" Hồng Kỳ mếu máo.
"Nhìn anh kìa", Phổ Thông bật cười, "Chưa tới ba ngàn đồng (