Vũ Khí Hình Người

chương 9: 9: trò đùa quái ác 9 con không yêu mẹ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Ry

Da Đen hơi cạn lời.

Sao tự dưng lại biến thành cậu ta chọn rồi?

Cực kì hiểu rõ cái tay mình thối đến mức nào, Da Đen nghĩ đến nguyên một mặt tường toàn phim kinh dị ban nãy nhìn thấy, cũng có chút đau đầu, lúng túng gãi mũi.

Ngay khi cậu ta định từ chối, từ một góc nào đó trong phòng chiếu bỗng truyền tới giọng của Andrew, giọng điệu có vẻ bất mãn, còn nghe ra được chút hả hê, nhắc nhở bọn họ: "Còn ba phút."

Chỉ còn có ba phút.

Da Đen có phần nôn nóng muốn thảo luận với Nguyên Dục Tuyết, lại thấy cậu đã ngồi xuống ghế sô pha.

Cơ thể mềm mại hơi lún xuống, Nguyên Dục Tuyết ngẩng lên, để lộ một đoạn cổ trắng nõn thon dài, vô cùng bình tĩnh nhìn về phía cậu ta, đáy mắt trong veo xinh đẹp.

Đó là một loại ánh mắt...!Tin tưởng khó có thể biểu đạt bằng lời.

Dường như dù cậu ta có đưa ra quyết định như thế nào thì Nguyên Dục Tuyết cũng sẽ luôn ủng hộ.

Biết đâu cậu ta lại tìm được lựa chọn tốt nhất thì sao?

"Không muốn làm cậu ấy thất vọng."

Ý nghĩ này chợt hiện lên trong lòng, vượt lên trên áp lực chọn phim, đồng thời trong khoảnh khắc đó cũng áp đảo nó mà chiến thắng.

Thời gian không còn nhiều, Da Đen không do dự nữa.

Cậu ta đi tới trước mặt tường đầy đĩa, nương theo ánh sáng le lói, nhanh chóng đảo qua một loạt tên đĩa.

Khi đôi mắt bắt đầu hoa lên, chỉ còn có thể nhìn thấy những mảng khối sáng tối mơ hồ, thì tầm mắt cậu ta cũng khóa chặt trên một hộp đĩa.

Đó là một cái tên rất bình thường, không có gì lạ, thậm chí so ra sẽ còn khiến người ta cảm thấy nó nhàm chán.

"Tôi yêu gia đình tôi".

Đúng kiểu đề bài tập làm văn cho học sinh tiểu học.

Nhưng chính cái tên nhàm chán đó, trong tình huống này lại trở thành sự tồn tại đáng mừng nhất.

Đáy mắt Da Đen xẹt qua tia mừng rỡ, cậu ta cúi xuống lấy hộp đĩa được giấu vào góc ở kệ thứ hai từ dưới đếm lên, tiện thể nhìn xem vỏ đĩa.

Chỉ là một bức vẽ đơn giản, hai người lớn nắm tay một đứa bé, màu sắc lộn xộn tô lệch ra khỏi đường viền, trông có vẻ kì dị quái đản, nhưng thân là một tên trai thẳng EQ thấp, Da Đen không hề chú ý tới những chi tiết nhỏ đó.

Ngay cả dòng chữ giới thiệu phim đều toát ra sự thân thiện:

"Tôi yêu ba mẹ tôi, ba mẹ tôi cũng rất yêu tôi."

"Dùng cái này đi." Da Đen lập tức quyết định.

Nguyên Dục Tuyết thấy tên và vỏ của đĩa phim, không phát biểu ý kiến.

Trái lại, Mắt Kính nhìn thấy đĩa phim này lại hơi ngẩn người, đáy mắt nhanh chóng hiện lên vẻ nhẫn nhịn.

Y mở miệng nói: "Thể loại phim này, tôi..."

Nhưng y lại bị tiếng của Andrew át mất.

"Thời gian chọn phim đã kết thúc."

Giọng nói ngả ngớn của hắn truyền đến, mang theo sự vui vẻ không thể đè nén: "Chúc mọi người xem phim vui vẻ."

