Vô Diệm Vương Phi

chương 100: tạo thế chân vạc (*)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

( vạc là cái đỉnh, đỉnh có chân, ý chỉ thế lực bên đối địch cân bằng nhau, cụm từ này xuất xứ từ Tam Quốc Chí)

“Đúng, ít nhất có thể dùng để bảo vệ cho mình!”

Lăng Tây Nhi dời tầm mắt, khuôn mặt nhỏ đen thui không nhìn ra bất kì biểu lộ gì, đôi mắt sáng ngời lại vô cùng có hồn.

“Ta sẽ bảo vệ nàng!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười khẽ, khuôn mặt nhỏ đen thui cũng lặp lại lời thề.

“Nhưng mà ít nhất ta cũng phải làm gì đó cho chàng chứ… Ta không muốn nhìn thấy chàng sẽ lại vì ta mà chống lại cả vương triều Đoan Tuấn!”

Đôi mắt trong veo như trước ngước lên nhìn hắn, hơi bĩu môi, xoay người đi vào trong.

“Còn muốn vào đó nữa?”

Ánh mắt Đoan Tuấn Mạc Nhiên trở nên lạnh lẽo, không kiên nhẫn nói, duỗi tay ra, nhanh như gió cuốn mây tan kéo Tây Nhi vào trong lòng rồi xoay người đi ra ngoài.

“Này này này, thuốc nổ của ta!”

Tay chân không kiên nhẫn vùng vẫy, Lăng Tây Nhi lớn tiếng kháng nghị.

“Từ nay về sau không cho nàng bước vào phòng củi nửa bước!”

Ngang ngược nói, bước chân vẫn không chậm lại.

“Nhưng đó là thuốc nổ của ta…” Ánh mắt lưu luyến.

“Ta sẽ không để cho nàng làm những chuyện nguy hiểm này!”

“Nhưng mà ta muốn giúp ngươi! Ít nhất ta cũng phải dùng để bảo vệ mình!”

“Ta sẽ phái người bảo vệ nàng!”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng mà!”

“Chàng thật là bá đạo mà!”

“Giờ nàng mới biết sao, ta còn muốn chiếm cứ nàng để nàng tắm rửa thay quần áo cho ta nữa!”

Giọng nói uy nghiêm mang theo một vẻ mập mờ, khuôn mặt của Tây Nhi đỏ lên, thẹn thùng đấm vài cái vào ngực hắn.

“Cho dù nương tử có… xấu hổ nữa thì tiết mục này cũng không thể tránh khỏi, bởi vì nương tử đã khơi mào mà!”

Đôi mắt đen lúng liếng chớp chớp, Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười đùa một tiếng rồi sai người đưa nước ấm vào trong phòng ngủ.

“Xong rồi!”

Rửa sạch khuôn mặt nhỏ nhắn, thấy Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười hì hì, hàng mi cong lên, trong lòng Tây Nhi lại lần nữa cảnh giác, lần này lại làm sao nữa đây?

“Thế nào nương tử, còn có gì sai bảo nữa không?”

Cởi cẩm bào ra, chỉ còn lại áo lót, Đoan Tuấn Mạc Nhiên mở miệng cười hì hì.

“Chàng nói đi, lần này lại thế nào nữa đây?”

Nàng khẽ thở dài, nàng yêu mến Tiểu Tuấn Tử nhưng lại càng sợ hãi Tiểu Tuấn Tử bỗng nhiên đổi tính, bởi vì như vậy có nghĩa là sắp có chuyện gì xảy ra!

“Hả?” Khó hiểu chớp chớp mắt, miệng nhỏ hé ra, hắn yêu mến nghiêng đầu hoài nghi nhìn Lăng Tây Nhi.

“Vì sao… chàng lại ... lại cười như vậy?”

Nàng chỉ chỉ vào nụ cười quá mức ngọt ngào của hắn, càng như vậy thì trong lòng nàng càng không yên.

“Nàng không cần nghĩ nhiều… Nàng đã nói nàng thích ta cười như vậy mà!”

