Vũ Toái Hư Không

chương 361: thất tinh thần vs hào long thiên tung!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dạng hồn: huyết sắc ánh sơn hà!

Quy chúc: toàn diện thể, siêu thần cấp!

Năng lực: thất sát!

Biến hóa: chỉ cần một cơ duyên, là được tiến hóa thành thiên đạo vũ hồn tín!

Khởi động lực lượng « Hồn Kinh », Bạch Khởi tiến vào U Minh hồn phủ, trở thành vũ hồn thứ bảy của Trầm Côn.

Tiêu Khinh Hoàng trong một lúc đã nói ra thuộc tính của hắn...

- Toàn diện thể? Thất sát? Thiên đạo vũ hồn?

Trầm Côn ngây ngốc, chỉ cảm thấy những từ ngữ này quá ư xa lạ

- Tiêu lão huynh, toàn diện thể này là...

- Cái gọi là toàn diện thể, chính là thuộc tính của Bạch Khởi, có thể dùng ở bất cứ một phương diện nào, chiến tranh, cá nhân chiến, chế tạo thuật, cơ quan thuật, linh phù...

Tiêu Khinh Hoàng cười nói:

- Ngươi dùng phương thức chiến đấu, cũng có thể mượn năng lực Bạch Khởi!

Ánh mắt Trầm Côn sáng hơn nữa

- Còn thất sát...

- Thất sát giả chính là giết kim, giết mộc, giết thủy, giết hỏa, giết thổ, giết âm hồn địa phủ, giết tiên phật trên trời!

Tiêu Khinh Hoàng tiếp tục nói:

- Kim mộc thủy hỏa thổ, âm hồn, tiên phật, chính là toàn bộ căn nguyên của vũ trụ, Bạch Khởi có thể công kích trực tiếp căn nguyên vũ trụ, không chỗ nào không giết được!

Nhìn Trầm Côn dường như không hiểu, Tiêu Khinh Hoàng cười cười:

- Để thông suốt, tự mình sử dụng một chút ngươi sẽ biết!

Trầm Côn cũng hiểu, năng lực vũ hồn chỉ có thể lĩnh hội rõ ràng từ trong thực chiến, lại tiếp tục hỏi tới:

- Còn Thiên đạo vũ hồn...

- Bạch Khởi hiện đã tiến đến ngưỡng tiến hóa, cho hắn một cơ hội, hắn chính là Thiên đạo!

Tiêu Khinh Hoàng ảm đạm vừa cười vừa nói:

- Bạch Khởi đã có chủ, còn ta thế nào đây? Ngươi tính toán xử trí vấn đề của ta thế nào đây?

Hắn cũng không có yêu cầu làm vũ hồn của Trầm Côn! Sau khi thấy Vương Kiêu cùng sức mạnh vô sắc, Tiêu Khinh Hoàng cũng nhận ra vướng mắt của Trầm Côn bởi vì hắn chính là một vũ hồn cấp Vũ Hoàng

" Cho dù hắn có coi trọng, mình cũng thật là ngượng mà! Bạch Khởi vượt qua Thần Giai, bất sắc là binh khí thần thoại, Vương Kiêu cũng đạt đến nhân gian giới đỉnh phong, chính mình lại là vũ hồn cho Trầm Côn, chẳng phải là muốn làm đuôi phượng sao?

Thà làm đầu gà chứ không làm đuôi phượng!"

- Lão huynh, thật ra ta còn có chuyện không nói cho ngươi biết...

Trầm Côn tủm tỉm cười, chớp chớp mắt, vẻ mặt rất ám muội.

- Chuyện gì?

Tiêu Khinh Hoàng hơi sửng sờ.

- Thật ra thì... – Trầm Côn chậm rãi nói:

- Ta là trưởng môn của Vô Ma Nhai!

- Hả?

Tiêu Khinh Hoàng khẽ sửng sốt

- Ta khai lập ra Lăng Vân tông, Vô Ma Nhai?

