Trong xiêm áo lộ ra chiếc yếm viền vàng, eo đeo đủ các loại trang sức, trên đầu tóc búi cao điểm xuyết trâm hoa vàng phỉ thúy, trong sự yêu kiều dường ấy lại có ba phần đoan trang, sánh tựa cung phi, dường như khiến người ta sinh ra ảo giác, dường như chỉ có nàng mới có thể nhận được sự hoa lệ thế này mà không thấy dung tục.
Khăn trắng che mặt chỉ lộ ra đôi mắt phụng long lanh, giữa trán là trang sức vàng có điểm một viên hồng bảo thạch đỏ tươi như máu.
Vũ kĩ cao siêu che lấp đi khuyết điểm là thân hình mỏng manh, eo thon nhẹ lắc, theo tiếng nhạc từ từ xoay chuyển, tay áo dài tung bay dưới ánh nắng, tỏa ra hương thầm nhàn nhạt.
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng thì tất cả mọi người không hẹn mà cùng im lặng thầm tán dương trong lòng.
Tiêu Tề cũng ngẩn ra, tắt nụ cười nhạt.
Tiếng nhạc dần dần gấp gáp, vũ y tung bay, trong sắc màu sặc sỡ, một chấm trắng như phong tỏa tất cả tầm mắt, lan tỏa khắp vũ trì như bạch điệp xuyên hoa, như tuyết trắng nhẹ bay. Vạt áo như mang một luồng gió đến cho vũ trì, khăn che mặt mỏng khẽ lay động, dung nhan thoáng ẩn thoáng hiện như hoa trong màn sương, như liễu trong màn mưa, mông lung thần bí, khơi gợi tưởng tượng vô hạn.
Lúc này phong cách của khúc nhạc đột nhiên biến đổi.
Chưa chờ chúng nhân phản ứng kịp thì vũ cơ kia dùng một động tác ưu mỹ lướt ra khỏi vũ trì, rơi xuống trước mặt Tiêu Tề, hai tay lấy bình rượu trước mặt hắn. Tư thế không còn quyến rũ nữa mà khí độ đột nhiên trở nên nghiêm trang phóng khoáng, lúc nàng lui ra khỏi giữa vũ trì, các vũ cơ cũng cùng đưa lên một cái khay có nhiều ly rỗng, nàng nâng cao bình rượu, chân ngọc đá nhẹ, rượu lóng lánh chảy ra vẽ nên một đường cong tuyệt mỹ trong không trung, vượt qua đầu nàng chảy vào trong ly, không nhỏ ra ngoài một giọt, đây là màn múa hiến rượu khó nhất của Diễm quốc.
Vũ cơ kia bỏ bình rượu trên khay, cầm ly bắt đầu múa, lúc thì nghiêng người đá chân, lúc thì xoay tròn trên mặt đất nhưng rượu trong ly vẫn không tràn ra nửa giọt, tư thế mỹ miều xinh đẹp, ngay cả Nam vương cũng không che giấu sự tán thưởng, nhìn nàng hất đôi mày anh tuấn nâng ly rượu trước mặt thể hiện ý tứ.
Người người đều biết Nam vương phong lưu rất sành bình phẩm ca vũ.
Được danh gia hưởng ứng, sóng mắt vũ cơ khẽ động, như giận như mừng, nâng ly rượu trong tay xoay đến trước mặt từng vị khách, chúng nhân đều hoa mắt nhiễu loạn, âm thầm chờ đợi ly rượu rơi đến trước mặt mình, nhưng ai cũng đều hiểu rõ ly rượu này tuyệt đối không thuộc về mình, khó tránh khỏi lộ ra vẻ mặt thất vọng.
Chỉ có Tiêu Tề ngồi trên chủ vị thần tình có chút bất an một cách kỳ lạ, cuối cùng trở nên trầm lắng khác thường, ánh mắt ngày càng lung lay bất định.