Hắn yêu mến tiến lên sủng nịnh gõ nhẹ vào cái đầu nhỏ của nàng.

“Nhưng mà…” Vì sao nàng luôn cảm thấy rất kì lạ!

“Gia, nước đã chuẩn bị xong!”

Lưu An tiến lên cung kính bẩm báo, sau đó dáng vẻ phục tùng đi ra ngoài đóng cửa phòng lại.

“Nương tử, chúng ta cùng tắm uyên ương đi!”

Tròng mắt lớn hơi híp lại, ánh mắt hiện lên một vẻ mập mờ, bàn tay to lớn chụp tới ôm Tây Nhi vào trong lòng, giống như một đôi cá, hai người đồng thời ngã vào trong thùng tắm, bọt nước bắn tung tóe rơi đầy mặt đất.

“Á!”

Lăng Tây Nhi sợ hãi la lên, vừa thẹn vừa vội nhìn nàng yêu mến, đôi khi nàng thật sự không hiểu nổi hắn, bỗng nhiên lạnh lùng, bỗng nhiên lại nhiệt tình, đến tột cùng đâu mới là con người thật của hắn?

“Ta muốn nương tử đấm bóp lưng cho ta!”

Tùy tiện ném áo lót đi, như một đứa trẻ cong cái miệng nhỏ nhắn lên, quay người lại, đưa lưng dán vào Lăng Tây Nhi.

“Nhưng…”

Tây Nhi ngước mặt lên nhìn dáng vẻ chật vật của mình, chiếc áo đơn trên người đã bị ướt một mảng, cái yếm đỏ thêu hoa mai như ẩn như hiện, cứ coi như hai người đã từng da thịt thân cận nhưng mà công khai như thế này làm nàng ngượng ngùng cúi khuôn mặt nhỏ nhắn xuống, lén nhìn trộm tấm lưng người nam nhân kia.

“Nhanh lên nương tử, lát nữa còn có chuyện quan trọng hơn phải làm!”

Hắn gấp gáp mở miệng, dáng vẻ như một con khỉ càng làm cho Tây Nhi xấu hổ đỏ mặt.

“Biết rồi, sắc lang!”

Nàng nhỏ giọng nói, bàn tay nhỏ bé hất nước lên cọ lưng cho hắn, thực hiện phận sự của một người vợ.

Ngoài cửa sổ, một ánh mắt lãnh mị cùng ghen tị kinh ngạc nhìn thấy tất cả cảnh tượng trong phòng, trong tai truyền đến tiếng cười duyên của một nữ nhân, đôi mắt vốn không có chút gợn sóng lập tức nổi lên một cơn sóng động trời, hơi thở tàn nhẫn ngưng tụ sau vẻ ngoài tuấn mĩ của hắn, thân ảnh như cầu vòng lóe lên, trong chớp mắt đã biến mất một cách quỷ dị trong màn đêm hắc ám.

Ánh mắt khẽ lay động, khóe môi tà ý nhếch lên một nụ cười thâm sâu, Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhìn bóng cây u linh ngoài cửa sổ, tâm trạng càng tốt hơn.

“Được rồi, nương tử, bây giờ đến phiên ta chà lưng cho nương tử!”

Vui vẻ cười cười xoay người lại, duỗi cánh tay ra, tiện tay vứt quần áo đã sớm thấm ướt sang một bên, trên người Lăng Tây Nhi cũng chỉ còn lại một cái yếm, hiện giờ vở kịch mới chính thức bước vào cao trào, chắc hẳn là hắn không muốn cho vị khách không mời mà đến ngoài cửa sổ nhìn thấy hết cảnh xuân của nương tử hắn! Nhưng mà chỉ bằng mấy câu rác rưởi kia cũng đủ làm cho vị khách kia bị kích động mà rời đi!

“A!” Tiếng kinh hô bị nụ hôn bao phủ, không kịp phản kháng, người nào đó bắt đầu chính thức thực hiện bản chất sắc lang của mình.

