Ầm ầm!
Mấy canh giờ sau. Trong một góc rừng nhỏ, có hai cái bóng một người một thú đang liên tục giao đấu không ngừng.
Đá vụn bay tứ tung, gió bụi phất lên mù mịt, cây cối xung quanh bị đạp cho nghiêng ngả nát bấy, cuộc chiến có thể nói là rừng rung núi chuyển, sơn hà đoạn đứt.
Yêu viên vẫn liên tục gầm thét, tiến hành công kích điên cuồng, hết quăng lên lại quật xuống. Mà Trần Phàm thì thực sự coi con vượn này làm đá mài dao, hắn tuy thương tích đầy mình nhưng tinh thần lại cực kỳ hưng phấn, giống như một chiến thần bất bại quyết không lùi bước. Liệt Hỏa Lưu Tinh Quyền được vận dụng ngày càng thành thạo, hiện tại trong một sát na có thể xuất ra một lúc hơn quyền. Hai nắm đấm của hắn dần trở nên đỏ rực như than hồng, đánh vào người yêu viên khiến cho lớp lông ngoài của nó cháy xém khét lẹt. Tuy nhiên yêu thú này có lực phòng ngự rất cao, lại thêm lớp da cứng chắc, mấy quyền của hắn đánh vào có vẻ không khác gãi ngứa là bao.
Cứ như vậy, con yêu viên đã trở nên vô cùng khó chịu. Trần Phàm giống như một con đỉa đánh mãi không chết. Cứ mỗi lần hắn bị thương là lại hồi phục, dũng mãnh xông lên, tung quyền như mưa vào người nó, mặc dù không có bị làm sao nhưng lại rất bực mình. Yêu viên chưa hề gặp tên nhân loại nào dai dẳng như thế này. Nó đã bắt đầu sinh ra thoái ý, không muốn dây dưa cùng Trần Phàm thêm nữa.
"Hả? Ngươi muốn chạy sao?".
Trần Phàm thấy yêu thú đang muốn rút lui liền xông lên phía trước khiêu khích, yêu viên rống giận rồi cả hai lại tiếp tục lao vào.
Mãi cho tới khi trời đã sẩm tối, con vượn dù to khỏe nhưng cũng đã thấm mệt. Nó cảm thấy cho dù thế nào cũng không giết được "con đỉa" này nên lần này quyết tâm "bỏ chạy". Mặc kệ tên kia có khiêu khích như thế nào đi nữa.
Trần Phàm bị yêu viên đạp bay, khi hắn đứng lên được thì phát hiện con vươn kia đã chạy mất hút. Một con yêu thú có cảnh giới và lực lượng vượt xa nhân loại cứ thế bị hắn "đuổi đi" như vậy.
Khóe miệng hắn nhếch lên, lần này thu hoạch đúng là không nhỏ, bích chướng trong người đã bị bào mòn đi không ít, chỉ còn một lớp mỏng, không còn kiên cố như trước. Có lẽ chỉ thêm một trận như hôm nay nữa là hắn sẽ đánh thủng rào cản này, tấn cấp lên hư khí cảnh.
Ngày hôm sau, mục tiêu của hắn là một con trư yêu thật bự, tuy nhiên chỉ là luyện thể tầng . Thực lực hai bên không chênh lệch là mấy. Với thủ đoạn và kinh nghiệm chiến đấu trong mấy tháng qua của Trần Phàm thì cũng chỉ mất chút thời gian là đã hạ gục yêu thú này.
Vác trư yêu trên vai lặng lẽ trở về sơn động của mình. Hắn cảm thấy có cái gì đó trong cơ thể đang rục rịch, bích chướng cảnh giới đã sắp bị phá tan rồi.
Trần Phàm ngồi xếp bằng trong sơn động, hắn bắt đầu hô hấp thổ nạp một cách từ từ...
Cảnh giới hư khí chính là dẫn khí nhập thân, biến năng lượng trong trời đất trở thành năng lượng của mình, giống như một bộ phận trên cơ thể, có thể tùy ý nắm giữ lực lượng của khí.
Cổ nhân có câu "lực bất đả quyền, quyền bất đả công". Có nghĩa là: người có sức không đánh nổi người giỏi quyền, người giỏi quyền không đánh nổi người luyện nội lực công phu. Cho nên người thường không thể nào thắng được tu sĩ, chính là những người đã tu luyện nội công. Người bình thường chỉ có lực lượng cơ thể thuần túy, còn tu sĩ thì lại có cả lực lượng của khí kết hợp với lực lượng thân thể, so ra cũng đủ biết ai hơn.
"Năng lượng"!