Cuối cùng vũ cơ kia cũng nâng ly dừng trước mặt hắn, nhẹ ngước phụng nhãn.
Ánh mắt tiếp xúc trong chốc lát khiến Tiêu Tề càng chấn động hơn, lập tức đứng bật dậy!
Chúng nhân đang nhìn cao hứng, nghĩ ly rượu này là muốn chúc mừng chủ nhân, nhưng nào ngờ hắn lại thất thố như vậy, ai nấy không kìm được mà vô cùng kinh ngạc, ngay cả Nam vương cũng bất ngờ nhìn hắn.
Đôi mắt vũ cơ dậy lên ý cười, hơi mang chút bỡn cợt, nàng lướt ngang qua người hắn dừng trước mặt Nam vương nâng cao ly rượu rồi nhẹ bái xuống.
“Xin Điện hạ nể mặt.” Giọng nói tròn trịa như châu ngọc từ sau khăn che cuộn ra, từng chữ rõ ràng.
Nam vương không hề nhận rượu mà hứng thú hỏi ngược lại: “Định vương đại hỉ sao lại để bổn vương giành trước?”
“Dân nữ có thể múa là vì có người thưởng thức, được Điện hạ quan tâm là ước nguyện bình sinh của dân nữ.” Vũ cơ không nhanh không chậm nói, “Huống hồ ly này phải kính quý khách trước mới không thất lễ.”
Nam vương nghiêng mắt nhìn Tiêu Tề: “Thật sao?”
Thấy Ô tướng quân và Chiêu Hằng tướng quân không có dị động, Tiêu Tề khôi phục vẻ bình tĩnh, chậm rãi gật đầu: “Mời Điện hạ.”
Các quan khách cũng gật đầu đồng ý.
Nam vương cười lớn: “Định vương hiếu khách, ngay cả vũ cơ trong phủ cũng vô cùng hiểu ý, vậy thì bổn vương không khách sáo nữa, mời.”
Nói xong hắn đưa tay đón lấy ly rượu uống cạn, sau đó xoay xoay chiếc ly rỗng cười hỏi vũ cơ kia: “Nàng tên gì?”
Vũ cơ đáp: “Dân nữ Nhạn Sơ.”
“Nhạn Sơ? Ồ.” Nam vương đặt ly rượu xuống như suy nghĩ điều gì, “Tửu tỉnh cô chẩm nhạn lai sơ, tên hay.”
Tỉnh rượu gối chiếc chờ nhạn đến. Thơ Đỗ Mục =.=
Nhạn Sơ lại bái: “Nếu Điện hạ không chê thì có thể giữ làm nhạn bên gối.”
Lời này vừa nói ra chúng quan khách đều ngỡ ngàng, vũ cơ cao cấp như vậy vốn nên nhân lúc thanh xuân mỹ mạo mà tìm nơi nương tựa, Định vương tuy tốt nhưng cuộc sống vô cùng có quy tắc, Nam vương thì khác, nhưng không ngờ nàng lại tự tiến cử mình làm người bên gối trước mặt bao người, còn dám qua mặt chủ nhân, thật là hơi to gan.
Nam vương cũng bất ngờ, nghĩ mình đột nhiên bái phỏng, Tiêu Tề không thể cố ý sắp đặt, vậy nên hắn bèn tỉ mỉ quan sát nàng.
Tiêu Tề sắc mặt không được tốt: “Người trong phủ vô lễ khiến Điện hạ chê cười rồi.”
Thân ở Định vương phủ lại dám ân cần với Nam vương, chúng quan khách đều than thầm nàng đầu óc không đơn giản, lần này e là phải chịu hình phạt nghiêm khắc, bất giác ai nấy lộ ra vẻ mặt luyến tiếc.
Chỉ có Nam vương cong khóe môi nhìn Nhạn Sơ nói: “Không ngờ trong phủ lại có người tuyệt diệu như vậy, Định vương thật may mắn.”
Tiêu Tề lạnh giọng trách mắng: “Còn không lui ra!”