Mở cửa phòng ra, vẻ mặt lạnh lùng tới cực điểm, Lãnh Tuyệt Tâm ngồi ngay ngắn trước bàn trà, đôi con ngươi đen kịt khó nén vẻ cô đơn.

“Gia, rốt cuộc ngài đã trở lại!”

Như Ý tiến lên, trên mặt tràn đầy nụ cười nịnh nọt.

“Tin tức của ngươi từ đâu đến?”

Hắn lạnh lùng hỏi, con ngươi nham hiểm hung ác lạnh lùng quét qua Như Ý.

“Tin tức…gia nói chính là…”

Như Ý chấn động trong lòng, chẳng lẽ sự tình có chuyển biến?

“Lăng Tây Nhi không chết!”

Hắn hung dữ mở miệng nói, sự ngạc nhiên vui mừng vì nhìn thấy nàng tất nhiên đã bị cảnh trong phòng ngủ đập nát bấy.

“Không chết?”

Sắc mặt Như Ý tối sầm lại, bàn tay nhỏ bé chăm chú nắm lấy góc khăn gấm.

“Còn sống là tốt rồi, hiện giờ gia đã có thể an tâm.”

Nàng ta xấu hổ cười, nghĩ một đằng nói một nẻo.

“Chúng ta trở về thôi!”

Hắn nhàn nhạt nói, đôi mắt rũ xuống, ghen ghét cùng cao thượng lại đang giao chiến trong nội tâm hắn.

“Nhưng mà hiện giờ thành Đoan Tuấn rất náo nhiệt, hay là lúc này chúng ta ở lại chở thêm vài ngày, có lẽ sẽ có biến cố gì đó cũng không chừng!”

Hiện giờ lời đồn đãi thập lục Vương gia đang muốn làm phản đã bay đầy trời, ở lại chỉ có lợi mà không có hại!

“Chờ cái gì?”

Hắn chậm rãi ngoái đầu lại, ánh mắt u ám thâm thúy:

“Như Ý, ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định phải không? Vận số của vương triều Đoan Tuấn chưa hết!”

Hắn lặp lại lần nữa quan điểm của mình.

“Gia, ta lại không cho là như vậy, hiện giờ chính là thời cơ tốt nhất, chỉ cần Đoan Tuấn Mạc Nhiên phản lại vương triều Đoan Tuấn thì Thiên Địa Thịnh của chúng ta sẽ có lợi. Gia, hãy ngẫm lại xem bậc cha chú của chúng ta đã chết oan uổng thế nào!”

Như Ý lạnh lùng nói, khuôn mặt tuyệt mĩ hiện lên một vẻ kiên quyết.

“Ngươi đang nằm mơ sao!”

Lãnh Tuyệt Tâm cười lạnh:

“Đoan Tuấn Mạc Nhiên là thân vương, hắn không thể nào phản lại vương triều Đoan Tuấn!”

“Gia, tình huống hiện tại không như vậy, nữ nhân hắn yêu mến thiếu chút nữa đã bị Thái hoàng Thái hậu hại chết, chẳng lẽ ngài không thấy hắn điều đại bộ phận thị vệ trong cung ra đường cái sao, đây chẳng phải là điềm báo muốn tạo phản sao? Theo ta thấy lúc này thì hẳn là chúng ta nên chủ động tìm tới cửa hợp tác cùng Đoan Tuấn Mạc Nhiên!”

“Hợp tác? Chẳng lẽ ngươi đã quên người tẩy máu đội võ nhạc chính là Đoan Tuấn Mạc Nhiên, bao nhiêu huynh đệ của Thiên Địa Thịnh chúng ta đã chết trên tay hắn, chúng ta hợp tác với hắn sao?”

Lãnh Tuyệt Tâm nhịn không được cười lạnh, đồng thời cũng trấn kinh trước ý nghĩ hoang đường của Như Ý.