- Không sai, ta là đồ tôn của ngươi... – Trầm Côn ảo não cuối đầu.

- Ha ha ha ha ha!

Tiêu Khinh Hoàng cất tiếng cười to:

- Lăng Vân tông sản sinh ra một chưởng môn như vậy, Tiêu Khinh Hoàng ta chết cũng không đáng tiếc mà!

Gật gật đầu nói:

- Ta cũng đã hiểu ý ngươi, ta sẽ đến Vô Ma Nhai chọn ra một đệ tử Lăng Vân, làm vũ hồn của hắn, giúp ngươi xử lý Lăng Vân tông!

Suy nghĩ một chút

- Nghe Trịnh Hùng nói, ngươi có một muội muội kết nghĩa là Triệu Lạc Trần, tư chất không tệ, nhân phẩm cũng không cần nói tới, chọn nàng được chứ?

Đối với muội muội kết nghĩa của mình, Trầm Côn không chút nào tính toán

- Ôi, thật là đa tạ lão huynh, chờ Vương Kiêu quay lại, hắn lấy được Phiên Thiên Ấn cũng đưa luôn cho Triệu Lạc Trần!

Tiêu Khinh Hoàng cười.

- Ta phải đi tìm Triệu Lạc Trần đây.

Hắn nhìn về phương xa rồi nói:

- Về phần ngươi... Thất Tinh thần cùng Hào Long Thiên tung, mới chính là chiến trường của ngươi!

Tiêu Khinh Hoàng đi, Trầm Côn thu thập thi thể Hoàng Kim Thần tộc, cũng rời khỏi Linh Lung cung. Nhưng ngay khi vừa tới thềm cửa hắn đột nhiên cảm thấy bản thân bỏ sót cái gì đó

- Dương Vô Mệnh đâu?

Trong một trận chiến, bản thân Dương Vô Mệnh bị đánh bất tỉnh, hiện giờ nhất định cũng có thể đã tới tầng thứ bảy, thoạt nhìn chính là lúc chia tay, tầng thứ bảy trống rỗng, làm gì còn có bóng dáng Dương Ngũ Mệnh!

Có lẽ hắn hồi tỉnh lại và tự động rời đi rồi sao? Trầm Côn cũng cảm thấy suy nghĩ toát ra đó cũng không có khả năng, cười cười, cất bước đi ra ngoài.

So sánh với Dương Vô Mệnh vô dụng, đánh một trận với Bắc Đấu Thất Tinh thần cùng Hào Long Thiên tung mới càng thêm thú vị... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL

Đêm!

Không trăng!

Quần tinh ảm đạm!

Cận Thiên cung cũng đã yên tĩnh lại sau một ngày bận rộn, nhưng chỉ được mấy phút yên tĩnh, tất cả giống như cái nồi bị nổ tung bộc phát ra. Ngày đại hội, không chút bất ngờ khi Thủy Nguyệt Vũ được chọn làm Thiên Minh tân quân, nhưng ngay khi hắn muốn đi ra Cận Thiên cung, là lúc đi thiên đô Vân Tiêu để đăng cơ xưng vương, Trịnh Hùng cùng mười vạn đại quân lại chắn ngang ở ngoài cửa Cận Thiên cung.

- Thủy Nguyệt Vũ tiên sinh, các vị thiên quân! – Trịnh Hùng cười vang nói:

- Quang Minh Hoàng đã đăng cở ở thiên đô Vân Tiêu, chư vị đang muốn đi triều bái tân quân sao!

- Quang Minh Hoàng đăng cơ rồi?

Một vị thiên quân lớn tiếng phân phó:

- Người đâu, lập tức phát binh Khôi Thiên cung!

- Bạch Sương thiên quân!