Nhạn Sơ không hoảng không loạn nói: “Sao Định vương không hỏi lai lịch của dân nữ trước đã?”
Vũ nương giáo tập vội tiến lên giải thích: “Vương thượng bớt giận, Ý Thu cô nương lĩnh vũ bất cẩn bị thương ở chân, Nhạn Sơ cô nương là tạm thời được mời bên ngoài về chứ không phải người trong phủ.”
Nhạn Sơ lại nhìn Nam vương: “Nhạn Sơ vô chủ, Điện hạ cũng không cần lo lắng.”
Thấy nàng dễ dàng giải vây cho bản thân như vậy, chúng quan khách đều kinh ngạc, ngay cả Tiêu Tề cũng ngẩn ra.
Nam vương dường như có hứng thú, khuỷu tay chống lên bàn nghiêng người nhìn nàng: “Hay cho một nữ nhân mặt dày, tuy nàng múa đẹp nhưng bổn vương cũng không phải cần nàng bằng được, nàng cứ nói một lý do xem thử.”
Nhạn Sơ không hề ngập ngừng mà đáp: “Nếu mất Nhạn Sơ Điện hạ ắt sẽ hối hận.”
Nam vương cười nói: “Vậy tức là bổn vương không thể bỏ lỡ nàng sao?”
Nhạn Sơ không đáp mà lại rót rượu dâng lên.
Nam vương nhìn nàng trong chốc lát rồi đưa tay ra nhưng không hề đón lấy ly rượu mà thuận thế nắm cổ tay trắng như tuyết kéo cả người nàng vào lòng mình.
Nhạn Sơ hơi cả kinh, nhưng rồi lập tức cụp mắt cười nhẹ: “Điện hạ.”
Hai người lời nói cử chỉ tràn đầy tình ý, nhưng những tình huống thế này vốn là đủ cho nam nhân tìm vui, thu tặng mỹ cơ cũng là chuyện thường, chúng quan khách đều vô cùng thất vọng, đua nhau nâng ly chúc mừng: “Định vương đại hỉ nhưng lại vun vén mỹ sự của Nam vương điện hạ.”
Nam vương đứng dậy cười nói: “Làm phiền chư vị đã lâu, bổn vương nên về phủ rồi.”
Nhạn Sơ cũng đến trước mặt Tiêu Tề bái biệt: “Mong Định vương và Phu nhân bạc đầu giai lão…”
“Gỡ khăn che mặt của nàng xuống.” Tiêu Tề bỗng ngắt lời nàng.
Lời này vừa nói ra chúng quan khách đều vô cùng chờ đợi muốn xem thử bên dưới lớp khăn là dung nhan tuyệt sắc dường nào mà có thể khiến Vân Trạch Tiêu Tề cũng mất định lực như vậy.
“Dân nữ chỉ đồng ý vào phủ hiến một vũ khúc, còn những chuyện khác xin thứ khó tòng mệnh.” Nhạn Sơ thẳng thừng cự tuyệt, “Nay dân nữ đã là người của Nam vương điện hạ, Định vương muốn xem thì phải có sự cho phép của Điện hạ.”
Tiêu Tề mặt không biểu hiện mà nhìn nàng, bàn tay trong áo dần nắm chặt lại.
Chúng quan khách đều nhìn Nam vương.
“Đã là người của bổn vương thì hai chữ Dân nữ này không còn thuộc về nàng nữa.” Nam vương đưa tay chạm vào lớp khăn che mặt, ngừng lại trong phút chốc rồi bỗng dưng buông xuống, cười nói, “Làm gì có ai muốn chia sẻ dung nhan nữ nhân của mình chứ, khiến chư vị phải thất vọng rồi.”
Chỉ mới nửa ngày mà lời đồn là lan truyền khắp trong Kinh:
Trong yến tiệc ở Định vương phủ, Nam vương đích thân đến chúc mừng, giữa bàn tiệc thu được một vũ cơ tuyệt sắc.
