"Thang máy tới rồi, đi thôi.”
"Ừ."
Chính là trời cao an bài hay là số mệnh đang trêu đùa, thời điểm Hân Nhi và Tiếu Mặc Thiên đang trong thang máy, Âu Dương Thần cũng đang từ trong một thang máy khác đi ra,một giây thoáng qua. Âu Dương Thần cũng không ngờ rằng giờ khắc này chia lìa suốt hai năm, giờ lại được gặp nhau, , , , , ,
"Mẹ, mẹ đã đến rồi." Vừa vào cửa, tiểu công chúa thấy Hân Nhi liền muốn xông lên lao vào lòng Hân Nhi, chỉ là do vết thương trên người còn đau nên tiểu công chúa đành dừng bước nhưng khuôn mặt vẫn mong đợi nhìn Hân Nhi.
Truyện chỉ có trên "die%nda$nLq&D"
"Bảo bối, con rốt cuộc đã tỉnh, con sao rồi, còn đau nhức không? Tất cả đều do mẹ không tốt?" Hân Nhi cũng rất kích động, đó là tấm lòng của người mẹ lo lắng cho đứa con của mình, chỉ mong tất cả đau đớn hãy trút hết lên trên thân thể mình, không muốn để cho tiểu công chúa bị tổn thương chút nào. Đây chỉ là ý tưởng của người mẹ thôi, luôn yêu thương con mình từ tận đáy lòng.
"Mẹ, tiểu công chúa không đau, thật sự là không đau, có mẹ thật là tốt." Nói xong tiểu công chúa càng xít lại gần Hân Nhi, đưa bàn tay bị thương ra, bàn tay nhỏ bé chìa ra đến khóe miệng Hân Nhi, cử chỉ kia làm người ta rất đau lòng, Lê Cận bên cạnh nhìn cảm thấy trong lòng rất áy náy, nếu như ban đầu không dẫn Hân Nhi về nhà, như vậy hiện tại Hân Nhi sống thế nào khi dẫn theo tiểu công chúa và Lê Tư Thần? Lê Cận không thể tưởng tượng nổi, ngược lại Tiếu Mặc Thiên một bên vừa cặn kẽ suy nghĩ, khi nào mình có thể quang minh chính đại đem Hân Nhi và tiểu công chúa ôm vào trong ngực, nói cho họ biết rằng hãy yên tâm vì có hắn ở đây, hắn chính là chỗ dựa vững chắc cho họ? Thật muốn chăm sóc tốt cho bọn họ, , , , , ,
"Được, mẹ thổi, phù phù, mẹ thổi, phù phù." Hân Nhi nhẹ nhàng thổi tay tiểu công chúa, nếu như thổi phù phù mà làm tiểu công chúa hết đau thì cô cũng tình nguyện thổi phù phù như vậy vì công chúa.
"Mẹ, mẹ xem con Winnie the Pooh này đẹp không?" Tiểu công chúa cầm con gấu Âu Dương Thần tặng đưa cho Hân Nhi như thể đang dâng vật quý báu , , , , ,
"Ừ, rất đẹp, có phải cậu con tặng cho tiểu công chúa của chúng ta hay không?" Hân Nhi lúc này mới chú ý còn có thêm một con Winnie the Pooh, do quan tâm tới tiểu công chúa nên Hân Nhi không phát hiện còn có con Winnie the Pooh này tồn tại.
"Là đại ca này tặng đó mẹ. Mẹ, mẹ biết tại sao con gọi là đại ca ca không?" Tiểu công chúa cố làm ra vẻ thần bí nói.
"Tại sao?" Hân Nhi không tò mò chỉ buột miệng hỏi, bởi vì cô biết tiểu công chúa nhà mình luôn có nhiềulý lẽ, hơn nữa thật sự có rất nhiều người thích tiểu công chúa, có người tặng con gấu cho tiểu công chúa thật sự không có gì đáng phải ngạc nhiên, mấy chuyện như vậy không có gì lạ lẫm. Hân Nhi đứng dậy đi rót cho tiểu công chúa chén nước.