“Gia, mục đích của chúng ta là lật đổ vương triều Đoan Tuấn, về phần hợp tác với Đoan Tuấn Mạc Nhiên chỉ là mưu kế tạm thời mà thôi, đợi đến khi vương triều Đoan Tuấn bị lật đổ rồi chúng ta lại mang chiêu bài trung thần ra đánh, tiêu diệt Đoan Tuấn Mạc Nhiên, đến lúc đó toàn bộ thiên hạ sẽ là của Thiên Địa Thịnh chúng ta!”

Như Ý cười lạnh, mưu kế oang oang vang lên.

Chuyển tầm mắt, kinh ngạc nhìn Như Ý, trong nháy mắt Lãnh Tuyệt Tâm kinh ngạc không nói nên lời.

“Gia, ngài cũng thấy lời ta nói có lý đúng không?”

Nàng ta dương dương đắc ý, ánh mắt tà mị nheo lại nhìn Lãnh Tuyệt Tâm.

“Như Ý, ngươi theo ta vài năm nay nhưng mà đến hôm nay ta mới chính thức nhìn rõ ngươi!”

Hắn chậm rãi mở miệng nói, ánh mắt như có điều suy nghĩ.

“Ý của gia là…”

Như Ý chấn động trong lòng, không hiểu ý ngước mắt lên.

“Thiên Địa Thịnh đã phát lệnh tập hợp nửa tháng, vì sao đến tận bây giờ các phân đà chủ vẫn chưa từng xuất hiện? Ta nghĩ điểm ấy ngươi hẳn là biết rõ hơn ta?”

Hắn lạnh lùng nói, lần nữa lạnh lùng dò xét Như Ý.

“Gia…chuyện này…là vì…”

Như Ý lắp bắp, sắc mặt tái nhợt.

“Là vì căn bản ngươi vẫn chưa truyền lệnh đi phải không? Sợ ta giải tán Thiên Địa Thịnh sao?”

Khóe môi tà mị lạnh lùng nhếch lên, lời nói của Lãnh Tuyệt Tâm đầy ý chất vấn.

“…”

Như Ý khiếp sợ giương mắt lên, nhìn về phía khuôn mặt tuấn mĩ lạnh lẽo kia, nhất thời nghẹn họng nói không nên lời.

“Ngươi đã cãi lại mệnh lệnh của ta?”

“Không không… không phải vậy đâu gia, là vì… bởi vì Như Ý cảm thấy chuyện gia muốn giải tán Thiên Địa Thịnh có hơi qua loa, gia chỉ mới thất bại lần đầu mà thôi, chúng ta có thể vực trở lại, tại sao phải giải tán chứ? Thiên Địa Thịnh không đơn thuần chỉ có gia, đó là là cố gắng vài năm của ta mà, Như Ý không muốn nhìn thấy Thiên Địa Thịnh bị giải tán như vậy… cho nên Như Ý mong gia hãy nghĩ lại!”

Như Ý quỳ trên mặt đất, thấp giọng nói.

“Như Ý, ngươi đã theo ta vài năm, chẳng lẽ còn không hiểu tính ta, chuyện ta muốn giải tán Thiên Địa Thịnh chính là kết quả của quá trình suy tính kĩ càng, mặc dù Đoan Tuấn Mạc Bắc ngu ngốc vô dụng nhưng còn có Đoan Tuấn Mạc Nhiên, chính sách lợi nông ở Giang Nam đã được các nơi bắt đầu áp dụng, rất nhiều huynh đệ sớm đã rời bỏ Thiên Địa Thịnh, chuyên tâm về làm nông, chúng ta kiên trì còn ý nghĩa gì nữa?

Chúng ta là nghĩa quân, không phải cường đạo, càng không phải nghịch tặc đi cướp ngôi vua, chúng ta làm vậy là vì dân chúng, dân chúng đã không hy vọng thay đổi triều đại thì chúng ta cũng không nên cưỡng cầu!”