Trịnh Hùng gọi lớn tên thiên quân này

- Ngươi còn muốn xuất binh sao? Ha ha, thật là tiếc khi nói cho ngươi biết, kho quân giới đã trong tay Quang Minh Hoàng, chẳng qua binh của ngươi, không có khôi giáp, không có binh khí, cụng không có lương bổng. Ngươi nói xem, bọn họ còn nghe lời ngươi không?

- Ai có thể xuất ra quân lương, người đó mới là chủ nhân quân đội! Mấy trăm vạn đại quân Thiên Minh đã quy về dưới trướng Quang Minh Hoàng!

Bạch Sương Thiên Quân hoảng sợ biến sắc

- Không chỉ là kho quân giới!

Trịnh Hùng chậm rãi nói:

- Kho lúa, sổ ghi chép hộ tịch, phủ nha, cai ngục, tất cả bộ phận cũng đã đầu phục Quang Minh Hoàng, có những thứ này, ngươi nói dân chúng thành Diệp Thu còn có thể nghe lời các ngươi sao? Nhâm tâm bách tính thật sự hướng về Hoàng Đế, toàn bộ Thiên Minh cũng đã nằm dưới quyền thống trị của bệ hạ!

Lúc này ngay cả Thủy Nguyệt Vũ cũng biến sắc! Thật vậy, Thủy Nguyệt Vũ thực lực rất mạnh, bất cứ giá nào cũng tập kích bất ngờ Vân Tiêu Thiên Đô, không chừng trong vạn quân cũng có kẻ có thể chém rơi đầu Quang Minh Hoàng!

Nhưng giết chết Quang Minh Hoàng, sẽ có ích chăng? Cái gì gọi là sự thật đã định? Chính là bộ máy của cả quốc gia Thiên Minh cũng đã nằm trong tay Quang Minh Hoàng nắm giữ, Thủy Nguyệt Vũ hắn có thể giết một người, một trăm người, nhưng cũng không bao giờ có thể giết hết cả Thiên Minh! Chính trị không phải là cá nhân chiến, võ công mạnh là tốt hơn, chiến tranh chính trị, chính là chú ý đến quyền khống chế tài nguyên quốc gia, nắm giữ cơ bộ máy quốc gia!

Những việc này, Quang Minh Hoàng cũng đã làm được! Hơn nữa cho dù Thủy Nguyệt Vũ thật sự giết tới Vân Tiêu Thiên Đô, hắn có bản lãnh giết chết Quang Minh Hoàng sao? Cất tiếng cười ai oán, bi thương, giết thần sát phật, hắn có thể để cho Thủy Nguyệt Vũ dễ dàng giết chết chủ nhân hắn hay sao!

Bại!

Hoàn toàn thất bại!

- Quang Minh Hoàng!

Thủy Nguyệt Vũ không cam lòng, hét thật to:

- Ta biết, ta biết rõ, ngươi chính là đố kỵ với vẻ anh tuấn của ta nên mới cướp ngôi hoàng đế trong tay ta, ngươi tự biết mình không thể so sánh với dung mạo của ta, nên phải cướp lấy ngôi vị hoàng đế trời cao ban thưởng cho ta để trả thù ta thôi mà!

Thật sự là tự sướng đến điên cuồng! Trịnh Hùng nhịn không nổi cười như điên dại, sau đó lặng lẽ ra lệnh binh lính lui về phía sau. Hắn sợ Thủy Nguyệt Vũ xúc động quá sẽ phẫn nộ, giết chết hắn cho hả giận!

Nhưng Trịnh Hùng vẫn không ngăn được Thủy Nguyệt Vũ! Đội hình thay đổi nhanh chóng nhưng Trịnh Hùng đã phản ứng chậm mất nửa nhịp, Thủy Nguyệt Vũ sau khi gào rít mấy tiếng, đột nhiên tiếp cận bóng lưng của hắn

- Trịnh Hùng, ngươi vốn là thuộc cấp của Thanh Vũ Thiên Quân. Hôm nay tại nơi đây lại ủng hộ Quang Minh Hoàng. Đúng là phản đồ!