"Bởi vì đại ca ca này rất giống anh trai con, cho nên tiểu công chúa liền gọi anh ấy là đại ca ca." Tiểu công chúa nói chuyện rất tự nhiên, gương mặt tự hào trên mặt rõ ràng viết “ta rất thông minh”, không chú ý tới thân hình Hân Nhi cứng lại, rất giống, , , , không phải Thần chứ. Tuy nhiên cảnh này rơi vào mắt Lê Cận, thật sự là hắn sao? Chuyện ngày hôm qua, Lê Cận có năm mươi phần trăm xác định, như vậy hiện tại phản ứng của Hân Nhikhiến Lê Cận đoán được %.
"Là Âu Dương Thần." Lê Cận nói đến.
Hiển nhiên lời nói của Lê Cận đã cho Hân Nhi đáp án, thật sự là hắn, , , , , , ,
Xoảng, cái ly trong tay Hân Nhi rơi xuống đất.
"Mẹ?"
"Hân Nhi, , , , " Tiếu Mặc Thiên đang đứng xem, cũng không thấy những lời kia có vấn đề gì, chỉ có một câu nói Âu Dương Thần của Lê Cận mà khiến Hân Nhi phản ứng kịch liệt như vậy, điều đó làm cho Tiếu Mặc Thiên không hiểu, hơn nữa có cảm giác lo lắng, giống như sắp mất đi thứ gì, loại cảm giác lo lắng đó rất đáng sợ.
"A, không có việc gì. Không có việc gì, tay trơn thôi." Hân Nhi ngồi xổm người xuống nhặt miểng thủy tinh, ánh mắt trống rỗng, tay ngọc thủ trắng nõn có chútphát run, Lê Cận nắm ngay lấy cánh tay Hân Nhi, không để cho Hân Nhi đụng phải mảnh kiếng vỡ. Mà Tiếu Mặc Thiên cũng thấy tay Hân Nhi phát run, Âu Dương Thần sao? Hắn và Hân Nhi có quan hệ gì, , , , , ,
Hân Nhi cố trấn tĩnh mình một chút, không thể, , , , , không thể là hắn, , , , , , , , ,
"Em gái à, đừng nhặt nữa, coi chừng tay bị thương." Nhìn Hân Nhi thất kinh như thế, Lê Cận biết chuyện này đúng làthật, suốt ròng rã ba năm rồi, Lê Cận vẫn không dám điều tra quá khứ của Hân Nhi, cũng không tìm cha của đứa bé, cứ như vậy tin tưởng cha của đứa bé đã qua đời, nhưng bây giờ nhìn phản ứng của Hân Nhi, Lê Cận biết em gái vẫn còn yêu, rất yêu, , , , , , , Âu Dương Thần đâu rồi, , , , xem ra hắn phải điều tra thật kỹ người này.
"Âyda." Hân Nhi chú ý tới ánh mắt của Lê Cận có chút kỳ quái, không tự chủ tránh né ánh mắt của Lê Cận, tìm cớ đứng lên.
"Mẹ, có đau hay không, tiểu công chúa thổi cho mẹ phù phù." Tiểu công chúa vội vàng cầm lấy tay Hân Nhi, thận trọng thổi phù phù, thấy tiểu công chúa khéo léo như thế, Hân Nhi càng thấy mình tỉnh táo, không thể, , , , , , tiểu công chúa cùng Tiểu Thần đều là của mình, cô không thể mất chúng được, không thể ở thành phố A được nữa, Thần sẽ không để những đứa trẻ của Tuyết Nhi tồn tại, sẽ không thể.
"Hân Nhi, không sao chứ." Tiếu Mặc Thiên tới vỗ vai Hân Nhi.
"Không có việc gì" Hân Nhi nhàn nhạt nói, trong đầu chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi thành phố A, vết thương của tiểu công chúa có ảnh hưởng gì hay không? Tóm lại nhất định không thể để cho Thần biết. Nhất định không thể.
" Tiếu Mặc Thiên, làm phiền anh đút tiểu công chúa ăn ít đồ, tôi và Hân Nhi đi hỏi bác sĩ một chút về tình huống của tiểu công chúa." Lê Cận biết tình trạng hiện tại của Hân Nhi, chỉ muốn yên lặng.