Lãnh Tuyệt Tâm khẽ thở dài một hơi, Thiên Địa Thịnh là tâm huyết bao năm của hắn, làm sao hắn cam lòng cho được, nhưng mà ngẫm lại những huynh đệ đã chết kia, ngẫm lại chính sách lợi nông của Đoan Tuấn Mạc Bắc, nếu như hắn thật sự là một vị Hoàng đế yêu dân như con thì cần gì nhất định cứ phải câu nệ chuyện ai làm Hoàng thượng!

“Gia, ngài thật sự khiến cho ta quá thất vọng, ta không nói đến việc lần này ngài dõng dạc tuyên bố rút lui là vì dân chúng thiên hạ hay là vì nữ nhân kia, nhưng mà gia, ta chỉ biết mối thù của cha mẹ không đội trời chung, ta nhất định phải báo thù, ta muốn lật đổ vương triều Đoan Tuấn, giết chết Đoan Tuấn Mạc Nhiên!”

Như Ý lạnh lùng lên tiếng, sắc mặt vô cùng kích động.

“Ngươi vẫn kiên trì sao?”

Lãnh Tuyệt Tâm lạnh lùng ngoái đầu lại.

“Đúng!” - Nàng ta trả lời như chém đinh chặt sắt.

Cô đơn rủ mi mắt xuống, đôi tay chậm rãi chắp ra phía sau, Lãnh Tuyệt Tâm đứng dậy đi đến trước cửa sổ, không khí trầm mặc khó tả đột nhiên tràn ngập cả căn phòng, Như Ý bất an không yên nhướng mắt lên nhìn thật sâu vào bóng lưng cô tuyệt của hắn.

“Chẳng lẽ gia cứ nhận thua như vậy sao?”

Như Ý ngước mắt lên, thử thuyết phục Lãnh Tuyệt Tâm lần nữa.

“Ta không nhận thua, ta làm như vậy là vì nghĩ cho lê dân bách tính!”

Hắn nhàn nhạt mở miệng.

“Nhưng mà trong mắt huynh đệ thì chính là gia đã nhận thua, gia vì một nữ nhân mà bỏ qua cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên, vì một nữ nhân mà sa sút tinh thần một tháng, hôm nay lại vì một nữ nhân là giải tán Thiên Địa Thịnh, ngài thật sự khiến cho ta quá thất vọng rồi!”

Như Ý cất cao giọng nói, một tháng nay đều là nàng ta giả mạo mệnh lệnh của minh chủ, nàng ta tuyệt đối không thể từ bỏ Thiên Địa Thịnh.

“Ngươi đi đi!” Hắn nhàn nhạt mở miệng.

“Gia!” Như Ý khẽ giật mình.

“Đi đi!”

Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, là một người nhu nhược cũng được, là một dũng sĩ cũng được, vì dân chúng cũng được, vì một nữ nhân cũng được, hắn chỉ biết là hiện giờ hắn không muốn làm gì nữa, cứ thuận theo tự nhiên thôi!

Ngày hội nguyên tiêu (rằm tháng giêng), đại hội võ lâm minh chủ ở Giang Nam được cử hành đúng hạn, Lâm Kiếm Hồng liên tiếp đánh bại Côn Lôn, Không Động, Thiếu Lâm, bảy mươi hai cao thủ Võ Đang, dũng mãnh đoạt ngôi võ lâm minh chủ, trong khoảng thời gian ngắn, võ lâm, triều đình, Thiên Địa Thịnh tạo thành thế chân vạc.

“Tốt!”

Lạnh lùng nói ra một chữ, Đoan Tuấn Mạc Nhiên cũng chẳng buồn mở miệng.

“Chỉ một chữ thôi sao?”

Long Thanh bất bình nhăn nhăn mũi, với Lăng Tây Nhi thì cười cười nói nói, còn với hắn, hừ, hắn cũng hừ lạnh một tiếng, đối với cái loại gia hỏa chỉ biết trọng sắc khinh bạn thì cũng chỉ có thể dùng ánh mắt lạnh lùng.

“Đã sớm ngờ tới kết quả như vậy rồi!”

Hắn nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt u ám mà thâm thúy.