Bên ngoài cửa lớn ở Nam vương phủ trong Kinh có hai con hỏa linh thú bằng đá, các thủ vệ mang đao đứng thẳng, cho dù là cao thủ cũng mọc cánh khó thoát, thể hiện sự trang nghiêm khí thế. Một đội nhân mã từ xa tiến đến, năm mươi thị vệ uy võ cưỡi ngựa đi trước mở đường, ở giữa là mấy cỗ xe ngựa, hai cỗ đi đầu trang hoàng hoa lệ hơn một chút.
Xe dừng bên ngoài Nam vương phủ, Nam vương xuống xe đưa Vương phi chậm rãi bước lên bậc thềm.
Nam vương phi ngàn vạn lần không ngờ rằng đi dự một buổi tiệc mà bên cạnh trượng phu lại có thêm một nữ nhân, hơn nữa nghe nói vũ kĩ siêu phàm, trước mặt nhiều người tự tiến cử làm người bên gối, thiết nghĩ chắc không phải là kẻ an phận, tuy Nam vương phi ghen tuông nhưng trước mặt Nam vương lại không dám biểu hiện quá mức, chỉ cười cười chúc mừng, ra lệnh cho bộc phụ đưa Nhạn Sơ đi nghỉ.
Biết người mới sẽ được sủng hạnh, các bộc phụ nha hoàn tuy xem thường xuất thân của Nhạn Sơ nhưng không dám hà khắc, ngược lại còn cẩn thận mọi điều, lấy lòng bợ đỡ.
Lại một lần nữa lĩnh hội nhân tình thế thái, Nhạn Sơ chỉ cười cho qua, nghiêm chỉnh theo sự sắp xếp của họ, sau khi tắm rửa cũng không hề hao phí tâm tư trang điểm, hai bộc phụ thấy không khuyên được bèn trực tiếp đưa nàng vào tân phòng, trong phòng rõ ràng là được cố ý bài trí, giường nệm đều dùng hỉ sắc, mấy nha hoàn đã đợi bên trong từ lâu.
Nhạn Sơ cũng rất tùy ý, được nha hoàn hầu hạ dùng bữa, sau đó một mình ngồi trên ghế chậm rãi nhấm trà, cho đến khi sắc đêm bao phủ, các nơi trong viện đều lên đèn.
Rèm châu khẽ động, một thân hình cao cao đi vào, các nha hoàn đều biết điều lui ra.
Vương quán đã được tháo ra, mái tóc dài chỉ dùng một cây trâm mặc ngọc tùy ý cài lại, khiến dung mạo càng trở nên tuấn mỹ quyến rũ. Chu bào hình mặc phụng cũng được cởi ra, thay bằng một áo bào đen tuyền, lộ ra nội y trắng như tuyết, toát lên lãnh ý khó phát giác, tư thế cao cao tại thượng mang lại cảm giác nặng nề.
Đối diện với người đến Nhạn Sơ vẫn đeo khăn che mặt như cũ, vẫn là thần thái lúc ban ngày, không hoảng không loạn mà đứng dậy hành lễ: “Sành nhất là che giấu màu sắc, Điện hạ rất thích hợp với màu đen.”
Nam vương dừng trước mặt nàng, không hề dìu lấy nàng nói: “Bổn vương muốn che giấu điều gì?”
“Nhạn Sơ không dám tự tiện suy đoán.”
“Nàng xuất hiện là ép bổn vương đối chọi với Tiêu Tề.”
Đuôi mắt xếch lên, Nhạn Sơ thẳng thừng đáp: “Điện hạ vốn không đối chọi với ngài ấy sao?”
“Nữ nhân không hợp với con đường này, nàng đang đốt lửa thiêu mình.” Nam vương đưa tay, ngón tay cách một lớp vải, không mạnh không nhẹ, vô cùng chậm rãi xoa mặt nàng, cảm nhận đường nét.