"Được, các cậu đi đi." "Cha của Tiểu công chúa là Âu Dương Thần." Ở hành lang bệnh viện, những lời này của Lê Cận không phải câu nghi vấn, mà chính là câu khẳng định.
"Anh" Hân Nhi kinh ngạc nhìn Lê Cận, anh làm sao biết, rõ ràng là, , , , , , ,
"Lần này hạng mục hợp tác của công ty chúng ta chính là tập đoàn Âu thị, ngày đó người hiến máu cho tiểu công chúa chính là Âu Dương Thần, rất dễ nhận thấy tiểu công chúa rất thích Âu Dương Thần, lúc gặp Âu Dương Thần anh cảm thấy khuôn mặt Âu Dương Thần rất quen, cũng do tiểu công chúanhắc nhở mới biết thì ra hắn và Tư Thần rất giống nhau. Như vậy anh còn có thể không biết sao?" Lời nói Lê Cận giống như câu trần thuật, hoặc như lời giải thích.
"Ừ." Hân Nhi nhàn nhạt đáp lời, Đúng vậy, chỉ cần nhìn Tư Thần, ai cũng biết cha của đứa bé kia chính là Âu Dương Thần , đây cũng chính là nguyên nhân Hân Nhi không dám để cho Tư Thần trở về, thành phố A có quá nhiều người quen.
"Chính hắn phụ em sao?" Lúc Lê Cận hỏi điều này, lời nói mơ hồ có chút tức giận. Nếu quả thật Âu Dương Thần phụ Hân Nhi, bất luận như thế nào Lê Cận cũng sẽ thay em gái đòi lại công bằng, nhà họ Lê và nhà họ Âu cũng ngang bằng về mặt tài lực, nếu như Hân Nhi bị uất ức, tất nhiên anh phải đòi lại công bằng cho em gái.
"Anh à, không phải đâu, giữa chúng em chỉ là hiểu lầm, người anh ta yêukhông phải là em." Trong lời nói của mình, Hân Nhi dường như che giấu sự cô đơn, cô và Âu Dương thần thật sự có hiểu lầm một lần, đối với cô xinh đẹp chính là một sự hiểu lầm, vì vậy việc cô có tiểu công chúa và Lê Tư Thần chính là hiểu lầm, mà đối với Âu Dương Thần chỉ sợ đó là sự sỉ nhục thôi.
"Không yêu em mà lại có con với em sao?" Lê Cận không tự chủ cất cao giọng, từ trước tới nay, Lê Cận luôn mơ ước về một tình yêu tốt đẹp, hắn ghét những hoa hoa công tử, gặp dịp thì chơi đùa, ấn tượng của anh đối với Âu Dương Thầnlúc trước rất tốt, nhưng bây giờ khi biết chuyện của em gái, giờ này Lê Cận chỉ muốn đánh Âu Dương Thần một lần, thay em gái hả giận.
"Anh trai và hắn không có vấn đề gì hết, đó chỉ là vấn đề của em, hắn không biết hai đứa bé tồn tại, tóm lại, đừng hỏi gì hết, chuyện đã qua em không muốn nhắc lại , anh à, em muốn nhanh chóng dẫn tiểu công chúa về nhà." Hân Nhi thật không muốn nhắc lại những chuyện đã qua, bởi vì sẽ đau, rất đau, câu nói “Cô không phải Tuyết Nhi” của Âu Dương Thần, cảnh tượng Âu Dương Thần và Lynda ôm nhau đêm đó cũng xuất hiện trong giấc mơ của Hân Nhi, ban đầu khóc thút thít, bây giờ đã chết lặng, không muốn mình suy nghĩ, không nhìn tới, , , chỉ muốn giống như Ô Quy núp trong vỏ rùa trốn tránh, Hân Nhi cũng biết có lẽ như vậy rất mềm yếu, nhưng bây giờ cô thật không có dũng khí đối mặt, cô không muốn bị thương tổn, nhưng thực tế cô rất đau, rất đau, , , , , , mọi người đều nói khi yêu một người chỉ có một phút hoặc là một giây, nhưng quên mất một người lại mất cả đời, Hân Nhi không biết rốt cuộc mình muốn dùng mấy năm, có lẽ cả đời vẫn không quên được, ít nhất trong ròng rã ba năm cô không thể quên dù chỉ là một chút.