“Ngươi không lo lắng sao? Thế cuộc đang tạo thành thế chân vạc, chúng ta sẽ rất khó mà khống chế!”

Long Thanh khó hiểu, chuyển tầm mắt liếc xéo hắn.

“Liên quan gì đến chúng ta?”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhàn nhạt nhìn lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh, giọng điệu lãnh đạm làm cho người ta phải hít một ngụm khí lạnh.

“Ta biết ngươi đang tức giận Thái hoàng Thái hậu cùng Hoàng thượng, nhưng…”

Long Thanh tận tình khuyên bảo. Tên tiểu tử này không phải chỉ là con vịt luộc mạnh miệng thôi sao, nếu quả thật cố tình tạo phản thì mỗi ngày còn phải chờ Thái hoàng Thái hậu đến xin lỗi sao?

“Sai, không phải tức giận, hiện giờ rốt cuộc ta đã hiểu tại sao hoàng thúc lại phải chọn cách ẩn cư sơn lâm, lần này Thái hoàng Thái hậu đã để cho ta quá thất vọng rồi!”

Hắn nhàn nhạt mở miệng, nhấp một ngụm trà xanh, nhìn không chớp mắt vào áng mây trắng phía xa.

“Nhưng mà Hoàng thượng…”

Long Thanh gật gật đầu, đúng là có hơi quá đáng một chút, nhưng người kia là Thái hoàng Thái hậu, quân muốn thần chết thần không thể không chết, huống chi Đoan Tuấn Mạc Nhiên là Vương gia, gánh vác trách nhiệm bảo vệ vương triều Đoan Tuấn. Thái hoàng Thái hậu người ta có hơi ngang ngược một chút, đương nhiên phải nhịn rồi!

“Hoàng thượng quá nhu nhược, ta chỉ muốn giúp hắn mở một con đường sáng lạn mà thôi!”

Ba mươi năm nay, Thái hoàng Thái hậu khoa tay múa chân với triều đình, hắn đã sớm chướng mắt, có lẽ đây là cơ hội tốt nhất!

Khẽ giật mình, rốt cuộc Long Thanh đã hiểu những tính toán của Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

“Không phải ngươi muốn làm Hoàng thượng đấy chứ?”

“Ta không có hứng thú với ngôi vị Hoàng đế kia!”

Hắn lạnh lùng nói, hắn vĩnh viễn nhớ rõ trách nhiệm của hắn là bảo vệ vương triều Đoan Tuấn mà không phải là soái vị!

“Nhưng…”

Không có hứng thú lại còn làm ra cái việc như bắt vua thoái vị ở khắp nơi, hiện trong triều đình lòng người bàng hoàng, sợ Đoan Tuấn Mạc Nhiên sẽ làm phản.

“Nếu như không phải đùa giả làm thật thì làm sao có thể nhổ cái đinh Thái hoàng Thái hậu kia ra?”

Hắn nhàn nhạt cười lạnh.

“Nhưng hiện giờ đang tạo thế chân vạc đấy! Thiên Địa Thịnh nhìn chằm chằm, Lâm Kiếm Hồng lại vừa chính vừa tà, cục diện rất khó khống chế!”

Long Thanh thở dài, xem đi, cuối cùng không phải sẽ ném cục diện rối rắm này cho bọn hắn sao.

“Không vội, cứ thế mà giải quyết!”

Trên mặt khó nén vẻ dữ tợn cùng khí phách, bờ môi tuấn mĩ lạnh lùng nhếch lên, nụ cười đầy tính toán.

“Ngươi lại còn bình thản được à!”

Long Thanh bất đắc dĩ nhướng mày, chỉ có thể ngồi xuống cùng Đoan Tuấn Mạc Nhiên, hôm nay là kì hạn cuối cùng!

“Ầm ầm!”

Tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, Long Thanh giật mình té xuống từ chiếc ghế tròn thêu hoa cúc, nhìn lại thì Đoan Tuấn Mạc Nhiên đã như tên rời cung xông về phía hậu viện.