Nhạn Sơ để mặc động tác của hắn: “Điện hạ sai rồi, nữ nhân trời sinh đã hợp với con đường này, con dân của Diễm quốc bản tính đều thích đùa với lửa, chỉ cần Điện hạ bằng lòng cầm cờ.”
Cờ: quân cờ
Khăn che buông xuống, dung nhan hoàn toàn hiển lộ.
Ngón tay thon dài khựng lại, sau đó từ từ lướt qua bờ má sáng mịn, đôi mắt ưu mỹ, sống mũi tinh tế, đôi môi đỏ thắm, rồi bỗng nhiên bóp lấy cái cằm nhỏ.
Nam vương nhìn nàng một hồi rồi nói: “Đích thực nàng rất thích hợp.”
Nhạn Sơ nói: “Thiếp từng nói rồi, Điện hạ không có thiếp nhất định sẽ hối hận.”
Lời vừa dứt thì eo bị siết chặt, một cánh tay mang theo sức mạnh không cho phép kháng cự khiến cả người nàng dán chặt vào người hắn.
Cự ly nguy hiểm, cảm giác bị khống chế.
“Đã vào tay bổn vương thì không do nàng làm chủ.” Ánh nến phản chiếu thành một cái bóng lả lướt chuyển động trong mắt, Nam vương cúi đầu nói, “Nàng có từng nghĩ bổn vương chưa chắc sẽ toại nguyện cho nàng không?”
Nhạn Sơ nói: “Mọi vật đều có tác dụng riêng, Điện hạ sẽ không từ bỏ vật có giá trị lợi dụng lớn hơn.”
Nam vương không hề khách khí vứt nàng lên giường: “Giá trị của nàng có lớn hơn hay không thì bổn vương chờ được chứng thực.”
“Đêm nay có lẽ sẽ có quý khách giá lâm.” Nhạn Sơ chậm rãi ngồi dậy mỉm cười, “Chi bằng Điện hạ hãy chờ sau khi gặp quý khách rồi hãy quyết định xử trí Nhạn Sơ thế nào.”
Định vương Vân Trạch Tiêu Tề trong đêm bái phỏng Nam vương, so với việc ban sáng Nam vương đến Định vương phủ tham gia hỉ yến còn khiến người ta khó tin hơn. Trong tiền sảnh của Nam vương phủ, Tiêu Tề ngồi thẳng trên ghế, bên cạnh là một ly trà nóng, sau lưng trái phải có hai thị vệ, ngoài cửa mười mấy thị vệ tay sờ cán đao, đối chọi với thị vệ của Nam vương phủ, không khí vô cùng căng thẳng.
“Điện hạ đã nghỉ ngơi rồi, mời Định vương về cho.”
“Tiêu Tề có việc gấp cầu kiến, nếu Điện hạ cố ý không xuất hiện thì thứ cho ta thất lễ.”
Thấy hắn có ý xông vào, gia bộc vội gọi người ngăn cản.
“Định vương đột nhiên giá lâm, trong lúc vội vã chưa kịp nghênh đón, thất lễ rồi.” Sau bình phong truyền đến tiếng bước chân không chậm không nhanh, không lâu sau, Nam vương từ trong bước ra, thân mặc thường phục.
Tiêu Tề đứng dậy bình tĩnh vòng tay: “Mục đích của Tiêu Tề chắc Điện hạ đã biết.”
Nam vương ra hiệu cho các thị vệ rút lui, mời hắn ngồi xuống rồi tự mình cũng ngồi vào chủ vị, nhìn vào bình phong cười nói: “Có thể khiến Định vương nhớ mãi không quên, Nhạn nhi, lần này nàng đắc ý rồi.”
“Điện hạ lại đem thiếp ra làm trò cười rồi!” Một thân hình nhỏ nhắn bước ra, đi đến ngồi trên đùi hắn, vòng tay vào cổ hắn nũng nịu.
Không còn khăn che mặt, dung nhan tuyệt sắc hoàn toàn hiển lộ.