"Được." Thấy Hân Nhi khổ sợ như thế, Lê Cận thật rất không đành lòng, anh cũng biết Hân Nhi là một người cố chấp, nếu cô quyết định chuyện gì chắc chắn sẽ không thay đổi, hơn nữa quan trọng nhất là trong lòng Hân Nhi cảm thấy vui vẻ, nếu như người Âu Dương Thần yêu không phải Hân Nhi, như vậy miễn cưỡng để cho bọn họ bên nhau có ý nghĩa gì đây? Em gái của hắn xinh đẹp như vậy, phải được hạnh phúc, nhất định phải hạnh phúc.
"Anh trai, anh và tập đoàn Âu thị cứ tiến hành hợp tác bình thường đi, không cần bận tâm đến em " Hân Nhi nghĩ tới dự án hợp tác lần này, lo lắng bởi vì mình mà Lê Cận cắt đứt hợp đồng với tập đoàn Âu thị, đối với Long Thắng cũng là một tổn thất rất lớn, bởi vì ai cũng biết năng lực của tập đoàn Âu thị lớn thế nào.
"Yên tâm đi, anh biết chừng mực ." Thật ra Lê Cận cũng nghĩ vậy, người của nhà họ Lê luôn bảo vệ nhau, không kiếm được tiền thì đã sao, em gái của mình mới là quan trọng nhất, nếu việc hợp tác với tập đoàn Âu Thị khiến Hân Nhi không được tự nhiên, như vậy hắn không cần việc hợp tác này, nhưng Hân Nhi "die%nda$nLq&D" nói như vậy, Lê Cận cảm thấy nếu mình làm như vậy, lại hóa ra anh công tư không phân minh rồi, thật ra về việc công, Lê Cận đối với tập đoàn Âu thị cảm thấy rất hài lòng, nhưng về việc tư, , , , , nhìn Hân Nhi, nêu như Hân Nhi nói hạng mục này tốt hơn mấy năm, có lẽ, một ngày nào đó Hân Nhi sẽ thông suốt, tìm được hạnh phúc cho chính mình.
"Đi tìm bác sĩ thôi. Hỏi thử xem tiểu công chúa khi nào có thể xuất viện"
"Ừ." "Tổng giám đốc Lê, hợp tác vui vẻ."
" Tổng giám đốc Âu, hợp tác vui vẻ." Lê Cận và Âu Dương Thần lại một lần nữa nhanh chóng ký kết hiệp ước. Thật ra chủ yếu Lê Cận muốn nhanh chóng trở về nước, bây giờ tình trạng của tiểu công chúa không biết tốt thế nào? Lê Cận cũng muốn trở về nhà.
"Thương tích của Tiểu công chúa thế nào rồi?" Âu Dương Thần chỉ buộc miệng hỏi, mấy ngày nay bởi vì chuyện dự án nên không có thời gian đến thăm tiểu công chúa, nhưng trong lòng vẫn rất nhớ mong tiểu công chúa. Cô gái nhỏ, tròn trĩnh, xinh xắn bất tri bất giác đã tồn tại trong lòng Âu Dương Thần, ngay cả chính Âu Dương Thần cũng không biết, chỉ biết rất quan tâm.
"Tiểu công chúa không sao, đã trở về nước, cám ơn anh quan tâm." Nhắc tới tiểu công chúa, trong đầu Lê Cận hiện lên hình ảnh gương mặt bi tương cùng bất lực của Hân Nhi, em gái à, , , , , , , Giọng của Lê Cận trở nên lạnh nhạt, cứng ngắc, Âu Dương Thần cũng chú ý, nhưng Âu Dương Thần nghĩ Lê Cận vì tiểu công chúa bị thương ở sân, nên cũng không để ý, chỉ hơi có chút thất vọng vì nhanh như vậy đã muốn đi rồi?