Hắn lạnh lùng cười nói:

- Ngôi vị hoàng đế, ta đã thua. Nhưng mà phản đồ như ngươi cùng với quân đội của ngươi, đều phải để cho ta trút giận!

Nói xong, vũ hồn Đông Thi Hiệu Tần khởi động, khuôn viên mười dặm xung quanh Cận Thiên cung đều bị hắn bao phủ bên trong mặt kính!

- Chết hết cho ta...!

Mặt kính bắt đầu cắn giết mỗi binh sĩ, Trịnh Hùng cùng mười vạn đại quân của hắn, lại bị một mình Thủy Nguyệt Vũ bao vây!

Tiếng kêu thảm thảm không dứt bên tai, một trận mưa máu đập vào mắt. Trên nóc tòa nhà hình tháp xa xa Cận Thiên cung, sáu thân ảnh lạnh lùng chăm chú nhìn thấy tất cả!

Trong đó, thân ảnh thứ sáu, một thân khôi giáp màu đen, trong tay cầm Phương Thiên Họa Kích, chính là Bắc Đấu Diêu Quang - Yến Nan Quy.

Hắn thấy người chết bên dưới quá nhiều, không khỏi nhíu mày

- Muốn ra tay bây giờ sao?

- Đầu lĩnh còn chưa đến!

Trầm Côn gặp qua hắc kỵ sĩ, Bắc Đấu Thiên Quyền lạnh lùng nói:

- Tất cả chờ đầu lĩnh tới rồi hãy tính!

- Đầu lĩnh?

Toàn thân Bắc Đấu Thiên Tuyền chiến giáp màu đỏ, cười khinh miệt:

- Ngươi nói tiểu tử Trầm Ưng kia? Hắn chỉ là đầu lĩnh tạm thời, trễ cũng đã trễ rồi, chúng ta cần gì phải chờ hắn!

- Ngươi có thể không cần đợi ta!

Giọng nói của Trầm Ưng đột nhiên vang lên sau lưng hắn, một cây chủy thủ cũng kẹp ở trên cổ hắn

- Chẳng qua ta cũng sẽ không lưu lại một thuộc hạ không biết nghe lời!

- Hừ!

Thiên Ban khinh miệt, dùng một ngón tay đẩy chủy thủ ra

- Quyền đầu lĩnh, ngươi tới trễ!

- Bớt nói lời thừa đi!

Thiên Quyền cắt ngang lời châm chọc của hắn, khẽ khom người nói với Trầm Ưng:

- Đầu lĩnh, Thủy Nguyệt Vũ đã ra tay cho hả giận, chúng ta khi nào sẽ ra tay?

Trầm Ưng ngẩng đầu, liếc nhìn tinh mang yếu ớt...

Gần như là cùng lúc, tinh mang mơ hồ lóe lên ba lần, Trầm Ưng tự hỏi không biết Đại Long Đầu đang ở nơi nào.

- Đại Long Đầu, chúng ta có thể ra tay rồi sao?

Hắn như vậy tự hỏi.mTinh mang lóe lên, ba ngắn một dài, lại xuất hiện một mảnh tinh vựng!

- Không cần hỏi ta!

Tinh mang có ý là

- Ngũ Đế Quân chi Hán Bang đã tự mình tới chiến trận, sẽ chỉ huy các ngươi tác chiến!

- Hán Bang tới?

Thiên Toàn hừ một tiếng bất mãn

- Đối phó với một tên Thủy Nguyệt Vũ, Thất Tinh thần chúng ta ra tay như vậy là đã đủ, cần gì xuất động một trong những Ngũ Đế Quân như vậy chứ!

- Sau khi Trầm Côn chết, Đại Long Đầu sẽ còn tin tưởng thực lực Thất Tinh thần chúng ta nữa sao!