Tiêu Tề biến sắc, lập tức đứng dậy: “Tịch Lạc!”
Nhạn Sơ mặt đầy nghi hoặc nhìn Nam vương, Nam vương không hề có động tĩnh mà chỉ buông lỏng tay, ra hiệu cho nàng đứng dậy.
Cảnh tượng trước mắt đồng thời mang đến sự chấn động và vui mừng, nhưng cũng kéo theo nộ hỏa khó nén, Tiêu Tề bước tới vài bước: “Đừng quấy nữa, theo ta về đi!”
Nhạn Sơ lẳng lặng tránh hắn.
Nam vương thu lại ý cười: “Định vương làm vậy có lý do gì chăng?”
Tiêu Tề đáp: “Nữ nhân này là một người quen cũ của tiểu vương, khiến Điện hạ chê cười rồi.” Người trong ký ức xuất hiện trong lòng nam nhân khác, nam nhân này còn là đối thủ của hắn nên mới khiến hắn thất thố như vậy.
“Người quen cũ?” Nam vương bất ngờ, quay sang Nhạn Sơ hỏi: “Nàng quen Định vương sao?”
Nhạn Sơ lắc đầu: “Trước buổi hôm nay Nhạn Sơ chỉ là một vũ nữ bình thường, sao dám trèo cao tới Định vương, Điện hạ minh xét.”
“Bất luận nàng có chịu thừa nhận hay không ta cũng không thể để nàng tiếp tục ở lại đây.” Giọng điệu của Tiêu Tề cố gắng dịu dàng lại: “Ta biết nàng oán ta, Tịch Lạc, ta sẽ giải thích với nàng…”
Nhạn Sơ tốt tính ngắt lời hắn: “E là Định vương nhận lầm người rồi, tôi không phải là Tịch Lạc gì cả.”
Tiêu Tề nhìn sững nàng: “Vậy… nàng tên gì?”
“Dân nữ Nguyệt Nhạn Sơ.”
“Người ta tìm cũng họ Việt, Việt Ức Sơn Việt thị.”
Việt và Nguyệt đều đọc là yue
“Định vương lầm rồi.” Nhạn Sơ mỉm cười, “Mấy năm trước tôi gặp nạn bị thương ở đầu, không nhớ chuyện trước đây, vì vậy lấy Nguyệt làm họ, Nguyệt của nhật nguyệt, không phải Việt của Việt Ức Sơn.”
Không nhớ chuyện trước đây? Tiêu Tề ngẩn ra, rồi trầm giọng nói: “Nếu ta đoán không lầm thì trước ngực nàng có vết sẹo do tên bắn, bị thương dưới Hình phong tiễn của Mục Phong quốc.”
“Trên người Nhạn Sơ không hề có vết tên bắn.”
“Không thể nào.”
“Nhạn Sơ thân phận thấp hèn, quen biết Định vương là việc cầu còn không được, không có lý do gì lại giấu diếm.”
Phải, nếu thật là nàng thì sao gặp hắn lại có thể giả vờ không quen biết? Với tính tình của nàng thì ít ra cũng tức giận mắng chửi rồi vung đao giết hắn mới phải. Tiêu Tề trầm mặc chốc lát rồi nói: “Bất luận thế nào ta cũng phải chứng thực, có lẽ nàng trải qua đại biến nên bị mất trí nhớ.”
Nhạn Sơ không tránh khỏi có vài phần tức giận: “Vết tên bắn đích thực là không có, nếu Định vương kiên quyết không tin, lẽ nào muốn đích thân chứng thực hay sao?”
“Định vương nóng lòng nên nhận lầm người, không cần tức giận.” Nam vương an ủi nàng rồi cười nói với Tiêu Tề, “Trên người nàng có sẹo hay không thì tối nay sẽ biết, không cần nóng vội nhất thời.”
Bộ phận nhạy cảm, thời điểm nhạy cảm, hàm ý bên trong thật quá rõ ràng.