Nghĩ đến quy định "nếu bộ phim bị tạm dừng quá giây thì trò chơi sẽ thất bại", Da Đen lập tức thể hiện ưu thế nhanh nhẹn của thanh niên trai tráng, nhanh chóng phi đến trước ghế sô pha bật đầu đọc đĩa, nhét đĩa vào, nhẹ nhàng đẩy về phía trước, hơi lo lắng nhìn lên màn hình ---

Cũng may, có vẻ như trò chơi không định làm khó nhóm bọn họ ở đoạn này.

Sau khi nhận đĩa, hàng ghế dài cũng bắt đầu xoay, màn hình đi từ bông tuyết không tín hiệu đến một màu đen tuyền, năm chữ lớn đẫm máu đột ngột xuất hiện.

"Tôi yêu gia đình tôi".

Nhạc nền kinh dị cũng vang lên, đó là tiếng ngâm nga của một người phụ nữ, không rõ là bài ca dao nào.

Da Đen cuối cùng cũng chậm chạp nhận ra, hình như cái này không phải là phim tình cảm gia đình ấm áp bình thường.

Khi cậu ta định lùi đến một khoảng cách an toàn, trước mắt bỗng tối sầm.

Lúc khôi phục ý thức, Da Đen đã nằm trên một chiếc giường mềm mại.

Cậu ta mở to mắt, lọt vào trong tầm nhìn là một căn phòng ngủ có vẻ cũ kĩ, trên mặt tường có những mảng vàng vọt đen đúa vì rỉ nước lâu năm.

Đồ đạc trong phòng rất đầy đủ, ngoài chiếc giường chiếm gần / diện tích ra thì còn có thể thấy được bàn học cùng với máy tính để bàn to nặng như TV, trên kệ có bày một vài cuốn sách tham khảo cùng với đồ chơi, một chiếc tủ quần áo đóng kín, một chiếc ghế dựa, tủ đầu giường và cây đèn bàn.

Là cách bài trí phòng ngủ thường thấy nhất.

Da Đen vội vàng bật dậy khỏi giường, xuất phát từ tâm lý cẩn thận, cậu ta không mở cửa phòng quan sát tình huống bên ngoài.

Nhưng xuyên qua cánh cửa gỗ mỏng manh, cậu ta có thể loáng thoáng nghe được tiếng hát của một người phụ nữ ---

Giai điệu rất kì dị, lại nghe không rõ ca từ.

Da Đen lập tức đối chiếu giai điệu này với một đoạn nhạc trong kí ức.

Là khúc nhạc chủ đề lúc bắt đầu phim!

Kết hợp với tình huống hiện tại, cũng không khó để Da Đen phân tích ra, mình đã bị hút vào trong phim.

Hóa ra "xem phim" có nghĩa là như thế, vậy thì thành nhập vai luôn rồi còn gì, ban đầu không hề nói là bọn họ sẽ phải xem phim kiểu thực tế ảo như này.

Da Đen không ngừng chửi thầm.

Vậy làm thế nào để ra ngoài bây giờ, tiếp tục ở trong bộ phim này suốt một tiếng, hay là tìm cách để ra ngoài?

Nguyên Dục Tuyết và Mắt Kính đâu rồi, phải làm thế nào để tìm bọn họ đây?

Có rất nhiều thắc mắc cần được giải đáp.

Trong lúc Da Đen còn đang suy tư, tiếng ngâm nga bỗng ngừng, một giây sau, cánh cửa vang lên những tiếng gõ nặng nề.

Có thứ gì đó đang dán sát lên cửa, âm thanh như xuyên qua nó mà truyền vào.

"Cục cưng." Giọng nói ngọt ngào của người phụ nữ vang lên: "Con đã dậy chưa? Đến giờ ăn cơm trưa rồi."

"..." Mong là "ba mẹ" thật sự rất yêu mình.

Da Đen chấp nhận số phận mà nghĩ.

Co đầu rút cổ trốn trong phòng là chuyện bất khả thi rồi, Da Đen đành mở cửa, thấy "mẹ" đang cười đầy dịu dàng nhìn mình.