Từ phòng củi ở tiền viện vụng trộm giấu vào phòng củi ở hậu viện nhưng giống như lần thử nghiệm đầu tiên, chuyện bất hạnh lại tiếp diễn lần nữa.

“Khụ khụ, nương nương, người tha cho Lục Nhi đi mà, cái người gọi là thí nghiệm kia thật sự…”

Lục Nhi người đầy bụi đất đứng trong sân gào to.

“Nói nhỏ một chút, ngươi muốn toàn bộ người trong phủ biết sao?”

Giọng nói trong veo cấp tốc truyền tới từ trong phòng, Lăng Tây Nhi thò đầu ra, cảnh giác quan sát tình hình nội viện, may quá, cách xa đại sảnh nên không nghe thấy, rụt đầu vào, tiếp tục công việc.

“Lục Nhi, Lăng Tây Nhi?”

Phía trước lóe lên một bóng trắng, vạt áo Lục Nhi bị người nào đó nắm trong tay, nhìn không chớp mắt, không biết Đoan Tuấn Mạc Nhiên mặt đen như Diêm La xuất hiện từ đâu, hàng mi cong cong không vui thẳng tắp như hai con giun xấu xí.

“Ơ…”

Lục Nhi ngẩn ngơ, lập tức chớp chớp mắt, không biết có nên bán đứng chủ tử hay không.

“Chết tiệt!” chửi thầm một câu, thân ảnh nhoáng một cái, Đoan Tuấn Mạc Nhiên tiến vào phòng củi, Lục Nhi ở sau lưng sợ hãi:

“Vương gia…nguy hiểm!”

“Ầm ầm” - một tiếng, kinh thiên động địa, mà ngay cả Đoan Tuấn Mạc Nhiên cũng bị chấn động bay vèo ra ngoài, nhìn lại phòng củi, sớm đã đổ nát thê lương, thất loạn bát tao. Mà Lăng Tây Nhi vẫn như không có việc gì, thâm trầm cau mày, chậm rãi bước ra khỏi phòng củi.

“Lăng Tây Nhi!”

Nghiến răng nghiến lợi gọi, một dòng khí hiểm ác lạnh ngắt lòng người ngưng tụ, quá tức giận rồi đây!

“Hả?” Lăng Tây Nhi ngước mắt lên, kinh ngạc nhìn khuôn mặt khủng bố đến cực điểm trước mặt, hai tròng mắt hừng hực lửa giận như muốn thiêu đốt cả người nàng, hai con mắt to tròn trừng lên, hệt như mắt rồng làm cho người ta sợ hãi, kinh khủng nhất chính là khóe môi đang run rẩy, khóe môi phấn nộn phát ra âm thanh nguy hiểm, hai nắm đấm đang nắm chặt.

“Ta đã nói không cho phép nàng làm mấy trò này nữa mà!”

Mỗi một chữ tựa như băng kết xuất hiện trên môi hắn, bàn tay to lớn duỗi ra, kéo Lăng Tây Nhi đang chạy trối chết vào trong lồng ngực, một tay khác không chút thương tiếc hung hăng phát vào cặp mông nhỏ của nàng.

“Oa oa, ngươi ngươi ngươi…”

Uất ức nhăn nhăn mũi, Lăng Tây Nhi đau quá kêu toáng lên. Thật là lòng người độc ác mà!

“Ta sẽ cho nàng phải nhớ kĩ hôm nay!”

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, lực đạo trên tay tăng thêm.

“Ta ta ta ta…”

Đôi chân nhỏ vô lực đá đá, nhưng mà nhưng mà không sao thoát khỏi sự khống chế của người nào đó, tiếng nức nở nghẹn ngào càng lúc càng lớn.

“Sau này nàng phải ngoan ngoãn một chút!”

“Bà nội nói, bà nội nó…”

“Không cho phép mắng chửi người khác!”

Hic hic…hu hu hu… cái mông đau quá nha…nhưng mà uy lực của thuốc nổ thật là lợi hại…

Truyện Chữ Hay