Giọng Tiêu Tề lạnh đi: “Nữ nhân này và Tiêu Tề quan hệ không bạc, thứ lỗi không thể chờ được.”
“Định vương làm vậy khiến bổn vương khó xử rồi.” Nam vương tuy nói vậy nhưng không hề tức giận, hắn suy nghĩ thoáng qua rồi vỗ tay gọi hai nha hoàn vào, “Vết sẹo do Hình phong tiễn gây ra mãi mãi không thể nào xóa bỏ, hai người hãy đưa Nhạn Sơ cô nương vào trong kiểm tra để Định vương yên tâm.”
Tiêu Tề đáp: “Ân tình của Điện hạ hôm nay Tiêu Tề xin ghi khắc.”
Nam vương gật đầu: “Nếu thật là người của Định vương đương nhiên sẽ hoàn trả ngay.”
Không khí không còn cứng nhắc nữa, hai người cũng không còn giả vờ ra vẻ khách sáo mà đều tĩnh tâm chờ kết quả, chỉ một lát sau, Nhạn Sơ cùng hai nha hoàn từ trong bước ra.
Nam vương hỏi: “Thế nào?”
Nha hoàn đáp: “Hồi điện hạ, trên người Nhạn Sơ cô nương không hề có sẹo.”
Tiêu Tề nói: “Không thể nào!”
“Trong Ngũ linh giới người có tướng mạo tương tự không ít, chỉ dựa vào điều này mà nhận định thì khó tránh hơi khinh suất rồi.” Nam vương trầm ngâm, “Vị cố hữu kia của Định vương trên người còn có đặc điểm gì khác không?”
Tiêu Tề im lặng.
Đặc điểm? Trên người Tịch Lạc có đặc điểm gì hắn lại hoàn toàn không biết.
Nam vương cười cười kéo Nhạn Sơ lại: “Xem ra Định vương không thân thiết với vị cố hữu kia lắm.”
Tiêu Tề nhìn tay hắn, mắt lóe hàn quang như kiếm: “Chuyện liên quan đến thanh danh của Vân Trạch tộc, mong Điện hạ suy xét.”
Nói đến mức này, hắn đã biểu thị rõ ý bất chấp mọi giá, ở bên ngoài lưỡng Vương chấp chưởng trọng binh, binh lực trong Kinh cũng đối kháng lẫn nhau, một khi hành động thì tương lai thế cuộc sẽ thay đổi thế nào không ai có thể đảm bảo, nhưng ai cũng biết rằng kẻ được lợi tuyệt đối không phải là mình, thời cơ chưa tới, hai bên đều không muốn chính diện giao phong với đối phương.
“Ồ?” Nam vương nói, “Vậy ý của Định vương thế nào?”
Tiêu Tề đáp: “Ta muốn đưa nàng về phủ.”
Nhạn Sơ hơi tức giận: “Định vương hơi quá đáng rồi đó.”
“Yên tâm, bổn vương không cưỡng ép mỹ nhân, Định vương càng không.” Nam vương quả quyết nói, “Bổn vương tạm thời giữ Nhạn Sơ cô nương làm khách mấy ngày, mong Định vương sớm ngày tra ra chân tướng, không tiễn.”
Đối phương đã nhượng bộ nên Tiêu Tề cũng biết phải dừng lại, vậy là hắn đáp “Đa tạ” rồi đưa thị vệ rời đi.
Hai người lại một lần nữa trở về gian phòng tràn đầy hỉ khí, rèm châu đong đưa, nến đỏ rực rỡ, mông lung ám muội, chờ tất cả nha hoàn bên ngoài đều biến mất, Nhạn Sơ đích thân rót một ly trà.
Nam vương đón lấy trà để trên bàn, ánh mắt trước sau vẫn không rời khỏi nàng, một lúc sau mới hỏi: “Rốt cuộc nàng là ai?”