"Mẹ" đeo một chiếc tạp dề màu trắng --- trông có vẻ là lạ vì tạp dề nấu bếp rất hiếm khi để màu trắng tinh như vậy.

Tay áo được xắn lên để lộ hai cánh tay gầy như que củi, đến mức mà trơ xương trông thật tội.

Thân hình bà cũng gầy guộc một cách lạ kì, trông y như bộ xương mặc thêm quần áo rồi đi lại.

Da mặt hõm sâu xuống dưới, khiến ngũ quan càng thêm nhọn hoắt.

Lúc này bà đang dùng cặp mắt màu đen sắp lồi ra khỏi hốc chăm chú quan sát Da Đen, giọng điệu vẫn mềm mại như cũ: "Con yêu, dạo này con gầy quá, hôm nay mẹ hầm canh xương mà con thích này, nhất định phải ăn nhiều một chút nhé."

Trong mắt bà đong đầy yêu thương, nếu như ngoại hình không gầy đến mức đáng sợ như vậy thì đúng là kiểu mẹ hiền dịu dàng nhất.

Da Đen hơi dời mắt, khẽ gật đầu không nói gì.

Ngay sau đó, cậu ta bị nửa cưỡng chế mang đến khu vực bàn ăn, ngồi trên chiếc ghế đã hơi ngả vàng.

Cái bàn ăn này không biết đã bao lâu rồi không lau rửa, chỉ có thể mơ hồ xuyên qua những vết bẩn mà đoán được màu sắc vốn có của nó là màu trắng.

Trên mặt bàn tích lũy một tầng mỡ bóng nhẫy phản quang, lớp dầu mỡ không biết là của cái gì với những đốm tương ớt bắn tung tóe khiến Da Đen nảy sinh một loại cảm giác không biết nên xuống tay từ đâu.

Cậu ta luôn cho rằng mình không phải người kiểu cách, nhưng điều kiện vệ sinh tồi tệ của cái bàn này vẫn khiến Da Đen có suy nghĩ muốn co cẳng bỏ chạy.

...!Nghĩ ngợi rồi lại thôi, đằng nào cậu ta tới đây cũng không phải là để ăn cơm.

Da Đen an ủi bản thân.

Ánh mắt cậu ta xuyên qua cửa phòng bếp trong suốt đang khép, thấy được "mẹ" đứng trước máy hút mùi, đang múc canh từ trong nồi áp suất ra, từng muôi từng muôi bỏ vào trong một cái bát to.

Mẹ thì ở đây rồi, vậy ba đâu?

Da Đen vẫn còn nhớ trong phim có ba nhân vật chính.

Khi cậu ta còn mải nghĩ đến chuyện này, "mẹ" đã ra khỏi phòng bếp tới trước bàn, bưng theo những món ăn đã được nấu xong.

Kì lạ là các món bà làm rất phong phú, nguyên một bàn toàn thức ăn nóng, nhưng lại không có nổi một cọng rau, nhìn từ đầu đến cuối chỉ thấy toàn thịt.

Sườn xào chua ngọt, thịt kho tàu, thịt rang trông như tim phổi heo băm lẫn vào với nhau...!Nhưng một cọng rau để ăn kèm cũng không có.

Đặt ở chính giữa đương nhiên là bát canh nóng hôi hổi, bốc khói trắng nghi ngút kia, là món canh xương nghe nói "cậu" rất thích ăn.

Tay nghề của "mẹ" thật ra khá tốt, những món này được nấu trông rất ngon miệng, hương thơm lan tỏa bốn phía.

Nhưng Da Đen lại ngửi được một mùi dầu mỡ quái dị bốc ra từ chiếc nồi, không hiểu sao thấy hơi buồn nôn.

Đồ ăn đã được bưng hết lên bàn, "mẹ" cởi tạp dề, ngồi xuống đối diện với Da Đen.

"Cục cưng." Bà thình lình mở miệng, vẫn là giọng điệu dịu dàng ấm áp, hiền hòa đến mức ngọt ngào.

Cặp mắt kia dán chặt lên người cậu ta, chăm chú đến mức kì dị: "Sao con không ăn canh đi?"