Tinh thần của Trần Phàm kẽ động, năng lượng thuần khiết từ yêu đan liên tục được truyền vào trong cơ thể...Đúng lúc này, một tiếng trầm đục vang lên, dường như có thứ gì đó đã bị đánh vỡ. Dưới lực trùng kích chậm rãi mà mạnh mẽ, bích chướng cảnh giới hư khí cuối cùng cũng bị phá tan.
Nước lên thì thuyền lên, các tế bào cũng theo đó mà thi nhau thức tỉnh.
...... tế bào...
Cuối cùng, thẳng đến tế bào đã được thức tỉnh, nếu cộng thêm cái trước đó thì hắn tổng cộng thức tỉnh tế bào.
Trần Phàm thành công tấn thăng lên cảnh giới hư khí.
Dẫn khí từ Nhâm đi tới Đốc...rồi lại từ Đốc chuyển tới Nhâm...vận chuyển một vòng tiểu chu thiên...tuần hoàn liên tục...khí tụ đan điền.
Nhâm và Đốc là hai mạch trong kỳ kinh bát mạch. Đốc có nghĩa là chỉ huy, cai quản. Nhâm có nghĩa là trách nhiệm, hướng dẫn.
Nhâm mạch và Đốc mạch là hai cửa trấn khí của con người. Khai thông Nhâm Đốc chính là khai thông vòng luân chuyển khí kình, tu sĩ từ đó có thể hấp thu được linh khí trong thiên địa, sinh ra nội công nội lực.
Nhân gian từng nói, chưa đạt hư khí vẫn chỉ là phàm phu tục tử. Người bình thường tu luyện một khi chưa trở thành tu sĩ thì trung bình chỉ sống đến tám chín mươi năm là gần đất xa trời. Có người cả đời thọ mệnh sắp hết mà vẫn không sao đột phá, phải ngậm ngùi chết già trong nuối tiếc. Nhưng khi đạt tới hư khí cảnh sẽ có thể sống ngoài trăm tuổi là chuyện bình thường, sau này nếu có thể tiếp tục đột phá, mỗi một đại cảnh giới tuổi thọ lại càng được tăng cao. Do vậy có thể thấy lợi ích và sự quan trọng khi tấn cấp là như thế nào.
Giờ đây Trần Phàm đã không còn là "phàm" nữa.
Linh khí trong thiên địa ùa vào trong cơ thể, đi qua các đường kinh mạnh, nội lực xuất hiện, lực lượng tiếp tục tăng lên như diều gặp gió, đạt tới vạn cân. Đúng, là vạn. Hắn không ngờ làm một phát lên thẳng vạn cân lực lượng, thật không thể tưởng tượng nổi.
"Vũ Trụ Vi Thể mỗi khi đột phá một cảnh giới sẽ có biến hóa nghiêng trời lệch đất".
Hệ thống nói với hắn.
Trần Phàm cũng chỉ biết âm thầm cảm thán, không hổ là công pháp dành cho nhân vật chính. Phải biết người khác khi tấn cấp hư khí cảnh chỉ có một vạn năng lượng mà thôi, nếu là thiên tài tuyệt thế có thể vượt qua con số này, còn bản thân hắn lại khiến cho hết thảy thiên tài cảm thấy hổ thẹn. Lực lượng này đã là hư khí đại viên mãn rồi. Nói cách khác, hắn vừa tấn chức thì đã vô địch trong cảnh giới. Bây giờ nếu như gặp lại con yêu viên ngày hôm qua thì hắn tự tin có thể một quyền đánh chết, không tổn hao bao nhiêu sức lực.
"Tít tít tít...chúc mừng ký chủ đạt tới cấp bậc hư khí, từ nay chính thức trở thành một tu chân giả..."
"Hả?".
Trần Phàm thoáng ngạc nhiên, cái hệ thống này lại chủ động bắt chuyện với hắn, không phải trước giờ hệ thống luôn là vật vô cảm sao?
"Người vừa mới chủ động bắt chuyện với ta?".
"..."
"Được rồi, ta hỏi ngươi, điểm năng lượng thu thập từ yêu thú được tính thế nào?".
Trần Phàm lắc đầu, cũng không quan tâm cho lắm, dù sao vậy cũng tốt, cái bây giờ hắn quan tâm chính là thực lực của mình.
"Đơn giản thôi, giết yêu thú cảnh giới luyện thể sẽ nhận được từ - điểm năng lượng, hư khí từ -, chân khí từ -, ngưng dịch từ -, kết đan từ -, mấy cái cảnh giới phía sau thì sau này hệ thống sẽ cập nhật rồi nói cho người. Xin ký chủ hãy chú ý!".
"Vậy giết người để trao đổi điểm năng lượng có được không?".
"Được, nhưng hệ thống chỉ chấp nhận kẻ nào có địch ý với ký chủ mà thôi. điểm năng lượng vẫn tính như trên".
"Ừm".