Nhạn Sơ nghiêm túc đáp: “Dân nữ Nguyệt Nhạn Sơ.”
Nam vương nói: “Theo bổn vương biết thì Định vương phi quá cố họ Việt, con gái của Việt tướng quân.”
Thần sắc Nhạn Sơ không đổi: “Ồ?”
Nam vương nói: “Nghe nói nữ nhân này tính tình cổ quái, trăm năm trước Tiêu Tề đề thân, điều kiện của nàng là Tiêu Tề cả đời chỉ được cưới một người, Tiêu Tề đồng ý, sau hôn lễ được Việt quân tương trợ, trên chiến trường đánh bại Mục Phong quốc.”
Nhạn Sơ nói: “Cũng khiến Điện hạ mất đi vị trí ngài nên có.”
Nhắc đến chuyện giành ngôi thất bại khi xưa nhưng Nam vương không hề tức giận mà tiếp tục nói: “Phụ tử Việt tướng quân bất hạnh chiến tử, Định vương phi ở trong Kinh nghe được tin dữ bèn đích thân ra chiến trường, nhưng cũng bỏ mạng bởi mai phục của Mục Phong quốc, Việt quân vô chủ, trong lúc quan trọng Tiêu Tề chấp chưởng Việt quân, thành công diệt địch, từ đó Việt quân quy phục Định vương.”
Nhạn Sơ thở dài: “Năm xưa Việt quân uy danh vang dội khắp Diễm quốc, nhưng cả nhà Việt thị lại rơi vào kết cuộc thế này.”
“Nghe nói lúc Định vương phi bị hại Tiêu Tề cũng có mặt, nhưng lúc hạ táng trong quan tài có thi thể hay không thì trừ Tiêu Tề ra người ngoài làm sao biết được?” Nam vương kéo nàng lại gần hơn một chút, như cười như không, “Tiêu Tề hoàn toàn không biết đặc điểm trên người Định vương phi, đây có được coi là một trong những nguyên nhân nàng chọn bổn vương không?”
Nhạn Sơ cười: “Diễm danh của Điện hạ vang xa, bên cạnh luôn có ong bướm vây quanh, cũng chưa chắc đã nhớ nổi đặc điểm trên người họ.”
Danh tiếng đào hoa
Giọng điệu Nam vương khẽ trầm xuống: “Nàng có biết hậu quả cười nhạo bổn vương không?”
Nhạn Sơ cụp mắt: “Nhạn Sơ xin nghe Điện hạ xử trí.”
Hai người cùng lăn ra giường.
Bị hắn đè dưới người, trọng lượng và sức mạnh đều không cho nàng cơ hội động đậy, Nhạn Sơ bị khống chế không hề kêu đau, chỉ có tiếng thở nhẹ vô cùng ám muội trong gian phòng yên tĩnh.
Ánh mắt thích thú từ trên cao nhìn xuống như đang thưởng thức con mồi, lộ ra vẻ vừa ý với biểu hiện thần phục của nàng, tay trượt qua cổ ngọc, phủ xuống đỉnh đồi nhấp nhô rồi dừng lại, nhẹ nhàng ấn xuống.
“Bổn vương cũng rất muốn biết ở đây rốt cuộc là có sẹo hay không.”
“Điện hạ có thể kiểm tra xem.”
“Bổn vương lo là sau khi xem rồi sẽ thay đổi ý định.” Nam vương thu tay lại, “Nữ nhân khiến bổn vương hứng thú không nhiều đâu.”
“Điện hạ tuyệt đối sẽ không vì nữ nhân mà thay đổi ý định.” Nhạn Sơ đáp, “Nhạn Sơ tin rằng thứ mà Điện hạ đành lòng vứt bỏ nhất chính là nữ nhân.”
Nam vương nhìn nàng một hồi rồi nói: “Nói đi, nàng muốn gì?”
Nhạn Sơ đáp: “Điện hạ được như ý muốn, Nhạn Sơ cũng được như ý muốn.”