Thiên Quyền thở dài

- Hán Bang tới đây chính là tính toán ngộ nhỡ chúng ta không phải đối thủ của Hào Long Thiên tung, đích thân Hán Bang sẽ ra mặt, Hào Long Thiên tung là Thục Hán đại tướng, nhất định sẽ bể mặt Hán Bang!

- Hừ!

Mấy Bắc Đấu khác cũng hừ một tiếng bất mãn

- Tốt lắm, cũng không cần oán trách, chờ Hán Bang ra lệnh!

Trầm Ưng lạnh lùng phân phó, sau đó ngẩng đầu chăm chú nhìn vào tinh mang.

Thời gian chầm chậm trôi đi...

Bản tính Thủy Nguyệt Vũ mê giết chóc, lúc này bi phẫn cũng đến cực điểm, đã tru diệt mười vạn quân Trịnh Hùng hết một hai phần, máu tươi nhuộm đỏ Siêm Thiên cung, chảy xuống khắp mọi ngõ ngách thành Thu Diệp.

Đúng lúc này!

Đột nhiên tinh mang liên tục lóe lên bảy lần, mỗi một lần cũng chỉ một hướng khác nhau

- Bắc Đấu Thất Tinh thần, Thất Tinh Diệt Thần trận, cùng đánh Thủy Nguyệt Vũ!

Theo thay đổi của tinh mang, Trầm Ưng là người đầu tiên lăng không đánh về phía Thủy Nguyệt Vũ, năm Bắc Đấu khác theo sát phía sau, chỉ có Yến Nan Quy chậm nửa nhịp, tỏ ra thực lực so với những người khác yếu hơn nửa phần!

Đi tới đỉnh đầu Thủy Nguyệt Vũ, Trầm Ưng lại giơ cao cây chủy thủ trong tay, giống như cây kéo, hướng về phía yết hầu Thủy Nguyệt Vũ thắt cổ.

Thiên Quyền vung đại kiếm lên, chém vào hai chân Thủy Nguyệt Vũ. Ngón tay Thiên Ban như đao, đâm thẳng vào mắt Thủy Nguyệt Vũ... Bảy người, bảy loại binh khí, nhất thời bao phủ Thủy Nguyệt Vũ.

- Là người nào?

Trong lòng Thủy Nguyệt Vũ căm uất, cảm giác sức lực đã xuống mức thấp nhất, bảy thứ binh khí đã đâm rách ngoài da hắn, mới cảm thấy sát khí phủ xuống

- Đông Thi Hiệu Tần, xem ta phản kích!

Hắn lập tức phát động uy lực Đông Thi Hiệu Tần đến mức lớn nhất, toàn bộ thân thể như thủy tinh, phản chiếu lên binh khí Bắc Đấu Thất Tinh thần. Nhưng mà năng lực gương phản chiếu lại cường đại cũng có giới hạn! Chỉ gần nửa giây, ba, ba, ba, ba, ba, ba,ba, cùng với bảy âm thanh giòn vang, mặt kính toàn thân Thủy Nguyệt Vũ vỡ vụn ra!

- Đắc thủ rồi!

Trong mắt Thiên Hổ sáng ngời, suýt nữa cười lớn tiếng

- Đừng cao hứng quá sớm, tiếp tục công kích!

Trầm Ưng lạnh lùng lên tiếng:

- Đông Thi Hiệu Tầng bại tử, Hào Long Thiên tung chắc chắn sẽ xuất hiện!

- Hào Long Thiên tung? A, ta không thích cái tên này, vật đổi sao dời sau ngàn năm, ta đã quên thảo phạt, rồng sẽ không bao giờ bay trên trời nữa...

Vào lúc mặt kính của Thủy Nguyệt Vũ dập nát, sắp phân thay, trong thân thể hắn truyền ra một âm thanh dễ nghe. Một cây trường thương long đảm xuất hiện trong tay Thủy Nguyệt Vũ.

Truyện Chữ Hay