Trần Phàm khẽ gật đầu, không có ý kiến gì cả, hệ thống làm thế là hợp lý, hắn cũng không phải ma đầu mà đi giết người kiếm điểm năng lượng. Xem ra cũng nên tìm mục tiêu mới đi là vừa, thực tế thì bây giờ giết yêu thú luyện thể đã quá mức dễ dàng rồi, không được bao nhiêu điểm năng lượng cả, thậm chí bây giờ mấy con yêu thủ luyện thể cảnh đánh hơi thấy hắn là trốn biệt, muốn bắt được cũng khó, cho nên mục tiêu của Trần Phàm hiện tại phải là yêu thú hư khí mới đủ làm nóng người.
"Tấn cấp hư khí. Hình thái tiếp theo của Đại Vũ Trụ Thuật, Đế Vương Chiến Khải..."
Đột nhiên một luồng thông tin lại xuất hiện trong đầu của hắn. Trần Phàm tĩnh tâm, đem ý niệm chìm vào trong thức hải, bắt đầu quan sát hình thái tiếp theo này.
Đế Vương Chiến Khải, vạn khải chi vương. Khi tu luyện sẽ hình thành một lớp mô bao bọc mọi cơ quan trong cơ thể, từ lục phủ ngũ tạng, đến huyết nhục xương cốt...Giống như một lớp da thứ hai, một bộ phận mới của cơ thể. Mô chiến khải có thể linh động chuyển hóa từ nội giáp sang ngoại giáp, lúc thì ẩn dưới da thịt, khi thì bao trùm ra bên ngoài, tạo nên một chiến khải thực sự, đao thương bất nhập, vạn pháp bất xâm. Ngoài ra, khi gặp phải uy hiếp chí mạng có thể dồn toàn bộ lớp mô này đến một vị trí được chỉ định, chẳng hạn như bao bọc lấy bộ não, khiến cho lực phòng ngự tăng lên vô số lần. Tuy nhiên đổi lại những bộ phận khác sẽ không được bảo vệ nữa.
Tu luyện hình thái này có thể làm chủ tất cả kim khí, đúng như hai chữ Đế Vương của nó. Mỗi một lần hô hấp sẽ tự động hấp thu linh khí trong thiên địa, chuyển hóa thành kim khí, ngưng tụ nên chiến khải, nhưng đó là cách chậm chạp nhất, chỉ giống như muối bỏ biển, muốn uy lực của chiên khải tăng nhanh phải thôn phệ các loại thiên tài địa bảo trên đời, luyện hóa thế gian hết thảy kim loại vật chất, mới có thể nhanh nhất cường hóa chiến khải, đồng thời tấn chức lên cấp độ mới cao hơn.
Linh khí là một dạng năng lượng do trời đất sinh ra, tu sĩ hấp thu linh khí trong thiên địa chuyển hóa làm lực lượng bản thân, đồng thời cũng đề thăng tu vi của mình, nơi nào linh khí càng nồng đậm thì tốc độ tu luyện càng nhanh, ngoài ra tốc độ hấp thu linh khí còn phụ thuộc vào công pháp, trận pháp, đan dược...
Phù!
Trần Phàm thở nhẹ ra một hơi, sau đó đứng bật dậy lao ra khỏi cửa sơn động. Hắn vung quyền tung ra một lúc gần trăm quyền ảnh, tốc độ như chớp, số lượng đã nhiều hơn và uy lực cũng đã khác trước rất nhiều. Mỗi một quyền đều có kèm theo hỏa diễm, tựa như sao băng lao vút đi trên bầu trời, mấy thân cây to phía trước đều bị đánh cho tan nát, bốc cháy đen thui.
"Xem ra ta đã sắp bước vào tiểu thành của Liệt Hỏa Lưu Tinh Quyền, chỉ còn thiếu một chút nữa mà thôi".
Đồng thời hắn cũng đang cảm nhận Đế Vương Chiến Khải trong cơ thể, nó bây giờ mới chỉ là lớp mô rất mỏng, mờ mờ ảo ảo, gần như không nhìn rõ, vẫn chưa thể tạo thành khải giáp thực sự. Nhưng chỉ cần tu luyện thêm một thời gian nữa, lớp mô này sẽ ngày càng ngưng thực hơn, đến lúc đó sức phòng ngự của hắn sẽ cực kỳ kinh người.
"Có lẽ cũng sắp sửa nên trở về thành Vân Long rồi. Để xem đến lúc đó còn ai dám coi ta là một tên nô bộc đây?".
Trần Phàm cười thầm trong bụng, hiện tại thực lực của hắn còn cao hơn bất cứ tên đệ tử tinh anh nào trong Trần gia, không biết đến lúc bọn họ biết hắn là ai sẽ có cảm tưởng như thế nào?