Da Đen im lặng một lát mới giải thích: "Hôm nay bụng con hơi khó chịu nên không có khẩu vị lắm."

"Không có khẩu vị?" Người phụ nữ chậm rãi lặp lại ba chữ này, thịt trên mặt bà ta dường như lõm xuống thêm một chút, ngũ quan càng thêm xương xẩu: "Con đang nói dối.

Trước kia con rất thích ăn canh này, sao hôm nay lại tự dưng không có khẩu vị."

Bà ta cố chấp lặp đi lặp lại câu hỏi: "Tại sao không ăn canh mẹ nấu?"

"Tại sao không ăn canh mẹ nấu?"

"Tại sao không ăn canh mẹ nấu?"

Ngữ điệu càng lúc càng nhanh, vẻ mặt cũng càng ngày càng dữ tợn.

Da Đen để ý tới những biến hóa trên khuôn mặt bà ta, da thịt như một lớp màng dán sát vào xương sọ, con mắt lồi ra như sắp rơi xuống khỏi hốc mắt, cuối cùng đóng khung tại một vẻ vặn vẹo vô cùng khủng bố.

Tiếng gào the thé rét lạnh:

"Con không yêu mẹ!"

Cảnh tượng bỗng tối sầm lại.

Da Đen trở lại căn phòng chiếu phim mù mịt kia, việc chuyển cảnh quá nhanh khiến nhận thức của cậu ta nảy sinh chút hỗn loạn, mí mắt đau đớn chớp vài cái, sau đó đã thấy Nguyên Dục Tuyết ở ngay trước mặt mình.

Mặc dù cách một lớp mặt nạ, nhưng sự xuất hiện của Nguyên Dục Tuyết vẫn khiến Da Đen tìm được chút chân thực trong nỗi hoảng loạn, như con thuyền phiêu bạt trên đại dương cuối cùng cũng tìm được bến đỗ của mình.

Cậu ta vô thức đặt hai tay lên vai Nguyên Dục Tuyết, ngón tay theo bản năng dùng lực bóp mạnh.

Da Đen siết chặt vai đối phương, bởi vì biên độ của động tác hơi lớn nên thậm chí còn kéo cổ áo Nguyên Dục Tuyết lệch sang một bên, để lộ phần xương quai xanh trắng muốt gầy gò.

Xúc cảm mềm mại phản hồi giúp cậu ta sống lại.

Cũng chính vào lúc này, Da Đen mới nhận thấy màu trắng chói mắt trước mặt, nghiêm khuôn mặt đỏ lập tức thả tay ra.

Nguyên Dục Tuyết bình tĩnh nhìn cậu ta, vì thời gian quá gấp, cậu nhanh chóng giải thích cho Da Đen biết tình trạng vừa rồi cùng với những tin tức cậu có được.

"Vừa rồi cậu bị hút vào trong phim, từ màn hình có thể thấy được tình tiết của phim."

"Cách để ra khỏi đó là người ở ngoài phải bấm nút tạm dừng --- Bị hạn chế thời gian, phải bảy phút sau khi phim bắt đầu mới có tác dụng."

"Phim cũng không được dừng quá giây, chúng ta phải trở lại phim trong thời hạn đó."

Còn cách để vào phim ---

Nguyên Dục Tuyết không nói gì thêm, bởi vì thời gian không còn kịp nữa rồi.

Cậu kẹt lại ở giây cuối cùng, bấm nút play.

Bóng tối ngắn ngủi buông xuống.

Giống như Nguyên Dục Tuyết đã dự đoán, cơ chế chọn lựa người chơi không phải là ngẫu nhiên, người nào bấm nút play thì người đó sẽ bị kéo vào phim.

Mà giờ phút này, khuôn mặt người phụ nữ kia vẫn đang duy trì ở trạng thái chảy ra vặn vẹo, đáy mắt mọc đầy những thù hận, lên án sắc nhọn.

Tác giả có lời muốn nói:

Người phụ nữ: Tại sao lại không ăn canh mẹ nấu?

...: Mẹ ơi, là do mẹ bỏ nhiều muối nên hơi mặn..

Truyện Chữ Hay